Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 102: Gọi tên tôi!




Người đàn ông ngồi trên giường, ép sát cơ thể nhỏ vào người hắn. Cho dù cách một lớp vải từ chiếc váy của cô, nhưng vẫn cảm nhận được một loại nóng rực đến kì lạ như muốn thiêu đốt đối phương.

Đầu lưỡi người đàn ông như có ma lực, dưới từng cái chạm ẩm ướt lên da thịt non mềm càng khiến Lộ Tĩnh không ngừng run rẩy. Cô cũng nhận ra rằng, từ sau những lần cô bị thương, Mặc Kỳ Dực đối với loại chuyện như thế này ở trên giường đều cư xử rất nhẹ nhàng, mà chính bản thân cô, cũng không hề sinh ra sự phản cảm.

Giống như, cơ thể cô đã dần dần đồng ý người đàn ông này.

Đối với những lần Mặc Kỳ Dực vươn tay giúp đỡ hay cứu vớt, Lộ Tĩnh đối với hắn cũng đã không còn sự chán ghét như ban đầu nữa. (1)

Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm vẫn giương lên, nhìn vào biểu cảm đỏ ửng đến mê người của cô, hàng lông mi dài khẽ cong cong động đậy, thi thoảng chớp chớp, môi nhỏ ướt át hé mở, hơi thở ngọt ngào phảng phất quyến rũ cực điểm.

Lần nữa, Mặc Kỳ Dực nhượng bộ lên tiếng thương lượng, giọng nói trầm thấp tựa hồ thanh âm vang vọng từ tính của tiếng đàn.

“Chỉ cần làm người phụ nữ của tôi, tôi chắc chắn em muốn gì sẽ có thứ đó. Tiền bạc, danh vọng, địa vị... và cả cha em, mọi thứ đều sẽ đầy đủ!”

Lộ Tĩnh ngạc nhiên nhìn, gương mặt nhỏ né tránh tầm mắt. Điều đó khiến Mặc Kỳ Dực không vui, vì thế người đàn ông vươn tay tìm khóa kéo, dần dần kéo chiếc váy xuống, vải áo mỏng manh thuận theo nhịp tay người đàn ông, cứ thể buông thống.

“Ngài... đừng.”Lộ Tĩnh nhỏ giọng, người đàn ông thì dụ dỗ, cô lại bất lực bởi chính bản thân cứ thụ hưởng cái sự nhẹ nhàng này. Trong chốc lát cô muốn khước từ, bởi sợ chính mình sẽ thật sự rơi vào sự dịu dàng này.

Chỉ sau câu nói, chiếc váy cứ thế dễ dàng bị kéo xuống, chỉ còn vật dụng che đi nơi mềm mại trên cơ thể, nhưng rất nhanh, đã được người đàn ông này tháo gỡ.

“Ngài.”



Mặc Kỳ Dực nhíu mày, hắn chợt nhận ra.

Ngài.

Từ ngài này thật khó nghe!

Một danh xưng để phân rõ sự khác biệt đẳng cấp giữa mối quan hệ, cho thấy được rằng cô vẫn chưa muốn vượt qua.

Mặc Kỳ Dực đổi thế, đè cô xuống chiếc giường mềm mại, ánh mắt rơi trên biểu cảm mê người, như một chú thỏ dần bị dẫn dắt vào dục vọng mà lạc lối không thấy lối ra. Người đàn ông cúi xuống, cắn lấy đôi môi nhỏ mà mút mát, bàn tay vuốt ve trên da thịt, thủ thỉ bên tai cô một chút mong cầu của chính bản thân hắn.

“Gọi tên tôi.”

Bị thả trên giường, da thịt chạm vào chăn nệm ấm áp, đối diện trước mặt gương mặt tựa hồ điêu khắc, ngũ quan thâm thúy của một bậc quân vương, hắn lại lần nữa cúi xuống, hôn vụn vặt lên đôi môi nhỏ.

“Ngoan, gọi tên tôi, tôi muốn nghe em gọi một lần!”Ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc, rơi trên hõm cổ non nớt.

NOVEL TOON

Người đàn ông vẫn cứ thế, khi mạnh bạo, khi nhẹ nhàng. Nhưng đối với những lần muốn dụ dỗ, giọng nói với cô lại vô cùng ngọt ngào. Bàn tay nhỏ vô lực, phút chốc bị nắm lấy. Mặc Kỳ Dực dường như chỉ muốn đạt được mục đích, mà Lộ Tĩnh không khỏi phải chịu thứ cảm giác lạ lẫm thay đổi liên tục.



Dần dần, chính bản thân cô cũng bị dẫn dắt theo từng cử chỉ.

“Mặc... Mặc Kỳ Dực.”

Giọng nói nho nhỏ thốt lên, đôi môi người đàn ông điên cuồng liền cúi xuống, nụ hôn cứ thế dần dần chuyển thành sâu, mang theo sự tước đoạt như chính bản thân hắn.

Khoảnh khắc chiếc tên Mặc Kỳ Dực được phát ra từng âm thanh ngọt ngào dưới đôi môi nhỏ, trong lòng hắn sản sinh sự chiếm hữu đến mãnh liệt vô cùng.

Đến khi buông ra, cô gái trong lòng đã cảm giác như thể quay cuồng đối với nụ hôn như muốn tước đoạt đi hơi thở ấy.

“Em là của tôi, hiện tại và sau này cũng vậy. Vĩnh viễn chỉ được thuộc về tôi mà thôi!”

Người đàn ông dần thốt lên, lời nói từ tận đáy lòng hắn, mang theo sự chiếm hữu bá đạo đến mức mãnh liệt.

Người đàn ông đứng dậy, từ từ rút lớp khăn ra, để lộ thứ vật đã buông phòng thủ đầu hàng từ khi nào. Một nụ hôn nhẹ nhàng vụn vặt đặt lên đôi chân đối chân thon dài, thậm chí cô ý dừng lại nơi vết sẹo dài mà dây dưa tựa hồ muốn nâng niu, rồi chính hắn, từ từ tiến vào sâu phía bên trong khai phá nơi tư mật ngọt ngào.Đêm đó, cũng chẳng biết Mặc Kỳ Dực đòi hỏi bao nhiêu. Nhưng Lộ Tĩnh biết, người đàn ông vẫn cứ liên tục bắt ép cô phải gọi tên hắn.

“Tên tôi rơi vào giọng nói của em ngọt ngào như thế, sau này, chỉ được phép gọi tên tôi khi ở trên giường!”

Đến tận khi mệt lả rơi vào giấc ngủ, Lộ Tĩnh vẩn cảm nhận rõ đôi môi mình vẫn chưa hề được buông tha.

Ngọt ngào đan xen mãnh liệt, ấm áp đan xen sự cao ngạo. Vô hình chung luôn khiến những kẻ một khi đã chìm vào, đều không cách nào thoát ra. Giống như cách Mặc Kỳ Dực đã cảm nhận.