Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2116





Một quyền đánh xuống, ba trăm đạo quyền chồng lên nhau, trong chốc lát đã đem Đồ trưởng lão đẩy ngã lộn nhào trên không trung.


Thật giống như một cái bao bố rách cứ thế mà văng ra xa.


“Thằng nhóc này, lại dùng lửa để phá kịch độc của tôi”

“Phụt” một tiếng, Đồ trưởng lão chợt phun ra một ngụm máu tươi, khiếp sợ nhìn Tân Trạm.


Ông ta không ngờ răng, Tân Trạm lại không bị độc vũ của mình làm bị thương tích.


Hơn nữa rõ ràng đối phương cho thấy thực lực đã đạt đến phân thần cảnh, vậy mà làm sao có thể đả thương được một người hợp thể cảnh cơ chứ.


Điều này nói rõ kỹ thuật thực chiến của đối phương so với mình càng mạnh hơn.


Dẫu sao mình cũng chỉ là một độc sư, không giỏi về việc giao đấu chính diện cho lắm.



Trong lòng dâng lên vẻ bất an, nhìn Tân Trạm bay về phía mình.


Đồ trưởng lão ngẩng đầu đi xem, người của Cầu Hoành Tông đang trong khổ chiến.


Những u hồn Ngân Lang bị ông khống chế kia, không biết từ lúc nào cũng đã gia nhập cuộc chiến.




Lần này mấy trăm con yêu thú liên thủ phối hợp cùng cới thanh trường kiếm màu đen đầy oai phong kia của Cung Doãn đánh đến mức Từ tông chủ hoàn toàn không có biện pháp trả đũa.


Lúc này sợ là cũng không thể giữ mình được.


“Lần này sợ là khó mà trốn thoát.”

Ngược lại thì Đồ trưởng lão cũng cực kỳ quả quyết.


Cho dù tu vi của Tân Trạm so với ông ta cũng thấp hơn không ít.


Nhưng mắt thấy mình không phải là đối thủ của anh ta thì cũng không dây dưa.


Bò từ dưới đất lên, đột nhiên bay về nơi không có người.


Một luồng linh khí xông ra, khiến cho tốc độ bay của anh tăng vọt.


“Tôi đạt đến hợp thể cảnh, coi như không đánh lại cậu, nhưng so với tốc độ thì khẳng định cậu không bằng tôi: lòng Đồ trưởng lão thầm nghĩ.


Thậm chí định chờ cho sau khi Tân Trạm buông bỏ, thì lại †ìm về một ít yêu thú thử nghiệm loại độc đan khác.


Anh cũng không tin Tân Trạm kia còn có giải dược khác.


Trong Nhưng mà, chuyện khiến cho con ngươi anh co rút lần nữa chính là.



Ngay lúc mình dùng toàn lực tăng tốc thì Tân Trạm lại không nhanh không chậm mà đuổi theo phía sau.


Cặp chân kia bước từng bước, bóng người chợt lóe đã rút ngắn khoản cách đến mấy trăm trượng.


Mình thì phồng mang trợn mắt lên liều mạng chạy trốn, lại không bằng cậu ta chỉ bước vài bước đã theo kịp.


Bết bát hơn chính là, bởi vì ban đầu Đồ trưởng lão thả độc vũ ra, cho nên nơi mà hai người chiến đấu không có người nào khác.


Hiện tại người chạy người đuổi cũng chỉ có mỗi hai người là ông ta cùng Tân Trạm.


Muốn để cho người khác hỗ trợ cũng không được.


“Tiểu bối, tôi niệm tình cậu trẻ tuổi có tài, đều tu luyện thành dược sư mới không muốn đánh một trận với cậu.


cậu đừng có nghĩ rằng tôi sợ cậu.”
s


Nhìn Tân Trạm không ngừng theo sát, Đồ trưởng lão chau mày không nhịn được mắng.


“Vậy sao? Hiện tại mắt thấy không phải đối thủ của tôi liền bắt đầu để ý đến thân phận dược sư của tôi sao? Lúc trước sao mà tôi không thấy ông muốn bỏ qua cho tôi.” Tân Trạm theo sát phía sau nghe vậy thì không kiềm được mà cười nhạt hỏi ngược lại.



“Thằng ranh kia, cậu thật sự cho rằng tôi sợ cậu sao?”

Đồ trưởng lão thấy mình không thể trốn thoát thì đột nhiên giận quát một tiếng lần nữa vung tay ra.


Vào thời khắc cái áo khoác màu đen tung ra, từng luông từng luồng hắc khí, từ bên trong bay ra ngoài.


Sau khi luồng hắc khí này bay ra thì liền hóa thành từng dòng từng dòng nước đen tựa như hàng ngàn hàng vạn con rắn nhỏ từ bốn phương tám hướng bay về phía Tân Trạm cắn xé anh.


Tân Trạm vận chuyển linh khí, U Lam Minh Hỏa lại xông ra một lần nữa.


Nhưng ngọn lửa này bay ra, vẫn xuyên qua những hắc khí này nhưng chỉ cháy được một nữa.


“Ha ha, coi như cậu có dùng đến lửa cũng không cản được hắc khí kia của tôi.


Bởi vì luông hơi độc này chính là hồn độc”.