Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời - Chương 57: Nạp Tiền Không Bằng Skills Đỉnh




Một lần nữa lấy lại trái tim của một người có bao nhiêu khó? May thay, Minh Lãng sống lâu hơn người khác mấy chục năm, không sợ nhất chính là khó.

———————————

Phòng Minh Lãng là kiểu suite room, phòng khách có một ghế sô pha, độ rộng vừa đủ cho một người lớn có thể nằm nghiêng.



Quý Thần Ly cởi ba lô ra, ngồi thử xuống sô pha, rất mềm.



Ở nhờ chỗ người khác không thể yêu cầu quá nhiều, chỉ riêng thế này đã đủ làm nàng thoả mãn.



Cơm trưa giải quyết luôn tại phòng.



Cả đêm không ngủ, Quý Thần Ly cơm nước xong thì hai mắt bắt đầu díp lại, ngồi trên sô pha, đầu từng chút từng chút một nghẹo xuống.



Nàng lắc lắc đầu rồi lại nhéo đùi, cố gắng đuổi đi cơn buồn ngủ, trong lúc đó còn vào phòng tắm tạt nước lạnh vào mặt, nhưng vẫn không thể cưỡng lại nổi cơn buồn ngủ đang hoành hành.



Đầu Quý Thần Ly lại đột ngột nghẹo xuống một lần nữa, cả người nàng bừng tỉnh, dụi dụi mắt nhìn Minh Lãng đang tập trung xử lý công việc trước bàn máy tính, rốt cuộc quyết định ngủ trước trên sô pha.



Nàng đặt ba lô ở một góc làm gối đầu, còn chưa kịp ngủ, ai ngờ Minh Lãng đột nhiên rời khỏi bàn, ngồi xuống sô pha, cầm điều khiển TV lên.



"Lên giường ngủ đi," Minh Lãng nói, "Tôi xem TV một lát."

Quý Thần Ly thấy Minh Lãng chỉnh âm lượng TV to lên, nàng tuy rằng nghe không hiểu, nhưng tốt xấu có thể đoán được đây là bản tin thời sự, "Cô xem thời sự nước Pháp?" Quý Thần Ly kinh ngạc.



"Công việc yêu cầu." Minh Lãng nói xong mấy chữ này, không chớp mắt nhìn TV, như thể Quý Thần Ly căn bản không tồn tại.



Tiếng nước ngoài nghe không hiểu trong TV là một liều thuốc thôi miên hữu hiệu, Quý Thần Ly càng buồn ngủ hơn trước.



Thấy nàng vẫn một mực cường chống, vì thế Minh Lãng lại nói: "Buồn ngủ thì lên giường nằm một lát đi."



"Không buồn ngủ." Quý Thần Ly lắc đầu, nhắm hai mắt mạnh miệng trả lời.



Minh Lãng biết nàng đang ra vẻ, nói giỡn: "Đi đi, cứ coi như trừ vào số nợ tôi thiếu em."

Quý Thần Ly nhắm hai mắt vui vẻ, "No no, cô vẫn thiếu tôi 100 triệu."

"Mau đi." Minh Lãng lại giục, thấy Quý Thần Ly vẫn ngồi im bất động, chỉ có thể thở dài, lại nói: "Em ở đây, hô hấp quấy rầy đến tôi."

"......" Người ta đã nói đến mức này, Quý Thần Ly không cần thiết không biết điều quấy rầy người ta công tác, đành phải vào phòng ngủ.



Nàng đóng cửa phòng lại, chỉ cảm thấy cửa cách âm thật hiệu quả, Minh Lãng mở tiếng TV rất to, đóng cửa xong hoàn toàn không nghe thấy gì.



Nàng không biết chính là, một giây sau khi nàng đóng cửa, Minh Lãng đã chuyển TV sang chế độ im lặng.



Minh Lãng ngồi ngoài phòng khách hai mươi phút, sau đó cũng đi vào phòng ngủ.



Quý Thần Ly đã ngủ thật say.



Giường lớn, chăn bông xoã tung, Quý Thần Ly chỉ ló đầu ra ngoài chiếc chăn mềm mại.



