Chiến Thần Bất Bại

Chương 531: Tạc đạn​: Hồng Diệp​




Đám A Luân nhìn những thi thể khắp mặt đất, thần tình các võ giả cơ quan trẻ tuổi có chút hoảng hốt kèm theo ánh mắt không thể tin nổi.

Đây là … thắng rồi sao? Đó là binh đoàn hoàng kim cơ mà?

Bọn họ ngơ ngác nhìn chiến trường im ắng, thi thể vương vãi khắp mặt đất, còn có hố sâu cháy đen ngòm có đường kính hơn ba dặm, nhìn vào mà giật mình. Nó là minh chứng trận chiến này đã thắng lợi rồi.

Hóa ra công kích của bọn họ mãnh liệt đến thế!

Hóa ra bọn họ mạnh mẽ đến thế.

Khi sự hoảng hốt qua đi, nụ cười thắng lợi và sự tự tin dần hiện lên trên khuôn mặt các thiếu niên. Thiên Không Hổ bồng bềnh bên trên chỗ hố sâu, trong hố sâu có những thi thể không hoàn chỉnh, chỉ thỉnh thoảng có mảnh y phục lẫn trong bùn đất cháy đen, trong chỗ cháy đen bốc lên từng đợt khói.

Nhìn chăm chú vào cái hố thật lớn bên dưới, vô số hình ảnh ký ức hiện trong đầu của Binh, những lời hùng hồn như còn đang rõ ràng.

“Tiểu quỷ, ngươi phải nhớ kỹ, võ giả cơ quan chúng ta thuộc về bầu trời!”

“Chỉ cần chúng ta giữ được bầu trời, chúng ta sẽ giữ được phần thắng!”

Đội trưởng…

Ngươi nhìn xem, ta có thể khống mang của cả ngàn người công kích, đội trưởng, ta còn có thể khống mang công kích mạnh hơn nữa, tiểu quỷ đã rất lợi hại, rất lợi hại, đội trưởng, người xem đi…

Binh nghĩ tới Đinh Ốc, trong lòng càng khổ sở. Lão quật cường ngẩng mặt lên để nước mắt không chảy xuôi.

Đinh Ốc, ngươi thấy không, ta sẽ thắng, ta sẽ đưa ngươi đi tìm A Tín, chúng ta nhất định tìm được đội trưởng.

Tiểu quỷ năm xưa đã mạnh mẽ hơn nhiều!

Vạn năm ngủ say không làm cho ngọn lửa trong lòng ta tắt đi!

Binh đoàn chúng ta đương nhiên tiến bước!

Trong lòng lão kích động, lão không kiềm chế được bỗng ngửa mặt lên trời gào lớn!

Đám A Luân, Tiểu Ngũ bị hành động của Binh đại nhân làm cho kinh sợ, bọn họ ngơ ngác nhìn Thiên Không Hổ huýt dài điên cuồng. Trong lòng họ Binh đại nhân mãi mãi lạnh lùng, mãi mãi tiêu sái không phép tắc; Thiên Không Hổ tinh xảo mỹ lệ, toàn thân lạnh lẽo sáng bóng, mãi mãi lạnh lùng nguy hiểm trong chiến tranh, không ai địch lại. Từ trước tới nay luôn lạnh lùng như vậy.

Bọn họ chưa bao giờ thấy Binh đại nhân điên cuồng như thế, Thiên Không Hổ dữ tợn như thế.

Tiếng gào rú ngừng bặt, Thiên Không Hổ cúi đầu nhìn xuống những hậu bối trẻ tuổi. Binh lớn tiếng quát: “Các ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta là bá chủ của bầu trời! Thánh giả đã cướp bầu trời cả vạn năm, chúng ta cần tự mình đoạt lại!”

Mỗi một binh sĩ đều bị tuyên ngôn khí phách tuyệt luân của Binh đại nhân chấn động.

