Thi cuối kỳ toàn thành phố tới gần, cả trường học căng như dây đàn, bầu không khí căng thẳng bao trùm hết mọi ngóc ngách. Đến cuối năm thì mọi thứ mới kết thúc, ai nấy đều cho phép mình nghỉ xả hơi sau những tháng ngày ôn thi vất vả.
Cận Chước và Lâu Duyên vốn là giáo viên giám thị, được xếp vào cùng một phòng thi, không có chế độ thay ca, vì vậy hai ngày nay bọn họ đều rảnh rỗi coi thi.
Bóc giấy ra, Cận Chước mở túi lấy giấy thi của mình, rồi lại rất tự nhiên cầm một tập giấy khác trên tay Lâu Duyên để cắt túi bọc bên ngoài.
Kết quả dao xẹt qua ngón tay Lâu Duyên, ngược lại giấy thi vẫn chưa đứt hẳn.
Lưỡi dao lướt qua tay tạo thành một vệt xước nhỏ rơm rớm máu, vết thương nhỏ xíu hơi đau. Lâu Duyên cũng không để ý, mắt cũng không thèm liếc một cái, nhiều người như vậy cậu cũng không muốn làm quá lên.
Cận Chước nhíu mày, cầm lấy tay Lâu Duyên nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nói thầm: "Sơ ý quá."
Học sinh dưới bàn đều yên tĩnh, trong tay không có tài liệu gì cả, lúc này ai nấy đều lấy thẻ học sinh ra chờ đợi hai người phát giấy.
Không khí dịu dàng bị học sinh nhìn thấy nhưng Lâu Duyên cũng không thấy ngượng ngùng chút nào.
Giáo viên giám thị bình thường là một người đầu lớp một người cuối lớp chăm chú nhìn học sinh làm bài, Lâu Duyên chuyển băng ghế từ cuối lớp tới ngồi cạnh cửa sổ, Cận Chước lúc thì ngồi lúc thì đứng trên bục giảng, thường xuyên đi xuống dưới một vòng, cố ý đi tới bảng đen bên dưới quan sát Lâu Duyên, góc áo lướt qua vai Lâu Duyên.
Lâu Duyên hô hấp chậm lại, cảm nhận được Cận Chước bước qua người mình tạo ra một trận gió nhẹ, hương nước hoa như có như không xông vào chóp mũi.
Lâu Duyên cảm thấy mình như học sinh lén lút muốn coi bài bị thầy giám thị đi tới làm tim đập nhanh hơn.
Cận Chước thi thoảng đứng cạnh cậu trong chốc lát, Lâu Duyên đoán là hắn đang không nhìn học sinh, quả nhiên ngẩng đầu thấy một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn về phía mình, hai người nhìn nhau chốc lát rồi ăn ý thu hồi ánh mắt.
Trạng thái như bây giờ làm cho Lâu Duyên rất thoải mái, giống như Cận Chước đang theo đuổi cậu vậy, tuy rằng ngoài mặt đúng là như thế thật.
Nói cách khác chính là cảm giác ám muội giống như thời niên thiếu còn ngây ngô.
Đêm đó Cận Chước nói xong ba chữ kia, hơn nửa ngày Lâu Duyên mới lấy lại tinh thần, cuối cùng giọng nói mang theo âm mũi, hỏi hắn: "Vậy thì sao?"
"Anh vừa rồi thổ lộ với em, nghĩa trên mặt chữ, cho nên tiếp theo anh muốn theo đuổi em." Cận Chước nhẹ giọng hỏi: "Em có cho phép anh theo đuổi em không?"
Cũng không phải là khỉ trong vườn bách thú, cho ăn một quả chuối còn hỏi nhân viên công tác xem có được hay không. Lâu Duyên bị dáng vẻ cẩn thận của Cận Chước chọc cười: "Vậy theo đuổi đi, theo đuổi được coi như là của anh."
Nhận được câu trả lời như vậy, rõ ràng Cận Chước thở phào nhẹ nhõm: "Anh rất có lòng tin, dù sao cũng từng thành công một lần rồi."
Chưa đến ba ngày kì thi đã kết thúc, học sinh chịu áp lực cả một học kì lập tức bung xõa, xé xách ném vở đi hết, lén lút mang theo điện thoại, trắng trợn chẳng kiêng nể gì nghịch di động. Lâu Duyên cũng nhắm một mắt mở mộ mắt, khó khăn lắm mới thi xong, cho tụi nhỏ xả hơi một chút cũng không sao.
Không khí trong văn phòng cũng tràn ngập vui mừng, đa số mọi người đều không bị phân đi chấm thi, tiếp theo trừ việc phải giao bài tập nghỉ đông cho học sinh thì không còn việc gì khác, kì nghỉ đông chính thức bắt đầu.
Tổ trưởng Trịnh rất hưng phấn, vuốt tóc mình bưng cốc nước trong phòng chạy tới chạy lui, đáp chuyện với tất cả mấy thầy cô trong phòng..
Đi tới Lâu Duyên bên này, ông vỗ vai Lâu Duyên, chậm chạp nói: "Tiểu Lâu à, biết là chuyện của người trẻ tuổi mấy cậu tôi không nên quản, nhưng cháu gái tôi vẫn nhớ thương cậu đấy, hôm qua còn muốn tôi đến hỏi ý cậu một chút, nó muốn hẹn cậu ăn cơm.
Lâu Duyên vừa định đính chính là mình không muốn tìm bạn gái, đột nhiên phát hiện Cận Chước bên cạnh kéo ghế dựa, đang nghiêng đầu nhìn về bên này, hai tai dựng thẳng nghe ngóng.
