"Lâu rồi không gặp muội. Hay là do tiểu viện có thêm người nên không dám ra ngoài?"
Lời nói nhẹ nhàng như lông vũ nhưng lại mang hàm ý châm chọc nàng sợ Cơ Đình Quân bỏ rơi nên nhốt mình trong phủ giữ chồng.
"Ra là Thứ sử phu nhân, gần đây nhất gặp mặt là lễ hội săn bắn nhỉ. Đúng là thời gian không chờ một ai"
"Nghe nói Tướng quân rất quấn quít ả thôn nữ mới mang về kia. Xem ra muội gần đây cô đơn rồi, có muốn tới phủ ta bầu bạn giải sầu không?"
Thị kia đối đầu với nàng vô số lần. Hai bên nhìn nhau khônh vừa mắt, mỗi khi gặp đều sẽ móc mỉa đôi ba câu mới thỏa.
Bạch Tĩnh Hương khéo léo che miệng cười tiêu chuẩn.
"Mại nữ cầu vinh, sớm muộn sẽ lụi bại. Ta không cần quá bận tâm"
Bỗng dưng không gian im bặt rồi dần có tiếng xì xào. Nàng nhìn theo hướng chú ý của mọi người. Là Đoàn Tiêu Mộng. Nhân vật chính trong lời châm chọc của Tôn thị.
Đoàn Tiêu Mộng vẻ mặt ngây thơ, rụt rè tiến tới chỗ Bạch Tĩnh Hương. Trong tất cả ở đây, nàng ta chỉ biết bám lấy người quen. Nhưng còn dè chừng Bạch Tĩnh Hương nên chỉ dám đứng gần để tìm chỗ đứng an toàn.
Nhiều người thấy Đoàn Tiêu Mộng được Cơ Đình Quân yêu thích thì lại bắt chuyện nhằm đánh được tiếng tốt với Tướng quân gia. Ngoài ra, một số thế lực chống đối Cơ Đình Quân cũng ra tay lợi dụng con cờ Đoàn Tiêu Mộng ngốc nghếch.
"Hỗn xược"
Liễu ma ma lên tiếng, giọng bà đanh thép khiến không ai dám hó hé.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
"Hoàng hậu nương nương ngồi đây còn không hành lễ"
Đoàn Tiêu Mộng bấy giờ mới ngớ người ra, cô nương thôn quê như nàng ta thì biết gì về lễ nghi hoàng cung. Cơ Đình Quân trước đó có thuê người dạy chút lễ nghĩa cho nàng ta, nhưng vốn sống thôn quê, tự do bay nhảy đã quen nên không thể nào chịu nổi. Hắn lại bao bọc ả không muốn ả chịu khổ liền giảm mức độ hà khắc xuống. Kết quả là quên trước quên sau, không có gì ra hồn
Ả lúng túng không biết nên hành lễ thế nào, bày ra tư thế xiên vẹo, làm trò cười cho mấy nhà khác. Liễu ma ma minh trào ám phúng nói lớn:
"Dáng vẻ cơ bản nhất của một tiểu thư cũng không bắt chước nổi. Loại nữ tử quê mùa này tưởng bò lên giường Tướng quân liền ngư vượt long môn sao? Hơn nữa còn dám bất kính với nương nương, Thủy Tiên vả mặt"
Thủy Tiên bên cạnh Hoàng hậu tiến đến đè Đoàn Tiêu Mộng xuống. Tiếng bốp chát vang lên giòn giã kèm theo tiếng la hét khóc lóc. Công sức ả chải chuốt bị hủy hoại hoàn toàn, bây giờ ả vô cùng nhếch nhác và thảm hại. Ả ôm mặt khóc lóc giữa đám người chỉ trỏ, ánh mắt nhìn qua phía Bạch Tĩnh Hương tìm kiếm tia hy vọng.
Bạch Tĩnh Hương đành thở dài nói đỡ mấy câu, dù gì cũng là người của phủ Tướng quân, bị nhục mạ ở đây như vậy là đủ rồi.
"Xin Hoàng hậu tha cho nàng. Đây một phần là lỗi của thần, thân là phu nhân mà không dạy dỗ lễ nghĩa thích đáng cho nàng. Thần sẽ dạy dỗ lại cho nàng sau, sẽ không xảy ra chuyện xấu hổ như hôm nay"
Hoàng hậu từ lúc bắt đầu đều không hé răng nửa lời. Uy thế bức người đè ép, nàng thấy vai mình nặng thêm một chút.
"Hôm nay ngươi đã xin tha hai lần rồi. Bổn cung dễ tính quá nhỉ? Dưới mí mắt của bổn cung mà muốn làm gì cũng được sao?"
Tách trà trên bàn rung lên. Tất cả như bức tranh tĩnh.
"Một phu nhân dòng chính như ngươi lại đi cầu xin cho ả tiện thiếp thô tục đó ư? Uy nghiêm của ngươi đâu rồi, ngày mai hãy vào cung gặp ta"