Chiến Thiên

Chương 862: Ngụy pháp khí đỉnh phong tự bạo




Không có bất cứ một thanh âm nào, phảng phất như vào giờ khắc này, toàn bộ không gian đều lâm vào một trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối.

Hai thanh loan đao bất đồng, cùng có một màu đen.

Khi hai cỗ lực lượng hắc sắc này tiếp xúc với nhau, không gian bên trong khu vực này lập tức xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Một cỗ lực lượng không cách nào hình dung được từ điểm giao phong giữa hai cỗ lực lượng hắc sắc chợt xuất hiện. Nó có được uy năng khổng lồ có thể hủy diệt tất cả, phảng phất như cả toàn bộ thế giới này cũng có thể bị nó hủy diệt hoàn toàn.

Từ trong đáy lòng Trịnh Hạo Thiên và Diệp Khả đều cảm thấy lãnh lẽo vô cùng. Bọn họ đều cảm ứng được uy lực khủng bố của cỗ lực lượng này.

Lúc này, bên cạnh người Trịnh Hạo Thiên cũng tràn ngập hắc vụ. Trong đám hắc vụ này, một thân ảnh cao lớn, tay cầm loan đao trong tay mà giằng co với Diệp Khả.

Ở trên thân thể thân ảnh này, tràn ngập lực lượng hắc ám cường đại.

Thiên ma vương, đây chính là đệ nhất Thiên ma vương mà Trịnh Hạo Thiên có, là Thiên ma biến dị mà hắn phải vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được.

Chỉ là, sau khi hắn tiến giai linh thể, chiến lực của con Thiên ma vương này liền giống như gân gà. Cho nên hắn đã hoàn toàn vứt con Thiên ma vương này cho Mộng Yểm quản lý, không hề vận dụng tới nữa.

Chỉ là, Trịnh Hạo Thiên thật sự không ngờ tới, khi Diệp Khả tiến giai đại ma vương, phát ra uy năng khổng lồ, Mộng Yểm lại vô thanh vô tức, bí mật triệu hồi con Thiên ma vương này ra. Hơn nữa, thanh loan đao trong tay con Thiên ma vương này không ngờ cũng có được lực lượng thần bí, có thể địch lại đối phương.

Ngay khi hắn còn đang ngây ngẩn, dị biến đột nhiên xảy ra.

Mộng Yểm giơ cao viên bát trong tay, từng đạo từng đạo xiềng xích hắc sắc lũ lượt phóng ra. Chúng giống như vô số con cự mãng, bám theo thân loan đao của Thiên ma vương mà trườn tới, tiếp đó quấn chặt lấy thanh loan đao của đối phương.

Hắc Ám Tỏa Liên phối hợp với thanh loan đao thần kỳ trong tay Thiên ma vương, không ngờ lại xảy ra biến dị cường đại không thể tưởng tượng được.

Ngay sau đó, thanh loan đao trong ta Diệp Khả bắt đầu uốn cong một cách cực kỳ quỷ dị. Mà ngay cả khí tức hắc sắc trên người nó cũng ồ ạt tràn về phía đối phương. Giống như một lữ khách tha phương về đến quê nhà, tràn ngập một cảm giác vội vã đến mãnh liệt.

Sắc mặt Diệp Khả đại biến, hắn đột nhiên cảm ứng được, liên hệ giữa mình và thanh loan đao đang nhanh chóng suy yếu, tựa hồ như có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của mình bất cứ lúc nào.

"Không thể nào...." Diệp Khả kinh hãi gầm thét... Hắn kiệt lực đưa chân linh lực vào trong loan đao, muốn một lần nữa thành lập liên hệ với nó. Nhưng chẳng biết tại sao, ngăn cách giữa hắn và loan đao lại càng lúc càng lớn, khiến hắn có một loại cảm giác tuyệt vọng giống như rơi xuống vực sâu vậy.

Thanh loan đao này chính là ngụy pháp khí đỉnh phong, thậm chí còn được ma thần đại nhân đánh giá là có hi vọng tấn cấp pháp khí chân chính.

Mặc dù cái hy vọng này rất xa vời, nhưng loại ngụy pháp khí phẩm cấp này cũng là bảo vật cấp cao nhất khiến vô số đại ma vương thiết tha mơ ước rồi.

Từ khi Diệp Khả luyện hóa được nó, đồng thời làm bạn với khí linh gần trăm năm, kiện ngụy pháp khí này đã trở thành bổn mạng pháp khí của hắn. Liên hệ giữa nhân khí có thể nói là cực kỳ thân mật. Quả thực giống như hòa hợp thành một thể, khó thể nào mà phân cách được.

Chỉ là, lúc này hắn lại bi ai phát hiện, mình sắp hoàn toàn mất đi cảm ứng với bản mạng thần binh rồi.

"Aaaaaaaaaa....." Diệp Khả điên cuồng hét lên: "Ta không chiếm được, ngươi cũng đừng hòng đoạt đi."