Cậu bỗng nhiên nổi ý xấu muốn Cận Chước ăn giấm, nhưng lại không muốn lừa dối con gái nhà người ta, vì vậy đành cười cười với tổ trưởng Trịnh: "Tạm thời không có dự định gì, tâm ý này của cô Trịnh em xin nhận."
Trịnh tổ trưởng tiếc hận giật giật khóe miệng, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Cận Chước: "Tiểu Cận, cậu..."
"Này đừng đừng." Lâu Duyên theo bản năng định thay hắn cự tuyệt, bỗng nhiên phát hiện mình cuống lên có chút kì quái: "Thầy Cận... cũng không định tìm bạn gái."
Tổ trưởng Trịnh chỉ nghĩ cậu nói giỡn, không tin nhìn Cận Chước: "Phải không Tiểu Cận?"
Cận Chước cười gật đầu: "Phải."
Tổ trưởng Trịnh buồn bực cầm cốc nước đi ra chỗ khác. Mấy đứa trong văn phòng sao thế này, rõ ràng đẹp trai có điều kiện sao lại không muốn kết hôn, cái kia gọi là gì ta, cái gì mà chủ nghĩ độc thân với chủ nghĩa không kết hôn...
Bắt đầu nghỉ đông liền rảnh rỗi hẳn, làm việc liên tục vài tháng cuối cùng cũng được thả lòng, Lâu Duyên lại nghênh đón trận cảm mạo đầu tiên trong mùa đông.
Người nào đó đang theo đuổi cậu chăm sóc cậu không ít, người cũng đưa tới ở nhà mình luôn, nấu cơm mua thuốc dém chăm dỗ ngủ, chỉ sợ chăm sóc không đủ cẩn thận.
Trong lòng Lâu Duyên vẫn còn hơi rụt rè, mình còn đang được người ta theo đuổi á trời, sao lai dễ dãi đến nhà người ta ở chung vậy chứ!
Nhưng mà lúc giọng nói Cận Chước nặng trĩu vang ở bên tai, Lâu Duyên đã mơ mơ hồ hồ không thèm suy nghĩ gì nữa.
"Uống thuốc nào." Cận Chước vỗ vỗ cậu.
Lâu Duyên nhìn Cận Chước đưa thuốc viên con nhộng và nước uống, tội nghiệp ngẩng đầu nhìn hắn: "Có thể pha ra thành nước không..."
"Uống xong cho em uống nước chanh ép, thêm nhiều đường, sẽ không còn vị đắng của thuốc nữa." Cận Chước nói: "Ngoan nào."
Nghe được hai chữ cuối cùng cả người Lâu Duyên như bay lên chín tầng mây,hai tai đỏ lên ngoan ngoãn cầm cốc nước, ngửa đầu uống thuốc.
Mấy ngày nay rất muốn nghe Cận Chước gọi 'Duyên Duyên' nhưng lại ngại mở miệng, dù sao cũng bốn năm rồi chưa từng nghe.
Nhưng mà hiện giờ đúng thật là không cần gấp, ngày tháng còn rất dài.
Lưu Tùng biết được hai người họ đã nghỉ đông, cuối tuần liền chạy tới muốn cùng nhau đi ăn một bữa.
"Ai da, đúng là công nhân viên chức có khác, trước trừ tịch một ngày tôi mới được nghỉ, hai người đã chơi được bao nhiêu ngày rồi." Lưu Tùng ngồi xuống ghế, cởi áo khoa treo vào ghế dựa sau lưng.
"Hâm mộ thì cũng làm đi." Lâu Duyên đẩy menu đến đối diện.
"Không dám không dám, ngay cả tài liệu dạy học tôi còn không có." Lưu Tùng nở nụ cười nhìn Cận Chước, vỗ vỗ vai hắn: "Anh Cận không thay đổi chút nào nha, vẫn đẹp trai như năm nào."
Cận Chước cười: "Cậu cũng không thay đổi."
"Cậu ta thay đổi rồi đó, cũng gay luôn luôn, ba hôm thì hai hôm tới gay bar." Ánh mắt Lâu Duyên xem thường nhìn Lưu Tùng.
Ba người cứ như vậy ngồi xuống, ăn đậu tương uống nước trái cây chờ đồ ăn lên. Mọi thứ vẫn giống bốn năm trước, tựa như cho tới giờ chưa từng bị ngắt quãng.
Lúc ăn cơm Cận Chước thường dùng đũa gắp đồ ăn chung để gắp món cho Lâu Duyên, Lưu Tùng thu hết vào trong mắt, đại khái cũng đoán được trạng thái hai người hiện giờ, cười cười lấy đũa gõ vào đĩa: "Hai người thẳng thắn với nhau rồi sao?"
Cận Chước và Lâu Duyên chỉ cười cười, không ai nói gì.
Lưu Tùng quan sát biểu tình trên mặt hai người một chút, hỏi: "Hai người thật sự... quay lại với nhau rồi sao?"
Lâu Duyên thản nhiên nói: "Thầy Cận đang theo đuổi tôi đó."
"Phải, tôi đang theo đuổi thầy Lâu." Cận Chước gật đầu.
"Má!" Lưu Tùng thấy hai người xa cách bốn năm lại quay về bên nhau, trong lòng nói không xúc động là giả: "Đều là vợ chồng gi... đều là người trưởng thành cả rồi còn bày ra vẻ mặt này."
Cận Chước còn nghiêm túc nói: "Lúc ấy đánh mất thầy Lâu, hiện giờ theo đuổi lần nữa nhất định phải làm theo từng bước một.