Người người há miệng nhìn bầu trời có cái thân ảnh lạnh lẽo mà điên cuồng. Một hạt mầm lặng lẽ nảy mầm trong lòng bọn họ.

Lục Phân Nghi tọa!

Quang Minh võ hội công bố phái 15 thánh giả tới trợ giúp. Tin tức này làm cho bầu không khí đột nhiên căng lên, Tiểu Nhị cũng trở nên chuyên chú dị thường.

Đoạt xá châu bồng bềnh trên đỉnh đầu Tiểu Nhị, phát ra quầng sáng nhàn nhạt bao phủ thân hình của nó.

Quỷ Ngô là một trong ba huyết thánh của Hắc Hồn, đoạt xá châu do lão luyện chế sao có thể là vật thường? Huống chi đoạt xá châu chính là mục đích cuối cùng của nhân loại, trường sinh. Nó bao hàm lý giải của Quỷ Ngô về sinh mệnh, về pháp tắc thâm ảo. Tiểu Nhị còn lâu mới có thể lý giải được.

Đoạt xá châu là một thể độc lập, nó có thế giới riêng.

Sau khi nghiên cứu thì Tiểu Nhị liền phát hiện Đoạt xá châu vô cùng thần kỳ. Đoạt xá châu tỏa ra quầng sáng giống như sương, không ngừng tẩm bổ hồn vực của nó. Tẩm bổ không nhanh như thánh cốt nhưng trợ giúp hồn vực còn lớn hơn thánh cốt nhiều.

Sau khi nuốt chửng thánh cốt của Phục Anh, hồn trị Tiểu Nhị đã đột phá từ 100 điểm lên 102 điểm, hơn nữa hồn trị vẫn không ngừng tăng lên. Làm nó bất ngờ nhất là khi luyện chế hồn bảo có thể làm cho hồn trị của nó tăng trưởng nhanh hơn.

Kim khô lâu bay lơ lửng trước mặt Tiểu Nhị, Ưu Nhã Lãnh Diễm màu trắng từ trong Kim khô lâu bốc lên. Kim khô lâu cũng là thánh phẩm hiếm thấy trong Quang Minh võ hội, nó được gọi là Quang Minh đỉnh, là công cụ luyện chế hồn bảo. Toàn bộ cống hiến của Phục Anh không dùng để đối lấy hồn thuật, cũng không đổi một hồn bảo nào mà lại đổi lấy Quang Minh đỉnh, lão nào biết tự dưng mang tiện nghi đến cho Đường Thiên.

Tác dụng lớn nhất của Quang Minh đỉnh là có thể ký sinh và ưu hóa hồn hỏa, từ đó không những có thể dọn dẹp hồn trị quý giá của hồn vực mà còn có thể làm cho hồn hỏa không ngừng tiến hóa.

Ưu Nhã Lãnh Diễm bên trong Quang Minh đỉnh đã đạt được tới 50 điểm hồn trị!

Ưu Nhã Lãnh Diễm bây giờ trắng như tuyết, như vô số băng cát tụ lại, hỏa diễm bay múa uyển chuyển như thân ảnh nhảy múa tung tăng, hơi lạnh thấu xương tản ra bốn phía theo mỗi lần nhảy múa. Nó trùm lên bí bảo, ma sát xung quanh với tốc độ kinh người. Bí bảo hòa tan rất nhanh, trở nên tròn xoe.

Lãnh Diễm màu trắng từ từ giảm xuống, một viên cầu kim loại bằng quả trứng gà rơi vào trong Quang Minh đỉnh, lơ lửng trước mặt Tiểu Nhị. Cầu kim loại có màu như thanh đồng nhưng mặt ngoài có vô số ngân hoa văn phức tạp, trông rất đẹp đẽ.

Tiểu Nhị vẫy tay, viên cầu bị thu lại. Nó lại ném hai kiện bí bảo vào trong Ưu Nhã Lãnh Diễm.