Cùng với một tiếng quát lớn của hắn, thanh loan đao hắc sắc không ngờ chợt sáng lên.

Đó là một cỗ hào quang chói mắt, trong nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ không gian.

Loan đao chính là ngụy pháp khí hắc ám cường đại. Sau khi nó trở thành ngụy pháp khí, toàn bộ thân đao trừ hắc quang ra, thì tuyệt đối không còn một tia hào quang khác thường nào nữa.

Chỉ là, quang mang mà nó tỏa ra không ngờ lại rực rỡ đến thế, tựa hồ ngay cả thái dương trên thiên không cũng không thể che lấp đi ánh sáng của nó.

"Oanh...."

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên, phá tan thế giới quỷ dị, tĩnh lặng giống như tử vong này.

Thanh loan đao trong tay Diệp Khả đã nổ tung. Vị hoàng tộc Địa ma này tính cách nóng nảy vô cùng, sử dụng một chút ý niệm liên hệ còn lại để mạnh mẽ kích nổ kiện ngụy pháp khí đỉnh phong hiếm thấy này.

Trịnh Hạo Thiên thầm hô không xong. Hắn gần như không cần nghĩ ngợi, quát lên: "Không....."

Xa xa, Phong Chi Tinh giật mình hoảng sợ, vội vàng thối lui về phía sau. Mà cùng với động tác của nó, Thiên Tru Không Tỏa đại trận cũng dùng một tốc độ không gì so sánh nổi mà khuếch trương ra bên ngoài.

Chỉ là, tòa đại trận này lúc này cũng không phải đang vây địch, mà là tận hết khả năng rời xa khỏi khu vực bạo tạc.

Trên bầu trời, vô số kiếm quang lập tức tiêu tan, hóa thành từng điểm từng điểm tinh mang trốn vào trong hư không. Chỉ trong giây lát đã hiện ra ở một nơi càng xa hơn.

Mà Trịnh Hạo Thiên lại không thể viễn động trong nháy mắt giống như đám kiếm quang kia. Cánh tay hắn nhẹ nhàng vung lên, một tấm siêu phẩm Đại quang minh Thánh Linh phù triện lập tức bị xé rách.

Ở trên người hắn xuất hiện lực lượng quang minh mãnh liệt, một cái quang tráo rực rỡ đã bao phủ toàn bộ thân thể hắn lại. Mà ở bên trong quang tráo, chiến giáp cũng tỏa ra quang mãnh liệt. Bên trong vầng quang mang này, thậm chí còn có pha lẫn một tia kim sắc sáng ngời.

Đỉnh phong ngụy pháp khí tự bạo, uy lực tạo thành tuyệt đối là hủy thiên diệt địa. Cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng không dám khẳng định mình có thể bình an, không thương tổn gì sau vụ bạo tác.

Đại quang minh phù triện, chiến giáp, Kim Cương Hộ Thể thần công, vào giờ khắc đều đều được hắn thôi phát tới cực hạn rồi.

Nhưng, một cỗ lực lượng mênh mông mãnh liệt tràn tới. Cổ lực lượng này cường đại đến khó tin, chỉ trong nháy mắt đã phá tan tầng bảo hộ của lực lượng quang minh.

Đứng trước mặt cỗ lực lượng này, vòng bảo hộ quang minh quả thực giống như một quả trứng gà, yếu ớt vô cùng, chỉ trong nháy mắt đã sụp đổ.

Chiến giáp trên người cùng quang mang kim sắc dưới sự trùng kích điên cuồng của cỗ lực lượng này cũng trở nên run rẩy, phảng phất như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Uy lực do ngụy pháp khí đỉnh phong tự bạo gây ra tuyệt đối lớn hơn xa tưởng tượng của bất cứ kẻ nào. Trịnh Hạo Thiên tuy đã kiệt lực chống đỡ, nhưng vẫn phải lâm vào nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.

Không chỉ như vậy, vụ bạo tạc của ngụy pháp khí còn phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh. Thiên ma vương đang giằng co với Diệp Khả thậm chí ngay cả rên một tiếng cũng không kịp, đã hóa thành một đám tro tàn. Mà thanh loan đao trong tay nó cùng Hắc Ám Tỏa Liên cũng vỡ vụn thành từng khúc, rồi hóa thành hư vô.

Năm con Thiên ma vương trốn tránh trong kiếm hải đại trận kiệt lực thối lui về phía sau. Nhưng tốc độ của bọn chúng rõ ràng không thể nào so sánh với kiếm quang được. Bị cỗ lực lượng cuồng bạo này trùng kích, chúng cũng tan tành mây khối, biến thành một nhúm cát bụi.

Mộng Yểm há hốc miệng, trên mặt nó tràn đầy vẻ dữ tợn, nhưng lại không phát ra chút thanh âm nào.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên đại biến. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả xảy ra mà không thể làm gì được. Vào giờ khắc này, trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi khát vọng mãnh liệt đối với lực lượng.

Nếu như hắn có được thực lực tông sư, thì nhất định có thể ngăn trở vụ bạo tạc khủng bố này.

