Chỉ Yêu Mỗi Nàng

Chương 2




Tối đó nha hoàn trang điểm sửa soạn đồ đạc cho ta một phen rồi dẫn ta tới phòng trước.

Nhiếp Chính Vương có tổng cộng mươi ba người thiếp, tối nay bọn họ đều ăn diện thật lộng lẫy, xinh đẹp như hoa, ai cũng mong có thể được Nhiếp Chính Vương để ý tới.

Ta mặc chiếc váy màu vàng nhạt ngồi ở trong góc, yên lặng chờ đợi.

"Nhiếp Chính Vương đến!"

Đây là lần đầu tiên ta được thấy Nhiếp Chính Vương hàng thật giá thật đó.

Ta tò mò ngước lên nhìn.

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn khoác lên người chiếc áo bào màu đen lẫn sắc vàng, trên mặt gã là chiếc mặt nạ lóa mắt vô cùng phô trương.

"Tham kiến Nhiếp Chính Vương Điện hạ."

Mười mấy thê thiếp rối rít đứng dậy hành lễ, ta cũng nhanh nhảu học theo bọn họ.

Ta không nhịn được mà thầm thì, "Chậc... lão già này còn thích ra vẻ nữa cơ đấy, để ta xem ngươi mang mặt nạ thì ăn cơm thế nào."

Không biết có phải trực giác nhầm lẫn hay không mà vừa nói xong ta đã thấy Nhiếp Chính Vương hơi khựng lại.

Ta hít vào một hơi sâu.

Nào ngờ Nhiếp Chính Vương lại thong thả đi tới ngồi vào ghế chính.

Ta thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tìm kiếm Ngụy Kiêu.

Không phải Ngụy Kiêu là thị vệ thân cận của Nhiếp Chính Vương à? Sao hắn không ở bên cạnh lão già này?

Chẳng lẽ hắn chưa tới đây ư? Tiếc quá.

"Miễn lễ, khai yến."

Kèm theo tiếng ra lệnh của Nhiếp Chính Vương, đám tiểu thiếp bắt đầu rối rít động đũa.

Ta nắm chặt đũa trong tay, suy nghĩ bắt đầu trôi dạt đến tận nơi nào.

Không biết Ngụy Kiêu đi đâu rồi nhỉ?

Ta cảm thấy mình yêu đến mất não rồi, chỉ mới không gặp nhau nửa ngày thôi mà ta đã thấy lạc lõng quá.

Lý di nương ngồi cạnh ta, thấy vậy bèn nhếch môi cười, "Nhiêu muội muội đang nhớ đến tình lang ư? Chậc chậc, chẳng biết gã ta như thế nào mà khiến muội mê mẩn đến vậy."

Vẻ mặt ta cứng đờ, ta liếc mắt nhìn sang người nọ.

Sao ả biết?

Đột nhiên Lý di dương đứng phắt đậy rồi quỳ thụp xuống đất, "Điện hạ! Thiếp muốn tố cáo Ôn di nương thông dâm với người ta!"

Ta:?

Không phải chứ? Ả có bệnh không thế??

Lý di nương quay lại chỉ vào ta, "Chính là ả, ả là Ôn di nương! Ả tên là Ôn Nhiêu, vào phủ nửa năm trước! Điện hạ, thiếp thất thông dâm với người ngoài thì phải nhốt lồng heo ạ!!"

Ta ngồi trong góc, giận đến mức cắn răng nghiến lợi. Ta nắm chặt lấy khăn tay, hận không thể nhào tới tát vào mồm Lý di nương.

Ngay lúc nỗi hoảng loạn đang dâng trào trong lòng, ta không khỏi nghĩ đến Ngụy Kiêu, nếu hắn thật sự bị Nhiếp Chính Vương tra ra được...

Với độ tàn bạo của lão già này, chắc ta và Ngụy Kiêu sẽ thảm lắm đây, có khi chết không toàn thây cũng nên.

Tiêu rồi.

Cả sảnh chìm vào yên tĩnh.

Nhiếp Chính Vương ngồi yên trên ghế, gã lười biếng chống cằm, nhưng thái độ khi nhìn Lý di nương lại hào hứng lắm. "Ồ? Có chứng cứ không?"

"Có, có! Thiếp tận mắt trông thấy tình nhân của Ôn di nương bước ra từ phòng ả, bên hông còn có túi hương màu vàng nhạt, trước kia thiếp đã thấy túi hương đó trên người Ôn di nương! Chỉ cần lục soát thị vệ hay mấy gã sai vặt trong phủ, tìm được túi hương kia thì nhất định sẽ bắt được tình nhân của Ôn di nương!"

