Chiến Thần Bất Bại

Chương 420: Lý do của trận chiến




Không vui...

Yến Đồ và A Đức Lý An (Adrian) đầy kinh ngạc quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi lên người Đường Thiên. Đầu óc của tên giả hỏa này thật bất bình thường, cho dù hắn xem không hiểu trận chiến vừa rồi cũng không đến mức nghe không hiểu những điều vữa nãy bọn họ nói chứ.

Cái tên gia hỏa này...

Yến Đồ nhìn Đường Thiên đầy khó hiểu, sau đó không khỏi nhìn thoáng qua Hạc, hắn nghĩ đến nát cái đầu cũng không thể hiểu nổi tại sao một thế gia đệ tử vừa có thực lực vừa có địa vị như Hạc lại nhận một cái tên mặt hàng loại hai như thế này làm thủ lĩnh cơ chứ.

Yến Đồ hiểu rất rõ, thế gia đệ tử vốn kiêu ngạo, muốn được bọn họ tán thành là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Thấy ánh mắt Yến Đồ nhìn về phía mình, Hạc thiện lương hảo tâm nhắc nhở: "Dường như điện hạ là người mạnh nhất trong ba võ giả, tuy đầu óc cái tên gia hỏa này không phải là quá tốt nhưng cũng là người mạnh nhất trong ba người chúng ta, thỉnh điện hạ cẩn thận."

Lập tức trên mặt Đường Thiên đầy vẻ mặt đắc ý, tiểu Hạc tử đã thừa nhận hắn là người mạnh nhất làm tâm linh vừa bị tổn thương của hắn được an ủi nhiều, còn về phần câu nói đầu óc không được tốt gì gì đó, Đường Thiên đã tự động bỏ qua.

Trong ba người, Đường Thiên là người mạnh nhất...

Yến Đồ và A Đức Lý An (Adrian) ngây cả người, đồng thời cũng vô cùng sửng sốt còn có A Tú và Lưu Trung Quang đã thụ thương.

Vẻ mặt Hạc đầy nghiêm chỉnh không có nửa điểm nói đùa. Nhưng khi ánh mắt mọi người rơi lên vẻ mặt đắc ý dào dạt của Đường Thiên thì lại cảm thấy mình đã vô cùng sai lầm rồi.

Tên gia hỏa như vậy lại chính là người mạnh nhất trong ba người! nguồn Truyện Full

Chuyện đùa gì vậy?

"Chỉ bằng cái tên gia hỏa này sao? Ha ha ha ha!" Ánh mắt Yến Đồ lạnh băng, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười đầy khinh miệt, giọng nói trêu trọc đầy trào phúng: "Mụ mụ hắn có biết hắn lợi hại thế không?"

Lập tức vẻ tươi cười trên mặt Đường Thiên cứng đờ.

Mụ mụ...

Trong đầu hắn hiện lên một khuôn mặt dịu dàng, từ khi hắn bắt đầu có ý thức thì cái khuôn mặt này đã in sâu trong đầu hắn. Hắn nhớ cái quãng thời gian khi mụ mụ qua đời, hắn chỉ biết ngồi co ro trong góc không ngừng khóc. Hắn cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng, hắn cảm thấy sợ hãi, và sau đó hắn có một thói quen. Đó là thói quen đứng trước mộ mụ mụ nói hết tâm sự của mình, thói quen lớn tiếng nói trước mộ mụ mụ về mộng tưởng của hắn, thói quen tại trước mộ mụ mụ nói nhất định sẽ khiến những kẻ khi dễ mình phải mất mặt..

Đó là quãng thời gian thật tối tăm và u ám a...

Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy ấm áp cũng chỉ có mụ mụ và ngôi mộ của mụ mụ còn lưu lại trong kí ức của hắn,.

Đường Thiên cúi đầu, đôi mắt của hắn trở lên ôn như như nước.

Từ lúc nói lời từ biệt với mụ mụ trước mộ của người đã lâu lắm rồi a.

Mụ mụ,nhất định người đang ở trên thiên đường nhìn theo từng bước chân ta đi.

Mụ mụ, ta rất nhớ người... Thật sự rất nhớ người...

