Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2057





“Chắc cha sợ mình lo lắng nên mới nói giảm nói tránh tội xuống đây mà”

Tân Trạm đóng quyển sách cổ lại, anh thở dài một cái.


Anh đã để lộ bí mật Tân Vương thể nhưng lại muốn cha gánh vác toàn bộ trách nhiệm, thậm chí còn rất nghiêm trọng.


Tất nhiên đây không phải là những gì anh muốn thấy rồi.


Ai làm thì người đó chịu, cha anh là Tân Hoàng, vốn dĩ đã bị người ta để ý chăm chằm rồi, anh không thể lại gây thêm áp lực cho ông ấy được.


Tân Trạm suy tư, nhưng mà cũng không tiện nói bày bí mật vô tự thiên thư này ra bên ngoài được.


Thế nên anh muốn thử tìm cách giải quyết chuyện này khi không thể để lộ bí mật này ra ngoài.


Tân Trạm rời khỏi đó rồi lại đi tìm đọc những nhân vật truyền kỳ, những câu chuyện dị thường của tổ tiên nhà họ Tân.


Một đêm nhanh chóng trôi qua, đến khi gà gáy, bình minh xuất hiện, Tân Trạm sau khi đọc hết mấy trăm bộ sách, có một suy nghĩ dần dần xuất hiện trong đầu anh.



Cho dù không nói ra bí mật này thì cha anh cũng sẽ không phải chịu trách nhiệm.



Rắc rối duy nhất, có thể là anh nhất định phải rời khỏi đây.


“Thôi cứ vậy đi”

Tân Trạm hít thở thật sâu, tuy làm như thế này không hẳn là quá hoàn hảo nhưng ít ra nó cũng có thể khiến cha anh không cần phải chịu tội, đồng thời cũng không để lộ vô tự thiên thư.


Hơn nữa sau khi tâm sự với Tân Phong Triết xong, Tân Trạm cũng không có ý nghĩ muốn ở lại nhà họ Tân nữa.


Nhà họ Tần rất tốt nhưng lại quá rộng lớn, lòng người phức tạp, vô cùng hỗn loạn.


Tân Trạm cảm thấy anh ở lại nơi này không bằng việc anh tự do bay nhảy ở bên ngoài.


Hơn nữa anh cũng không giống như những người nhà họ Tân sinh ra và lớn lên ở đây, ngoại trừ người thân ra của anh ra anh cũng không có quá nhiều tình cảm gia tộc gì với nhà họ Tân cả.


Điều anh nuối tiếc duy nhất chính là anh vừa mới thân quen với đám người Tân Minh mà đã phải chia xa rồi, nhưng anh vẫn sẽ trở về mà.


Sau khi vạch sẵn kế hoạch trong đầu Tân Trạm dứt khoát leo lên tầng cao ở tàng kinh các, bắt đầu lật đọc một lượng lớn công pháp.


Đến tận chiều Tân Trạm mới rời khỏi tàng kinh các rồi đi †ìm Tân Minh và Tân Sương Nhan.



Lúc rời đi Tân Trạm có mang theo mấy chiếc ngọc giản.


Sau đó Tân Trạm lại đóng cửa dinh thự rồi ở trong đó ba ngày.


“Mấy ngày nay Tân Trạm thậm thà thậm thụt, đọc tộc quy, đọc công pháp, nó muốn làm gì đây”

Hội trưởng lão, Tân Ngọc Xuyên vẫn luôn sai người âm thầm giám sát Tân Trạm, ông ta cau chặt mày lại nhìn tin tức thuộc hạ báo về.


“Hừ thằng nhóc này lắm quỷ kế lắm, nhưng chuyện này một kẻ trẻ tuổi ở tộc người như nó thì có thể làm nên cơm cháo gì?”

Tân Bách Vinh lạnh lùng nói: “Cứ mặc kệ nó đi, Ngọc.
s



Xuyên, ba bảo con đi dò hỏi ý tứ của mấy đại trưởng lão thái thượng, con hỏi thăm đến đâu rồi?”

“Ba ơi, mấy ngày nay con đã trao đổi với bốn người trong đó rồi, chỉ có Tân Bách Chiến và Tân Bách Châu là vẫn chưa trả lời thôi.


Nhưng bốn người kia cộng thêm ba nữa là đủ rồi.


Cho dù Tân Phong Triết có làm chuyện này thật hay không, nhưng nếu như ông ta đã thừa nhận thì chúng ta cứ trừng phạt mạnh tay vào” Tân Ngọc Xuyên mỉm cười độc ác.


“Là Tân Hoàng biết sai mà phạm sai tội tăng thêm một bậc, ngày mai trưởng tộc sẽ trừng phạt, cho dù Tân Phong Triết không chết thì cũng phải khiến ông ta tróc da” Ánh mắt của Tân Bách Vinh loé lên sự tàn nhẫn.


Ông ta cống hiến bao nhiêu năm như thế cho gia tộc, dễ lấy như thế sao, dù lấy rồi cũng phải trả một cái giá thật đắt.


Lần này Tân Phong Triết làm sai trước, nói gì thì nói cũng phải nhường lại vị trí đứng đầu mạch huyết..