Dưới lớp mặt nạ, ánh mắt thâm trầm như vực sâu của Nhiếp Chính Vương chợt nhìn sang ta.

Ta vô thức né tránh ánh mắt của gã.

Thấy tình cảnh này, ý cười trong mắt Nhiếp Chính Vương càng rõ rệt hơn, ngón tay thon dài của gã đặt lên tay ghế, một lát sau, gã lấy một chiếc túi hương từ trong ngực ra.

Trên túi hương đó còn thêu mấy bông hoa thảm đến không nỡ nhìn.

Người đàn ông nhếch môi, giọng nói trầm thấp quyến rũ vô cùng, "Là cái này à?"

Thấy túi hương quen thuộc kia, ta ngây cả người.

Vì sao túi hương mà ta tặng cho Ngụy Kiêu lại ở chỗ Nhiếp Chính Vương?

Trong nháy mắt, một ý nghĩ thật kinh khủng xuất hiện trong đầu ta

Người đời thường nói Nhiếp Chính Vương của triều Đại Lễ lòng dạ độc ác như rắt rết, gã khát máu ngoan độc, nhưng cũng khôn ngoan chẳng ai bì kịp.

Chẳng lẽ Nhiếp Chính Vương đã biết chuyện giữa ta và Ngụy Kiêu, nhưng gã không vội vạch trần mà muốn để chuyện này từ từ lộ ra, sau đó xem hai chúng ta lâm vào tuyệt vọng à?

Cmn, biến thái quá đi!

Rồi ta lại nghĩ, Ngụy Kiêu đường đường là thị vệ thân cận của Nhiếp Chính Vương, vậy mà hắn không xuất hiện trong buổi tiệc này. Có lẽ người tình của ta đã bị Nhiếp Chính Vương bắt lại và nhốt trong địa lao âm u ẩm ướt, ngày ngày bị người ta hành hạ rồi.

Ta siết chặt khăn tay, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy không thôi.

Ngụy Kiêu, Ngụy Kiêu...

Nhiếp Chính Vương chậm rãi vuốt ve chiếc túi hương, đầu ngón tay còn lướt nhẹ qua từng đường thêu, "Bổn vương lấy cái túi hương này từ một tên thị vệ. Thật sự là không có ý gì đâu, chẳng qua bổn vương thấy mấy bông hoa này thêu xấu quá, nhìn cũng vui mắt, nên ta mới đòi, sao lại liên quan đến Ôn di nương nhỉ?"

Ta sửng sốt, nghe Nhiếp Chính Vương nói, chẳng lẽ Ngụy Kiêu vẫn bình an vô sự?

Lúc này ta mới biện giải cho mình, "Điện hạ anh minh, túi thơm này không phải của thiếp, thiếp cũng không quen biết thị vệ nào dó! Thiếp luôn an phận thủ thường, chẳng bao giờ có ý nghĩ tư dâm với ai, mong điện hạ minh chứng!"

Chỉ có phủi sạch mọi thứ thì mới có thể chứng minh ta và Ngụy Kiêu chẳng liên quan gì đến nhau,

Khi đó hai chúng ta mới có thể sống sót!

Lý di nương thấy vậy, cánh môi đỏ tươi lập tức cong lên đầy đắc ý, sự ngoan độc trong mắt càng đậm hơn, "Ôn Nhiêu, ngươi nói dối cũng giỏi thật đấy! Sự thật đã bày ra trước mắt rồi mà! Đúng là thứ không biết nữ tắc, Điện hạ, người mau dìm sông ả tiện nhân không biết xấu hổ này đi!"

Nhiếp Chính Vương híp mắt lại, đôi môi mỏng lúc nào cũng cong cong như đang mỉm cười, tuy gã có vẻ ung dung mặc sự đời, nhưng khắp người lại toát lên nét kiêu ngạo lạnh lùng, "Đã thế thì chờ thị vệ kia trở lại, Bổn vương tự hỏi hắn xem sao."

Lý di nương sửng sốt, sau đó trợn to mắt vội vàng nói, "Điện hạ!"

Nhiếp Chính Vương cất chiếc túi hương màu vàng nhạt đi, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, "Nếu Lý di nương nghi ngờ quyết định của Bổn vương, vậy thì tối nay ở lại thị tẩm đi.'

Ai cũng biết bao nhiêu năm nay Nhiếp Chính Vương không gần nữ sắc, có người còn nghi ngờ gã thích đàn ông.

Nhưng đột nhiên gã giữ Lý di nương lại thị tẩm...

Quả nhiên! Không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được mấy cô nàng xinh đẹp yểu điệu, huống chi người ta là Nhiếp Chính Vương – kẻ đứng trên cao và nắm trong tay quyền sinh sát của vạn dân.