"Đi nào! Để ta kiến thức thử xem cái gọi là võ giả mạnh nhất trong ba người đến tột cùng có trình độ như thế nào!" Khóe miệng Yến Đồ khẽ cười gằn: "Đừng làm cho ta quá thất vọng a!"

Hạc nhìn Yến Đồ đầy thương hại, hắn quay mặt nói với Giản Phong Nguyên nói: "Chúng ta ra ngoài đánh đi."

Lăng Húc cũng nhìn Yến Đồ đầy thương hại, hắn thu thương rồi nói với Vinh Nhu: "Đi ra ngoài đánh!"

Khi đã tu luyện đến thực lực của Yến Đồ, lục thức sẽ nhạy cảm một cách dị thường, ánh mắt của Hạc và Lăng Húc làm hắn có một loại cảm giác kì quặc khó có thể tả bằng lời. Vậy mà có người dùng cái ánh mắt đó để nhìn mình cơ đấy?

Trong lòng Yến Đồ có một ngọn lửa vô hình bốc lên, trong lòng hắn thầm phát thệ, chút nữa phải đem cái tên gia hỏa trước mặt kia đánh thành mảnh vụn!

Đáng ghét!

"Phí..."

Một tiếng thở dốc từ trong miệng Đường Thiên đang cúi đầu phát ra, giống như cảm khái, như tưởng niệm, như cổ vũ, như nhớ lại, như ngọn gió trên ngọn núi ở Tinh Phong thành.

Khóe mắt A Đức Lý An (Adrian) chợt nhảy, cái thanh âm thở dốc thoạt nghe như vô nghĩa này lại khiến hắn cảm thấy một loại vị đạo bất thường.

Cái tên thiếu niên vừa nãy thoạt nhìn không chút nghiêm chỉnh dường như chỉ thoáng một cái đã trở lên ưu thương.

"Ta sẽ không làm người thất vọng."

Thanh âm của Đường Thiên kéo A Đức Lý An (Adrian) từ trong trầm tư tỉnh lại. Đường Thiên ngẩng đầu lên, nhưng khiến A Đức Lý An (Adrian) bất ngờ nhất chính là trên mặt Đường Thiên không hề có nửa điểm ưu thương mà trái lại còn lộ ra nụ cười trong sáng giống như ánh nắng vậy.

"Bởi vì, trận chiến này là để tặng cho mẹ trên bầu trời!"

Đường Thiên mỉm cười, thần tình nghiêm túc, nhấn mạnh từng chữ một.

Tặng cho mẹ trên bầu trời...

Cái lí do kì quặc này làm Yến Đồ cười ha ha: "Ha ha ha ha! Đồ con nít chưa đủ lông đủ cánh! Đem trận chiến này tặng cho mụ mụ! Nga, nghĩ lại, lần cuối ta nói ra câu này hình như là lúc bảy tuổi."

Yến Đồ lắc đầu bật cười: "Ta đường đường là người thừa kế thứ nhất tinh vị của Đại Hùng tinh, vậy mà lại đi chiến đấu với một thằng con nít còn chưa dứt sữa, thực đúng là một truyện cười. Trò cười này cũng lên kết thúc rồi."

"Đúng là lên kết thúc!"

Ngoài dự đoán mọi người, Đường Thiên gật đầu, trên mặt hắn vẫn treo dáng vẻ tươi cười nhưng bên trong con mắt lại không có chút nóng nảy nào.

Khí thế của hắn bất chợt bùng phát ầm ầm!

Ánh mắt lạnh băng của Đường Thiên nhìn chăm chăm vào Yến Đồ, chân lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, khí thế của hắn kéo lên với tốc độ kinh người.

Trên lưng hắn, một con lang thủ chậm rãi hiện lên.

Không khí xung quanh thân thể Đường Thiên không ngừng băng toái sau đó lại không ngừng phục hồi, năng lượng kinh người chảy dọc thân thể hắn.

A Đức Lý An (Adrian) giật mình ngây ra nhìn Đường Thiên, hắn gần như không thể tin vào mắt mình nữa.

Đường Thiên tựa như một tòa hỏa sơn, năng lượng phát ra cực kỳ kinh người, dao động trong cơ thể hắn dù A Đức Lý An (Adrian) đứng cách xa vẫn cứ cảm giác được rõ ràng, lực lượng ẩn chứa trong cơ thể kia thật kinh người!

