Nghe động tĩnh này, dược tôn Tân kia cùng con gái mình, con gái ông ta lại tốt hơn sao?
Nếu biết điều này từ sớm, ông ta tự mình đánh không phải tốt hơn sao?
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ lung tung của ông ta, hơn nữa cách trị bệnh của Tân Trạm chắc chắn không đơn giản chỉ là đánh nhau với con gái ông ta.
Mọi người dừng lại và ngạc nhiên nhìn về cung điện.
Trong cung lúc này, quần áo Tân Trạm và công chúa Bình Thạch có chút rách nát, lại thở hổn hển liên tục.
Nếu một người ở ngoài đột nhiên xông vào, có thể nghĩ rằng điều gì đó đã xảy ra.
Nhưng trên thực tế, Tân Trạm chỉ cho công chúa uống một viên đan dược giải độc hoàn mỹ ngũ phẩm, và khai thông gân cốt của đối phương.
Lúc này bên ngoài công chúa có rất nhiều vết thương, máu chảy ròng ròng nhưng đều lộ ra một màu tím đậm.
“Anh cho tôi đấm mấy phát, nếu không tôi để cho ba tôi cùng bọn họ xông vào đánh chết anh”
Công chúa Bình Thạch tức giận nghiến răng trắng, mặc dù cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, có vẻ như độc dược kia đã được giải quyết, nhưng lúc này cô ta không vui chút nào.
Ngược lại, cô ta đối với Tân Trạm có chút hận.
Là người thừa kế duy nhất của quốc chủ, từ nhỏ cô ta đã được nuôi dưỡng từ trong tổ ấm, mặc dù cô ta cũng đã luyện tập chăm chỉ, trải qua rất nhiều trận chiến và đã từng bị thương.
Nhưng giống như vừa rồi, cảnh tượng bị Tân Trạm đấm vào khắp người, cô ta vẫn còn choáng váng.
Cho dù cô ta không là công chúa, thì dù sao cô ta cũng là một phụ nữ, tên này lại đánh mình, mỗi tấc da thịt của cô ta đều bị một năm đấm trực tiếp đấm vào, thậm chí những chỗ cấm ky của cô ta cũng không tha.
Cảm giác xấu hổ khiến cô ta cảm thấy tức giận hơn so với bị trúng độc.
Công chúa Bình Thạch cảm thấy rằng cô ta không chỉ bị đánh đập mà còn bị vũ nhục.
Vì vậy, sau khi ý thức tỉnh lại, Tân Trạm đã yêu cầu cô ta ngăn cản cha mình ở bên ngoài, vì vậy cô ta không chút do dự nói ra.
Mặc dù chất độc của cô ta đã đỡ hơn, nhưng cô ta vẫn còn tức giận trong lòng, nên nếu kết thúc như thế này, cô ta không cam tâm.
“Đừng làm loạn, tôi đánh cô là để chữa khỏi bệnh cho cô, hiện tại cô đã lấy lại tỉnh táo, đánh tôi làm gì” Tân Trạm nói thầm.
“Giao đấu một chút, anh chỉ là tu vi Phân Thần Cảnh lại có thể đánh với Hợp Thể Cảnh tôi, tôi rất có hứng thú cùng anh đánh một chút.”
Công chúa Bình Thạch cũng biết mình không có lý do gì, nhưng cũng không khỏi tức giận khi nghĩ đến những cảnh đó, cô ta thản nhiên tìm cớ.
s
Đối phương dù sao cũng muốn chữa bệnh cho bản thân, nếu cố tình đánh cũng không có đạo lý, đành phải xin phép Tân Trạm mới có thể trút giận.
“Đánh cũng được, nhưng không được sử dụng thuật pháp, chỉ có thể đấu với những quyền cước cơ bản nhất”
Tân Trạm đột nhiên gật đầu đồng ý.
Anh nhận thấy vết thương trên người của công chúa Bình Thạch đang bắt đầu lành, máu độc chưa chảy ra sạch sẽ, thì vẫn còn hơi phiền phức.
Trong trường hợp này, không biết quốc chủ có chịu cho anh linh tệ như đã hứa hay không, nên là điều trị dứt điểm căn bệnh này.
“Được rồi, so đấu quyền cước cũng tốt”
Công chúa Bình Thạch khit mũi và đột ngột bay ra ngoài.
Lúc trước cô ta còn đang mất ý thức, nên mới bị Tân Trạm chiếm lợi thế, bị đánh khắp người, lúc này mới khôi phục lại ý thức, hiện tại đối phương đồng ý, liền đánh vài đấm để trút giận..