Ưu Nhã Lãnh Diễm đạt tới 50 điểm hồn trị có uy lực kinh người, bí bảo thông thường không thể chống lại.

Ý tưởng của Tiểu Nhị cực kỳ đơn giản, đơn giản tới mức thô thiển. Đối phương có thể mượn lực lượng bí bảo thì bọn họ cũng thế, sức mạnh của bí bảo không chỉ có mỗi phòng ngự.

Tiểu Nhị bắt đầu bước vào ngưỡng cửa của hồn bảo, lý giải đối với bí bảo hiển nhiên sâu hơn đối phương. Võ tướng đối phương vốn không phải thánh giả nên lý giải đối với lực lượng còn ở mức thấp kém. Cứ điểm bí bảo trong mắt Tiểu Nhị chẳng có chút hàm lượng kỹ thuật nào. Võ tướng đối phương chỉ đơn giản lắp ráp những bí bảo này lại, chỉ mỗi cái là số lượng nhiều quá nên mới có lực phòng ngự như thế.

Nhưng với Tiểu Nhị thì sức mạnh không chỉ do riêng số lượng tạo nên.

Nó chọn những bí bảo có tính chất hoàn toàn tương phản, sau đó lấy hồn hỏa đánh vỡ kết cấu của chúng, khiến cho hai cái này hoàn toàn dung hợp lại. Những tạc đạn mới luyện chế không được tính là hồn bảo, nhưng không phải chắp vá như cứ điểm bí bảo của đối phương. Đây là một loại lực lượng bán cao cấp.

Nó tìm được kỹ xảo này trong trí nhớ của Quỷ Ngô. Những ký ức này vụn vặt, nội dung ngắt quãng tối nghĩa khó hiểu, đa số lấy tu luyện huyết mạch làm chủ nhưng nội dung hỗn tạp rối tinh.

Tiểu Nhị biết rõ giá trị của những ký ức này, chưa nói đến cái danh một trong ba vị huyết thánh, chỉ riêng việc là một vị cường giả có thể luyện chế ra Đoạt xá châu có thể chạm tới cõi vĩnh hằng thì cũng đã mạnh tới mức nào.

Dù là vụn vặt cũng là báu vật vô giá.

Đến con hàng loại hai kia cũng biết rõ đây là đồ tốt, hàng ngày đều phí rất nhiều thời gian tìm tòi.

Một ngày một đêm Tiểu Nhị không chút ngừng nghỉ. Luyện chế tạc đạn như thế là một chuyện tương đối đơn giản với Tiểu Nhị.

Sau khi luyện chế quả tạc đạn cuối cùng, Đường Thiên đứng lên.

Trên tầng mây, tất cả thánh giả đều đứng lên.

Diệp Thủ Tâm nhìn lướt lên trời, một ngày một đêm đã trôi qua mà đối phương không thèm động đậy. Điều này không khiến y thả lỏng mà càng khiến áp lực càng lúc càng lớn. Đối phương không có ý buông tha, trong hai ngày này lúc nào cũng có thánh giả tuần tra bốn phía nên chúng không dám thả lỏng.

Diệp Thủ Tâm không hy vọng xa vời là cứ điểm bí bảo này có thể chống lại công kích của nhiều thánh giả như thế. Hơn nữa 43 vị thánh giả tụ tập với nhau rồi cũng sẽ nghĩ ra được biện pháp. Y chỉ hy vọng kéo dài thời gian.

Chỉ cần kéo dài thời gian thêm chút nữa thì thánh giả ở Thánh Điện có thể sẽ tới tiếp viện. Đó là lúc phản công.

Bỗng nhiên một đám điểm đen từ trên mây rơi xuống, Diệp Thủ Tâm giật mình. Đối phương muốn tấn công rồi.