Khuôn mặt đang tươi cười đầy khinh miệt của Yến Đồ cứng đờ.

Con ngươi trong mắt Đường Thiên trở lên hờ hững tựa như một mảnh hư vô, khuôn mặt hắn như được bao phủ trong bóng tối, trở lên mơ hồ không rõ.

Đã rất lâu không có khát vọng thắng lợi như này!

Trong mắt hắn cảnh sắc xung quanh đã hóa thành một mảnh hư vô, mặt đất, vách tường, nóc nhà, tất cả đều biến mất. Phảng phất như hắn và Yến Đồ đang bị rơi vào một mảng hư không, chỉ có vầng trăng tròn trên đầu vẫn sáng trong như ngọc!

Trong cơ thể hắn phảng phất như có thứ gì đó đang thức tỉnh, hắn biết rõ, đó là huyết mạch Thiên võ nguyệt lang!

Thiên võ nguyệt lang huyết mạch độ hoàn thành 92%!

Cảm thấy uy hiếp, Yến Đồ như ở trong mộng mới tỉnh, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, chân lực toàn thân bốc lên, dùng một loại tư thế cực kỳ quái dị đánh về phía Đường Thiên.

Trên không trung xuất hiện một quang anh mầu nâu giống như một con Bạo hùng tấn công.

Đường Thiên cũng không hề lui lại, đùi phải hắn kéo về sau, eo hơi trầm xuống, hai tay một trước một sau đan xen vào nhau đặt trước ngực.

Phát bổ này của Yến Đồ là sát chiêu nổi danh, tên là Bạo Hùng phác sát!

Chân lực toàn thân hắn tụ lại thành một khối, khí thế hùng hậu, lực tấn công vô cùng cương mãnh bá đạo, nếu lúc này trước mặt Yến Đồ có một ngọn núi thì chắc chắn sẽ hắn lật nhào!

Đây chính là sát chiêu độc đáo của Đại Hùng tinh, chỉ những võ giả có thể hình hùng tráng chân lực hùng hậu mới có thể tu luyện Bạo Hùng phác sát, trong những trận công kiên có thể nói là đánh đâu thắng đó, kể cả cửa thành hay tiễn tháp, trước thế công sắc bén này sẽ chỉ có một kết quả đó chính là ầm ầm băng vỡ.

Chân lực của Yến Đồ hùng hậu đến mức nào, hơn nữa đã bắt đầu nhìn thoáng thấy con đường "Hồn vực", cjhir một sát chiêu vô cùng bình thường ở trong tay hắn cũng có uy lực cực kỳ kinh người.

Quanh người hắn được bao phủ bởi một tầng chân lực mầu nâu còn cứng hơn sắt thép, sức mạnh vô địch.

Trong mắt Đường Thiên, thân hình Yến Đồ bỗng trở lên mơ hồ chỉ còn lại hình dáng giống như một đạo phong ảnh màu nâu.

Ánh mắt Đường Thiên không chút động đậy, nhung vào thòi điểm mắt thất Yến Đồ chuẩn bị đánh lên Đường Thiên bỗng hắn phát động!

Song chưởng vốn đang đan với nhau lập tức mở ra dùng một loại góc độ hết sức quỷ dị đâm vào vòng sáng mầu nâu dầy đặc quanh thân Yến Đồ.

Khóe miệng Yến Đồ hiện lên nụ cười gằn, ngu ngốc, vòng sáng mầu nâu quanh thân hắn có độ dầy tới ba mươi sáu tầng chân lực chồng chất lên nhau, cực kỳ cứng rắn. Nó có một cái tên, gọi là Thiết Hùng bì,Đại hùng võ giả có thể xưng bá một phương có thể nói chiêu thức này cực kỳ quan trọng. Đại Hùng tinh võ giả phổ thông đem một chiêu này luyện đến mức hơi có hoả hầu, có bảy tám tầng, đã đủ để chống lại đao kiếm, có thể so với bí bảo. Yến Đồ có thể tu luyện đến ba mươi sáu tầng,đó là chuyện từ trước đên nay chưa từng có.

Phốc!

Ngón tay của Đường Thiên như ấn lên đậu hũ, thoải mái đâm ngập vào vòng sáng quanh người Yến Đồ.

Nụ cười gằn trên mặt Yến Đồ cứng đờ.