Tóc dài đen mượt xoã ra trên gối đầu màu vàng nhạt, làn da trắng nõn hồng hào, bờ môi đỏ tươi ướt át, giống như cánh hoa anh đào còn đọng sương mai, Minh Lãng rất muốn xích lại gần cắn một cái.



Nhưng cô không dám, thậm chí không dám động, sợ rằng một khi mình khẽ động, Quý Thần Ly sẽ lập tức cảnh giác mà tỉnh lại, sau đó trừng hai mắt, khiến Minh Lãng nhìn thấy xa cách không chút nào che dấu trong mắt nàng.



Ánh mắt như vậy, Minh Lãng có điểm sợ.



Người vẫn luôn thuộc về mình, trước giờ đặt sang một bên không hiểu trân quý.



Con người rốt cuộc không phải tĩnh vật, người có hai chân, nhân tâm cũng sẽ biến.



Một khi người này rời đi, thay đổi, cho dù lẳng lặng thủ nàng mộng như bây giờ, đã thành một thứ xa xỉ hiếm có.



Một lần nữa lấy lại trái tim của một người có bao nhiêu khó? May thay, Minh Lãng sống lâu hơn người khác mấy chục năm, không sợ nhất chính là khó.



Minh Lãng là kẻ thông minh.



Kẻ thông minh am hiểu nhất là thay đổi chiến lược, cũng hiểu phải lấy lui làm tiến.




Để giữ Quý Thần Ly, cô đã thử rất nhiều phương pháp, trước đó là sống chết không chịu buông tay, ngược lại chọc nàng chán ghét.



Dùng chiêu lấy lui làm tiến, cuối cùng có hiệu quả.



Tương lai Quý Thần Ly không có Minh Lãng, vậy Minh Lãng sẽ từng nét từng nét, vẽ thêm chính mình vào.



Bởi vì tương lai của cô, mỗi một trang đều tràn ngập tên Quý Thần Ly.



Sẽ nhanh thôi, Minh Lãng nghĩ.



Chỉ cần giải quyết chướng ngại cuối cùng, từ từ mài giũa Quý Thần Ly, tâm nàng mềm như vậy, Minh Lãng không tin nàng thật sự có thể không giữ lại chút nào mà loại bỏ mình ra khỏi tim.



......!

Quý Thần Ly ngủ đến giờ cơm tối mới tỉnh, nàng là bị mùi thức ăn đánh thức.



Khi tỉnh lại bụng đói đang sôi ùng ục, thấy trên bàn lại là một bữa ăn Trung Quốc thịnh soạn, còn Minh Lãng đang dọn bát đũa ra.



"Tỉnh?" Minh Lãng ngẩng đầu nhìn nàng, đưa cho nàng cốc nước ấm, "Uống nước thanh thanh dạ dày, ăn cơm."

"Cô lấy đâu ra mấy món Trung Quốc chính thống này vậy?" Quý Thần Ly vừa ăn vừa kinh ngạc cảm thán, "Đừng lại nói với tôi là đầu bếp sư phụ cô!"



"Không phải." Minh Lãng cũng ngồi xuống ăn cơm, "Là tôi......"

"Ừm?"

"Là đầu bếp tôi mang theo."

Quý Thần Ly nghĩ, đương nhiên, tuỳ tùng Minh Lãng nhiều như vậy, mang thêm nhiều một đầu bếp đâu phải chuyện gì to tát, nói không chừng còn mang theo người thử độc, giống như hoàng đế thời cổ.



Hai người mặt đối mặt ngồi, Quý Thần Ly ăn như gió cuốn mây tan, Minh Lãng lại ăn ung dung thong thả.



Ăn gần xong, Minh Lãng mới nói: "Lần đầu tiên."

"Cái gì lần đầu tiên?" Quý Thần Ly đang vật lộn với miếng cánh gà cuối cùng trong chén, bớt thời giờ nhìn mắt Minh Lãng.




"Kiếp này, chúng ta lần đầu tiên mặt đối mặt ăn bữa cơm, tâm bình khí hòa."

