Ta tìm một lúc lâu mà chẳng thấy Ngụy Kiêu đâu.
Lần nào ta tìm thị vệ hỏi thăm thì bọn họ cũng quỳ thụp xuống, run rẩy đáp rằng, "Xin Ôn di nương đừng làm khó thuộc hạ..."
Uầy, chẳng moi được tin gì cả.
Chỉ còn thư phòng là chưa tới thôi.
Nhưng trong phim thường nói thư phòng là nơi nguy hiểm nhất, trong đó có rất nhiều chứng cứ quan trọng...
Ta nghĩ tới nghĩ lui, băn khoăn dằn vặt vô cùng.
Nếu không tìm được Ngụy Kiêu, chỉ một mình ta thì chẳng thể trốn ra khỏi phủ Nhiếp Chính Vương được. Mà không thoát được thì ta chỉ có thể... hiến thân cho Nhiếp Chính Vương thôi.
Trong truyền thuyết, trên mặt Nhiếp Chính Vương có bảy tám vết sẹo vô cùng kinh khủng, còn có dấu vết do bị bỏng nữa.
Cho nên gã mới dùng mặt nạ quỷ để che đi mấy thứ đó.
Nói thật, không phải là ta kì thị dung mạo của gã, chẳng qua ta cảm thấy... làm tiểu thiếp của một người mà mình còn chẳng biết mặt mũi ra sao thì thật sự...
Chậc, khó nói quá.
Cửa thư phòng không có thị vệ canh giữ.
Ta nuốt nước bọt rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó rón rén bước vào nhìn xung quanh.
Thư phòng rất lớn, phòng ngoài là nơi Nhiếp Chính Vương xử lý chính vụ, chẳng có ai cả.
Nhưng gian trong lại có tiếng người ta nói chuyện.
Là giọng của Ngụy Kiêu!
Ta kích động không thôi, vội vàng tiến tới vén rèm che lên.
Quả nhiên Ngụy Kiêu đang ở đây!
Nhưng còn có người khác nữa.
Ta thấy mấy ám vệ mặc áo đen quỳ một chân, cúi đầu, hai tay ôm quyền, cung kính hỏi ai đó: "Điện hạ, có cần thuộc hạ phái mấy nha hoàn đến hầu hạ Ôn di nương không ạ?"
Ngụy Kiêu bình thản cầm lấy chiếc mặt nạ rồi che lên mặt, "Không cần đâu."
Điện hạ...
Ngụy Kiêu cmn là Nhiếp Chính Vương ư?
Mắt ta tối sầm, thiếu chút nữa là chầu trời ngay tại chỗ.
Trong đầu ta không ngừng vang lên những câu nói mà mình từng thốt ra.
"Nhiếp Chính Vương là lão già khó ưa."
"Nhiếp Chính Vương là tên bệnh hoan!"
"Nhiếp Chính Vương không cho ta ra ngoài, gã đúng tên điên."
...
Ta chẳng đếm xuể mình đã mắng hắn bao nhiêu câu, chỉ biết câu sau còn khó nghe hơn cả câu trước.
Nhiêu Nhiêu ta đây, c.h.ế.t chắc rồi.
Ta yên lặng thả rèm xuống rồi rời khỏi thư phòng với dáng đi cứng ngắc như khúc gỗ.
Vừa ra khỏi cửa thì ta đụng phải một tên thị vệ.
Người nọ thấy ta bước ra từ thư phòng thì sợ đến tái mặt, suýt nữa là quỳ xuống đất, "Ôn di nương à, sao người dám tự tiện xông vào thư phòng của Điện hạ vậy ạ? Người có biết quanh thư phòng toàn là ám vệ, chỉ cần gió thổi cỏ lay thôi là bọn họ sẽ báo cho Nhiếp Chính Vương ngay!"
Ám vệ không giống thị vệ, thị vệ chỉ trông cửa, còn ám vệ lại có võ công cao cường.
"Biết rồi, đừng nói nữa, ta về đây."
Lòng ta héo như tro tàn, ta vác theo gương mặt ủ rủ như người sắp chết trở lại viện chính mà Ngụy Kiêu đã ôm ta vào lúc trước.
Ta đá giày rồi bò lên giường, sau đó chui vào chăn nằm như cái xác.
Chẳng biết có ai thấu hiểu cảm giác lúc này của ta hay không.
Tên tình nhân đẹp trai dịu dàng nghe lời của ta lại chính là Nhiếp Chính Vương giết người như ngóe, độc ác khát máu, lại còn xấu như quỷ nữa.
Cười chết ta rồi, cảm giác này kích thích thật đấy!
Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao mình vừa nhắc đến cái tên "Ngụy Kiêu" thì đám thị vệ đã mắng ta là tiện nhân muốn leo lên làm chủ tử.
Ta cũng hiểu vì sao thị vệ lại muốn đánh chết ta khi ta nói mình là bạn tốt của Ngụy Kiêu.
Ngụy Kiêu à, tên nhóc nhà ngươi che giấu hay lắm.
Dám chơi trò cosplay với ta, ngươi coi ta là kẻ ngốc à?