Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 1828




Chương 1830

“Nhưng bây giờ Đại nhân Tu La rước lấy phiền toái lớn…”

Đến nước này, Đường Sương đã nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi chỉ hỏi các người một câu, vì sao Đại nhân Tu La bị lộ thân phận?”

Đường Sương nhìn chằm chằm kẻ vừa nói: “Tôi hỏi anh, nếu không phải vì đêm đó gặp bọn tấn công bất ngờ, Đại nhân Tu La bảo vệ chúng ta dẫn đến bại lộ thân phận…

“Liệu có chọc vào Quỷ vương Huyền Viêm không?”

“Có kết thù với Tiểu Quỷ Vương không?”

Đối phương cứng họng không trả lời được.

Đúng vậy, không phải Đại nhân Tu La bại lộ thân phận vì bảo vệ người của Đường Gia Bảo, bảo vệ Huyết Liên Tâm ngàn năm của cô Cả Đường Sương sao…

Trong chốc lát, mọi người không hẹn mà cùng hổ thẹn.

Không sai.

Vì họ nên Đại nhân Tu La mới chọc vào Quỷ vương Huyền Viêm.

Thế mà họ còn muốn đuổi Đại nhân Tu La… Nhưng Đại nhân Tu La thật sự chọc vào Quỷ vương Huyền Viêm, quả thực đã rước lấy phiền toái lớn!

Mọi người vô cùng rối rắm.

Bất kể là ai đi nữa, không có người nào dám phản bác Đường Sương.

Dù sao Đường Sương gần từng chữ một, hợp tình hợp lý.

Không ai phản bác nổi.

Cứ như vậy, mọi người ôm lòng đè nén, tiếp tục bận rộn với công việc.

Mà Tần Vũ Phong đang ngồi trong xe, chắc anh không biết mọi chuyện nhỉ?

Hoàn toàn trái ngược. Anh biết tất tần tật mọi chuyện.

Nhưng Tần Vũ Phong cũng hiểu bây giờ mình không thể rời khỏi đây.

Nhóm danh môn chính phải sẽ uy hiếp anh, huống hồ là Ma Môn không chừa thủ đoạn nào?

Thậm chí Tần Vũ Phong dám đảm bảo, anh vừa rời khỏi một bước, nhóm người của Đường Gia Bảo sẽ bị đảm

Ma Môn uy hiếp. Vì vậy Tần Vũ Phong không định bỏ đi. ít nhất anh ở đây còn có sức uy hiếp. Dù sao anh đã nổi danh lừng lẫy.

Chém giết mấy chục cao thủ Tông sư Tam Trọng Thiên lừng lẫy, đánh cho Tiểu Quỷ Vương tàn phế.

Có sức uy hiếp như vậy, Tần Vũ Phong nghĩ sẽ không có kẻ ngu nào dám tìm đến tận cửa.

Anh thở nhẹ ra một hơi, không suy nghĩ chuyện này nữa.

Ngọc thạch kề sát tim đã không còn hơi nóng.

Điều đó làm Tần Vũ Phong vô cùng thương tiếc. Tân Vũ Phong lấy ngọc thạch ra rồi năm chặt trong tay. Thậm chí ngay cả nhiệt độ cơ thể anh cũng không thể làm ẩm miếng ngọc ấy.

“Kiều Như…”

Tần Vũ Phong thầm than một câu.

Chỉ còn ba hồn bảy phách nhưng Kiều Như vẫn chẳn đòn hiểm cho anh.

Anh nợ Kiều Như, biết lấy gì đổi đây?

Làm sao có thể đền đáp cô?

Chỉ có lên tận trời xanh, xuống dưới suối vàng, bất kể trả giá lớn thế nào, anh cũng phải cứu sống Kiều Như! Tuy hiện giờ Tần Vũ Phong không hiểu thuật huyền bí của La Phù Sơn, nhưng anh tuyệt đối nhìn ra một chuyện.

Đó là ba hồn bảy phách của Kiều Như nằm trong ngọc thạch đã yếu hơn không ít.

Hậu quả đáng sợ nhất là hồn phách Kiều Như bị hao

Hậu quả đáng sợ hơn nữa là… Tần Vũ Phong đột nhiên run rẩy cả người.

Chiến Thần Thiên Vũ như anh, cả đời chinh chiến nơi biên cương, chẳng hề sợ hãi điều gì, anh chỉ sợ một chuyện!

Sợ người yêu chết trước mặt mình!

Nếu đòn đánh của Tiểu Quỷ Vương khiến Kiều Như hồn xiêu phách lạc, vậy anh phải làm sao?

Anh có thể làm gì chứ?