Quý Thần Ly ngẩn ra, không biết nên biểu tình như thế nào, đành phải cười cười, cúi đầu tiếp tục gặm cánh gà, "Giữa trưa không phải ăn qua một lần sao, còn có ở Berlin."

Minh Lãng lắc đầu.



Đối với cô mà nói, những lần đó đều không tính, chỉ có hiện tại, bưng bát, mặt đối mặt, ăn cơm nói chuyện phiếm, giống một đôi bạn lữ bình thường.



Cô không biết hình thức ở chung của những đôi bạn lữ khác thế nào, mình và em ấy lúc này, ước chừng cũng gần giống?

Ăn xong cơm, Quý Thần Ly cầm di động lên mạng, Minh Lãng dùng máy tính làm việc, hai người không làm phiền lẫn nhau.



10 giờ tối, Minh Lãng mới tắt máy tính, hỏi Quý Thần Ly: "Em tắm rửa sao?"

"Cô tắm trước đi." Quý Thần Ly cầm di động thuận miệng nói.



Minh Lãng đi ngang nhìn thoáng qua, hoá ra Quý Thần Ly đang nghiện trò Tiêu Tiêu Nhạc Du Hí*, đã vượt qua hơn 100 level, thì bị kẹt ở level này qua không nổi, khó lắm mới vượt qua thì lại chỉ được ★.



Quý Thần Ly có chứng cưỡng bách, không lấy được ★★★ cả người khó chịu.



Đến khi chơi hết sạch mạng, nàng ném điện thoại xuống ghế sô pha, tự mình dỗi mình.



*Tên chính gốc là trò 开心消消乐 (Khai tâm tiêu tiêu nhạc), giống như Candy Crush

Minh Lãng nhìn thế rất muốn cười, lại sợ da mặt Quý Thần Ly chịu không được, mím miệng đi vào phòng tắm tắm rửa.



Nhưng Quý Thần Ly vẫn mắt sắc phát hiện khoé miệng Minh Lãng loé lên ý cười.



Cô ta đang chế giễu mình! Quý Thần Ly căm giận nghĩ, lại cầm lấy di động, không tin mình không qua được, vì vậy lần đầu tiên nạp tiền chơi game mua mạng, chỉ để có thể đạt ★★★ qua cửa.



Chờ Minh Lãng xoa tóc từ phòng tắm đi ra, Quý Thần Ly vẫn đang chơi game, Minh Lãng đi qua xem, phát hiện vẫn là level đấy.



"Muốn tôi giúp không?" Minh Lãng hỏi.



"Hứ, tôi chơi lâu vậy còn không qua được, cô một tay mới, tôi không tin cô có thể qua." Nói xong, dòng chữ GAME OVER đáng yêu lại nhẹ nhàng xuất hiện trên điện thoại Quý Thần Ly, "......!Không chơi!" Trò chơi rác rưởi, tức giận a.



Minh Lãng đoạt lấy di động của Quý Thần Ly, nàng đang định bảo Minh Lãng chỉ tổ phí mạng thôi, khiến cô nhụt chí, ai ngờ chưa đến 30 giây, di động lại vang lên tiếng nhạc nền qua cửa.



Quý Thần Ly quỳ gối trên sô pha, vươn đầu qua xem, ★★★.



Minh Lãng đạm nhiên trả điện thoại cho Quý Thần Ly, "Vận khí tốt."

"......" Quý Thần Ly yên lặng nhận lại di động.



Ngay cả Tiêu Tiêu Nhạc còn chơi không bằng người ta, tức giận a.



Nàng nguyên tưởng xóa trò chơi để chứng tỏ mình kiên cường, nhưng khi dòng chữ "Do you want to uninstall it?" hiện ra, thế nào cũng không nhấn xuống chữ "Yes" được.



Vất vả lắm mới qua được level này, lúc này gỡ cài đặt, thật quá đáng tiếc.





Thôi bỏ đi, Quý Thần Ly đặt điện thoại xuống, lấy áo ngủ ra đi vào phòng tắm.