Y rướn cổ hét lớn, giọng khàn khàn: “Địch tập kích! Tất cả phấn chấn lên…”

Âm thanh thê lương phá tan yên tĩnh. Binh sĩ trong cứ điểm nhìn thấy những điểm đen nhanh chóng rơi xuống thì người nào người nấy biến sắc. Ai cũng biết vậy là đối phương tới rồi!

Đám người gào thét trên không trung nhanh chóng bay tới gần cứ điểm.

Tiểu Nhị theo sau Đường Thiên, nó có chút mong đợi. Mình chế tạo lung tung lại nặn ra hồn bảo tạc đạn, không biết uy lực sẽ thế nào đây. Mắt nó đảo qua cứ điểm, nó xốc lại tinh thần, nếu cứ điểm bí bảo là lắp ráp của các bí bảo thì nhất định có một điểm nút. Chỉ cần tìm được, phá hủy được điểm nút thì sẽ phá được hoàn toàn cứ điểm.

Từng kiện bí bảo trong mắt nó không ngừng phân giải, hư hóa. Bỗng nhiên trước mắt nó sáng ngời, chờ chút…

Đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng của Đường Thiên rướn họng hô lớn: “Cùng đồng loạt ném tạc đạn vào cái hình tam giác lồi lên kia nhé!”

Tiểu Nhị ngẩn người, mắt nó nhìn Đường Thiên như gặp phải quỷ.

Sao… không thể nào có chuyện đó!

Đứa khốn khiếp này không thể nào có chuyện tìm ra được…

Hắn không hiểu luyện chế hồn bảo chút nào. Cứ điểm là một khối, nếu như gần đây không phải do trình độ luyện chế tăng lên thì chính Tiểu Nhị cũng chẳng tìm được. Thế mà con hàng loại hai còn tìm ra nhanh hơn cả mình.

Đứa khốn khiếp này… Bản năng chiến đấu lại mạnh thái quá như vậy sao?

“Đại nhân, có cần ném thử hai viên trước không?” Mông Tháp vội vàng hỏi, lão là người biết hàng, Đường Thiên không biết rõ giá trị quả cầu trong tay nhưng lão biết lắm. Bên trong quả cầu mơ hồ có năng lượng lưu động, hai loại võ hồn hoàn toàn tương phải lại có được sự cân bằng xảo diệu!

Nghĩ tới việc ném đi cả đống đồ tốt như thế, Mông Tháp thấy đau lòng vô cùng.

“Không! Phải ném đồng loạt!” Đường Thiên lắc đầu quầy quậy: “Nếu không phá được thì nghĩ biện pháp khác!”

Mọi người đều thấy đau lòng, nhưng Đường Thiên đã nói vậy thì chỉ có cách ném đồng loạt thôi.

Không ai chú ý rằng Tiểu Nhị phía sau Đường Thiên bị chấn động lớn nhất. Nó dám chắc Đường Thiên không hiểu chút chiến thuật nào, nhưng Tiểu Nhị lại hiểu Đường Thiên biết chiến thuật công thành, làm liều một lần còn hiệu quả hơn chiến thuật từ từ.

Được rồi, thằng này chắc chỉ gặp may thôi...

Mỗi người cầm hai quả tạc đạn, đây là thành quả một ngày một đêm của Tiểu Nhị. Lúc này cứ điểm sáng lên quầng sáng chói mắt, mỗi binh sĩ đều hiểu thời điểm sinh tử đã đến. Chân lực điên cuồng rót vào trong bí bảo, toàn bộ cứ điểm tản ra ba động năng lượng kinh người, lồng năng lượng ngưng thực kinh người.

Cứ điểm to dần, Đường Thiên giận dữ hét lớn: “Giết!”

Toàn bộ thánh giả đồng loạt ném tạc đạn không chút do dự.

Gần trăm quả cầu được ném ra với đủ loại thủ pháp, với nhiều quỹ đạo khác nhau. Chúng như đám ong vò vẽ thèm máu, rít lên bén nhọn lao thẳng tới mục tiêu hình tam giác.