Nếu như không phát động công kích, thì loài trùng này có thể tồn tại trong một thời gian dài, nhưng một khi bị điều ra ngoài thi triển thủ đoạn đoạt xác thì mỗi một Phệ Thiên Trùng trong vòng một thời gian ngắn đều sẽ chết đi.
Vốn dĩ Đồ trưởng lão muôn đem loại mánh khóe này, giữ lại để đối phó với những lúc nguy cấp bị mấy người cấp đại năng đuổi giết.
Không nghĩ tới, bây giờ lại phải dùng đến thứ này vào một người mà ngay cả tên ông cũng không biết.
“Có điều cũng may là có thể giết chết cậu ta.”
Mắt thấy Tân Trạm bay nhanh về phía sau, trong mắt của Đồ trưởng lão khẽ nheo lại, rùng mình sôi trào.
Tốc độ của Phệ Thiên Trùng, tạt qua hư không.
Bị nó để mắt đến rồi thì có muốn chạy cũng không kịp.
“Má ơi, lại là Phệ Thiên Trùng.
Đây chính là ma vật thượng cổ.
Vừa chạm vào người liền ăn, lúc ấy đã giết không ít tiên nhân.
Hơn nữa vật này không được ăn cho đến khi no bụng mà chết thì nhất quyết không bỏ qua.
Cực kỳ tàn bạo.”.
Truyện Tổng Tài
Phù Ma thấy trùng độc này thì lập tức sợ hết hồn, dồn dập nói.
“Đã từng có tu sĩ ma tộc tự nuôi hơn trăm triệu con Phệ Thiên Trùng.
Ngay thời khắc hắn ta liều mạng thả nó ra thì một trăm vạn đại tông đều biến mất”
“Con trùng này quả thật rất lợi hại” Mí mắt Tân Trạm cũng co rúc.
Sau lưng, rất nhiều Phệ Thiên Trùng công kích về phía anh.
Thế nhưng ngay lúc này bên trong cơ thể anh cũng có mười mấy con sâu đang căn xé.
Cho dù cơ thể đã trãi qua các loại huấn luyện có thể nói là so với tu sĩ thì cứng rắn trăm lần, nhưng răng của đám trùng này tựa như có thể xuyên thủng hết thảy mọi thứ.
Nó đã đục không ít lỗ trên người Tân Trạm hơn nữa còn không ngừng gặm cắn ăn sâu vào bên trong.
“Xem xem thứ này có sợ lửa không” Hai mắt Tân Trạm nheo lại.
U Lam Minh Hỏa và Viễn Dạ Cực Hỏa đang cùng một lúc xâm nhập vào kinh mạch, đốt cháy hai con Phệ Thiên Trùng.
Có trời mới biết thứ này phải ăn bao nhiêu mới no chết, nếu như ăn luôn cả cơ thể mình thì anh đợi nó no chết cũng vô dụng rồi.
Ánh mắt Tân Trạm trở nên tàn nhẫn, chí hỏa cũng bùng cháy lên, ngay cả kinh mạch trong cơ thể cũng công kích như vậy thì Phệ Thiên Trùng tất nhiên cũng không có đường trốn thoát.
Sau khi đốt khoảng mười mấy hơi thì mấy đầu Phệ Thiên Trùng cũng bị thiêu chết.
“Chí hỏa miễn cưỡng cũng có thể đối phó nhưng với tốc độ này…” Tân Trạm vô cùng đau đầu, anh đi xem sơn qua thì cũng được hơn một trăm nghìn con bị thiêu chết, anh sợ rằng bản thân dù cho linh khí cạn kiệt cũng không thể diệt hết toàn bộ bọn chúng.
Hơn nữa đừng thấy thứ nay nhỏ như vậy nhưng tốc độ vô cùng nhanh, ngay cả anh thi triển Càn Khôn Di Chuyển quyết cũng không thể nào thoát khỏi được.
“Tân Trạm, chú ý phía trước” Lúc này Phù Ma đột nhiên hét lớn.
“Cái gì?” Tân Trạm nhìn về phía trước, sau đó liền rùng mình một cái.
s
Phệ Thiên Trùng không biết từ khi nào đã phân ra làm hai phần, lúc này những con trùng độc đang từ hai bên tiếng về phía Tân Trạm.
“Còn nước còn tát, tôi không tin thứ này không có điểm yếu gì”
Tân Trạm bị bao vây ở giữa, mắt thấy sắp bị Phệ Thiên Trùng bao vây xung quanh, ánh mắt của Tân Trạm liền lóe lên, thân ảnh đột nhiên biến mất trên không trung.
Mà Thông Thiên Đỉnh lại trôi nổi ở vị trí của Tân Trạm.
“Vù!” Đôi cánh của đám Phệ Thiên Trùng vung lên tạo ra âm thanh vô cùng hỗn tạp rồi sau đó lại giống như một dòng suối đên đổ ào vào Thông Thiên Đỉnh.
Không gian ở bên trong Thông Thiên Đỉnh vô cùng lớn, sau khi Tân Trạm bổ sung dược đỉnh có thuộc tính ngũ hành vào thì lại càng mở rộng không gian bên trong Đỉnh nhiều hơn nữa.
Lúc này Tân Trạm bay xuống phía dưới vô cùng nhanh, giống như đá rơi vào vách núi Vậy.
“Đám trùng độc này cũng theo vào rồi” Suy nghĩ của Tân Trạm liền xoay chuyển, anh cảm giác được Phệ Thiên Trùng đang tiếp cận đến anh.
Tân Trạm lật lòng bàn tay, một miếng ngọc quyết liền xuất hiện trên tay anh, nơi này quả thật là không gian để chế thuốc..