Tới giờ đi ngủ, Minh Lãng thức thời mà không mời Quý Thần Ly cùng ngủ chung một giường với mình, tắt điện phòng khách.



Quý Thần Ly cầm di động nằm nghiêng trên sô pha tiếp tục chơi Tiêu Tiêu Nhạc, cửa phòng ngủ không đóng, Minh Lãng nằm thẳng trên giường, chỉ cần ngẩng đầu, là có thể nhìn đến ánh sáng mỏng manh trên điện thoại của nàng.



Minh Lãng ôm chăn, tham lam hít sâu một hơi, tất cả đều là hương vị Quý Thần Ly, cô thật muốn vĩnh viễn nằm trên chiếc giường này, mãi mãi không bao giờ dậy.



Quý Thần Ly ban ngày ngủ đủ, chơi di động đến sau nửa đêm vẫn không buồn ngủ, nhưng ngày mai còn phải bắt chuyến bay sớm về nước, không thể không ngủ, đành phải cưỡng bách mình nhắm mắt lại ngủ.



Chính là ngủ không được.



Quý Thần Ly trở mình.



Đêm khuya tĩnh lặng, mọi âm thanh đều được phóng đại đến vô hạn, tiếng Minh Lãng thở trong phòng ngủ đặc biệt rõ ràng, thời thời khắc khắc nhắc nhở Quý Thần Ly, nữ nhân kia, hoặc là nói vợ cũ của nàng, đang ở cách vách.



Ai có thể nghĩ đến, kiếp này, nàng cư nhiên có thể cùng Minh Lãng hít thở chung một không gian một cách bình yên như vậy.



Nhưng nghe kĩ, Quý Thần Ly nhận ra nhịp thở của Minh Lãng rõ ràng không thích hợp.



Tiếng hít thở quá nặng nề, hơn nữa còn vô cùng không đều, giống như đang cắn răng chịu đựng, căn bản không phải bộ dạng một người đang ngủ say.



"Minh Lãng?" Quý Thần Ly nhỏ giọng hỏi, "Cô làm sao vậy?"

Nàng nhìn về phía giường Minh Lãng, thấy Minh Lãng quấn chặt chăn trở mình, quấn mình thành con nhộng, thân mình cuộn tròn thành cây cầu.



Mặt Quý Thần Ly nghiêm lại, vội bò dậy khỏi sô pha, chạy chậm vào phòng Minh Lãng, chỉ thấy sắc mặt cô ửng hồng, nhắm mắt chau mày, đầu đẫm mồ hôi, tóc mái ướt nhẹp dính vào trán.



Quý Thần Ly dùng mu bàn tay sờ trán Minh Lãng, hoảng sợ.



Minh Lãng phát sốt, trán nóng đến độ có thể luộc trứng gà!

"Minh Lãng?" Quý Thần Ly nhẹ nhàng lay Minh Lãng, "Minh Lãng cô nghe thấy tôi nói không?"

Minh Lãng rốt cuộc mở mắt ra, hai mắt đỏ bừng, xung quanh hốc mắt còn nóng lên, "Tôi......!làm sao vậy?" Nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc.



"Cô bị sốt." Quý Thần Ly đem chăn Minh Lãng cuộn lại giải rộng ra, ép chặt góc chăn, "Mấy vệ sĩ cô mang theo ngủ ở đâu? Hoặc là mấy cấp dưới khác của cô ở đâu, tôi bảo họ gọi bác sĩ."

"Đừng đi!" Minh Lãng nắm chặt cổ tay Quý Thần Ly, "Thần Ly, đừng đi."

"Tôi không đi." Quý Thần Ly trấn an, "Tôi đi gọi bác sĩ cho cô, cô bị sốt."

Minh Lãng lại nghe không thấy Quý Thần Ly nói gì, chỉ một mực bắt lấy nàng, không cho nàng rời đi.



—————————

Tác giả có lời muốn nói: Nguyên bản chương này ta định gọi là Bẫy rập (2).



Bẫy rập Minh Lãng thâm, ta phải về nông thôn..