Hai tay Đường Thiên run lên, mười ngón phát lực, binh, một tiếng giòn giã vang, tầng chân lực quanh thân Yến Đồ không ngờ lại bị ngạnh sinh băng vỡ. Thiên sách phá ma thủ

Thiên sách phá ma thủ!

Thân thể của Yến Đồ tựa như một bao cát, trực tiếp bay thẳng ra ngoài.

Trên mặt Yến Đồ hiện lên vẻ mờ mịt, hắn không thể nào hiểu được rốt cuộc trong cái khoảnh khắc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì. Thiết Hùng bì ba mươi sáu tầng của hắn chưa từng bị người ta phá nát. Không những như thế, trong lịch sử của Đại Hùng tinh, chỉ cần đem Thiết Hùng Bì tu luyện tới mức hai mươi bốn tầng trở lên cũng chưa bao giờ bị người ta chính diện phá nát.

Thế nhưng, mới vừa rồi, tầng chân lực kiên cố hơn cả sắt thép của mình lại giòn xốp giống như bánh bích quy, bị thoải mái đánh cho tan vỡ.

Cái này... Sao có thể như thế...

Bỗng dưng trước mắt hắn tối sầm, một bóng người che khuất tầng mắt hắn, gần như trong vô thức Yến Đồ đưa hai ta ra phía trước chộp một cái.

Chiêu thức này hắn vừa mới dùng để đối phó với A Đức Lý An (Adrian) xong, hiệu quả rất tốt.

Quang mang vặn xoắn bao phủ toàn bộ hai tay rồi đột nhiên hóa thành hai cái hung thủ rít gào phẫn nộ.

Nhưng mà mười ngón tay của Đường Thiên lại lần nữa lấy một góc độ quỷ dị cắm vào trong hùng thủ.

Binh!

Sát khí tràn bốn phía, hùng thủ giống như thủy tinh, ầm ầm vỡ tan.

Yến Đồ lại ngẩn ngơ, chiêu thức này được gọi là Hùng Thủ Băng ( băng toái, vỡ nát ) lwucj lượng bá đạo và sắc bén, Yến Đồ chỉ dùng một chiêu này cũng có thể dễ dàng phá hủy một đoạn tường thành.

Thế nhưng...

Nhìn thấy những toái mang mầu nâu vụn vặt như làn vụ khí, Yến Đồ không kìm được lại ngẩn ngơ.

Tâm pháp mà hắn tu luyện chính là tâm pháp chính tông nhất của Đại Hùng tinh, những vũ kỹ của Đại Hùng tinh ở trong tay hắn, uy lực cũng tăng lên gấp bội. Còn hắn từ nhỏ đã vô cùng khắc khổ, thể phách thiên phú cũng là trong ngàn chọn một.

Yến Đồ nổi giận gầm lên một tiếng, thủ pháp lại biến, khuỷu tay phải đột nhiên chém ra.

Trửu ( khủy tay ) mang như chùy!

Mười ngón lần thứ hai cắm vào, kình lực đầy quỷ dị vừa phát, binh, trửu mang bị vỡ tan!

Chân lực trên đùi Yến Đồ bùng nổ, thối(chân) mang như tiên ( roi ).

Một bàn tay trắng như tuyết cắm vào trong thối mang, binh, thối mang bị đánh tan!

Yến Đồ đã triệt để lâm vào điên cuồng, hoàn toàn không để ý để phòng hộ của bản thân, các loại chiêu thức điên cuồng chém ra.

Binh binh binh!

Từng chùm toái mang vỡ tan, vang lên thanh âm thanh thúy khi vỡ vụn.

Trong toái mang mầu nâu, một đôi tay vô cùng linh xảo và một bóng người quỷ mị tuyệt luân, như ẩn như hiện.

Thần tình thiếu niên cực kỳ tập trung, hoàn toàn không có ý thức được, Thiên Sách Phá Ma thủ của hắn bất giác có một cảm giác hàm súc khi có khi không.

Yến Đồ giống như một con dã thú bị dồn vào tuyệt cảnh, điên cuồng phản công.

Nhưng toàn bộ công kích ở trước hai tay giống như hoa tươi nở rộ kia không cách nào tiến thêm.

Giống như một tấm lưới vô hình vậy.