Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 210-9: Chương cuối : Năm mới an lành (9)




Còn về việc vì sao ông Nhất Phương biết Amy không phải là Dorothy thì về sau này khi khỏi bệnh và nói năng thuận lợi hơn ông đã kể với bà những điểm nghi vấn về chiều cao, dáng người và cả thói quen sinh hoạt ứng xử. Con cái nuôi nấng từ nhỏ đến lớn dù không ở cạnh bên thường xuyên nhưng làm sao không nhận ra được đâu là tiếng khóc, là giọng nói của con mình. Nhưng đó là chuyện của sau này, còn hiện tại họ đã dành những giờ phút bước sang năm mới để ôm lấy nhau và ngủ một giấc ngủ không muộn phiền, không mộng mị.

Đương nhiên, đến lúc này hai người họ vẫn chưa biết Dorothy mà họ cứu chính là sát thủ bên cạnh Lập Thế Khang trước đây và cũng chưa biết cô đã hồi phục lại trí nhớ. Amy nghe lời của Đoàn Nam Phương cho nên đã không nói chuyện này ra với người lớn trong nhà. Cô quay về phòng mình, nghĩ ngợi và băn khoăn về những chuyện xảy ra trong đời mình.

Sự thật hay lừa dối cái nào sẽ tốt hơn? Amy không biết và cũng không lường hết hậu quả cho đến khi nghe Đoàn Nam Phương phân tích mọi chuyện thì cô mới hiểu mình cũng như Đoàn Nam Phương đều mong muốn mọi việc y như cũ và không có gì xáo trộn trong gia đình.

Amy đang ngồi vẩn vơ suy nghĩ thì ánh sáng bên ngoài cửa sổ lóe lên. Amy đưa mắt nhìn về phía ánh sáng đẹp đẽ xa xa thì liền mỉm cười mở cửa sổ ra. Tiếng pháo hoa bùm bụp thi nhau vang lên giữa không gian đất trời rộng lớn trong đêm giao thừa, gió lạnh của ngày cuối năm cũng vừa kịp tràn vào đem theo bao nhiêu là tư vị của khúc giao mùa.

“Đã năm mới rồi sao?” - Amy mỉm cười tự nhủ.

Rồi nghĩ thầm: “Năm mới, cuộc sống mới, gia đình mới. Ba mẹ hãy an tâm yên nghỉ nơi thiên đường bởi vì hiện tại con vẫn đang sống rất tốt bên cạnh những người vô cùng vô cùng tốt.”

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên. Dorothy ra mở cửa thì thấy người giúp việc mỉm cười cầm điện thoại đưa cho cô, cung kính nói: “Thưa cô, Lập tổng của Việt Lập muốn nói chuyện với cô.”

Dorothy mỉm cười cầm lấy điện thoại rồi hỏi khẽ người giúp việc: “Cô không nghỉ năm mới sao?”

Cô bé giúp việc liền mỉm cười nói: “Em không có gia đình, nghỉ năm mới thì cũng không có chỗ về. Từ nhỏ em đã được Đoàn Thị nhận nuôi, nơi này là nhà của em.”

Dorothy nghe xong liền nhẹ mỉm cười nghĩ thầm: “Xem ra những người không có gia đinh trên Thế Giới nay không phải chỉ có mỗi mình Amy tôi. Nhưng Amy không có gia đình đã là Amy của năm cũ còn hiện tại và tương lai tôi có ba mẹ, có bà nội và anh chị em của mình. Còn có cả tình yêu suốt đời mình là người đàn ông gọi cho mình vào đêm giao thừa.”

Dorothy cho cô bé giúp việc rời đi rồi đóng cửa phòng lại. Cô hôn một cái thật kêu vào điện thoại rồi vui vẻ nói: “Thế Khang, chúc mừng năm mới anh.”

Lập Thế Khang mỉm cười nói: “Chúc mừng năm mới vợ của anh.”

Amy cười cười rồi hỏi tiếp: “Sao lại gọi cho em giờ này? Anh vẫn chưa ngủ sao?”

Lập Thế Khang nhẹ giọng nói: “Anh cùng với Thế Duy và ba mẹ vừa đốt pháo hoa ăn mừng. Năm nay ông ấy mua nhiều pháo hoa nên đốt hơn một tiếng mới hết.”

Amy mỉm cười nói: “Có lẽ dượng của anh vui vì anh và Thế Duy bình an trở về từ Libya đó.”

Lập Thế Khang cười nói: “Chắc là như vậy. Ông ấy cứ cười nói suốt bữa ăn, lại còn mang luôn chai rượu từ thời Napoleon mặc tã ra uống sạch.”

Amy nghe xong liền che miệng khúc khích cười. Cô vốn không biết chủ nhân của cô là một người hài hước mãi cho đến chuyến đi vừa rồi khi nghe anh và Đoàn Nam Phong đấu khẩu thì cô mới thấy được khả năng thiên phú này của anh.

Lập Thế Khang vì gánh nặng gia đình, vì oán hận và thù ghét Dương Duy Lân và Đoàn Nam Phong và vì mất đi Amy mới đâm ra lạnh lùng sắt đá đến vô tình tàn nhẫn. Nhưng đến khi Amy một lần nữa tái sinh ở bên cạnh anh thì anh mới biết được cuộc đời không phải là quá bạc với anh.

- --

Muốn viết lẹ cho hết mau mà không nỡ xa các bạn. Hic...