Ngăn trở, ngăn trở, vô luận thế nào cũng phải ngăn trở....

Đột nhiên, một đạo linh quang chợt xẹt qua trong đầu giống như chớp giật.

Cổ tay vừa lật, trước mặt hắn đã xuất hiện một tấm thép thật lớn, mà bản thân hắn cũng tận hết khả năng cuộn mình, ẩn nấp phía sau tấm thép.

Mà gần như cùng lúc đó, hắn thò tay ra một cái, đã mạnh mẽ kéo Mộng Yểm bên cạnh về phía sau lưng mình.

"Ầm ầm ầm...."

Tiếng nổ kinh thiên động địa không ngừng vang lên trước người Trịnh Hạo Thiên. Lực lượng mênh mông không thể ngăn cản điên cuồng oanh kích lên tấm thép.

Thân thể Trịnh Hạo Thiên cùng tấm thép bị cỗ lực lượng cường đại này hất tung lên cao. Hắn giống như một con thuyền nhỏ trong cơn cuồng phong bạo vũ, không ngừng chao đảo, tựa hồ có thể thuyền hủy thân vong bất cứ lúc nào. Text được lấy tại https://

Nhưng sau khi ẩn mình phía sau tấm thép, trái tim Trịnh Hạo Thiên lại tĩnh lặng như nước. Bởi vì ngay trong một khắc khi sóng xung kích oanh kích lên tấm thép, hắn đã hiểu được, cỗ lực lượng này đừng hòng tổn thương được mình mảy may.

Tấm thép này chính là kiện bảo bối mà hắn trộm được trong nhất đẳng nội khố của Trát Hách Đặc ma thần.

Tuy ngay cả Mộng Yểm cũng không biết được lai lịch của nó, nhưng có thể được đặt cùng một chỗ với long giác, long tinh, Thất Sắc hoa, cùng Thông Thiên sáo trang thì nó tuyệt đối không thể đơn giản được.

Đánh giá của Mộng Yểm về nó chỉ có bốn chữ - không thể phá vỡ.

Mà hiện giờ, nó quả thật đã trình diễn một sự cứng rắn đến kinh người.

Mặc dò sóng xung kích khổng lồ trước mặt có cuồng bạo hung lệ ra sao, Trịnh Hạo Thiên và Mộng Yểm trốn sau tấm thép vẫn vững vàng như Thái sơn. Tuy bị cỗ lực lượng này hất bay đi, nhưng căn bản không hề bị thương tổn một chút nào.

Sau một hồi lâu, lực lượng xung kích cuồng bạo cũng dần dần yếu đi, rồi tiêu tán hẳn.

Ngụy pháp khí đỉnh phong tự bạo đã tàn phá toàn bộ hoàn cảnh xung quanh. Trong phạm vi mười dặm, hắc quang chớp động, sương mù dày đặc cuồn cuộn, mà ở trung tâm còn có những tia thiểm điện chớp sáng không ngừng, khiến người ta không rét mà run.

"Ha ha, ha ha, ha ha....." Một tiếng cười thê thảm, bi thương tràn ngập một sự không cam lòng từ trong hắc vụ vang lên: "Thiên Hạo, tên đáng chết nhà ngươi, ta phải tra ra lai lịch của ngươi, ta phải giết sạch toàn bộ thân nhân của ngươi, sư hữu của ngươi, ta muốn khiến ngươi ở U Minh giới cũng phải hối hận vì việc này."

Diệp Khả thở hồng hộc. Lúc này hắn đã chật vật không chịu nổi rồi.

Chiến giáp trên người vỡ vụn khắp nơi, quả thực chẳng khác nào một tên ăn mày, mặc trên người một bộ quần áo rách nát. Mà càng thê thảm hơn, cánh tay phải của hắn đã bị đứt lìa tới tận bả vai.

Ngụy pháp khí đỉnh phong đương nhiên mang tới cho Trịnh Hạo Thiên tổn thất cực lớn, nhưng Diệp Khả cũng đồng dạng, chịu thiệt thòi không nhỏ.

Bất quá, lúc này hắn cũng không thèm để ý tới thương thế nghiêm trọng trên người mình, mà ngửa đầu, điên cuồng gầm rống, tê tâm liệt phế.

Trong lòng hắn đang nhỏ máu. Ngụy pháp khí đỉnh phong, đây chính là ngụy pháp khí đỉnh phong a.....

Bảo vật như vậy, không, ngay cả một số ma thần cũng chưa từng có được. Nếu không phải hắn tu luyện sát lục chi đạo, đồng thời có khả năng tấn chức ma thần, thì Trát Hách Đặc đại nhân cũng không ban thần binh cấp bậc này cho hắn.

Mà sau khi kiện ngụy pháp khí đỉnh phong này rơi vào tay hắn, liền vì hắn mà lập vô số chiến công hiển hách, trở thành chỗ dựa lớn nhất của hắn trên con đường tấn thăng sau này.

Chỉ là hôm nay, trong cuộc chiến đấu này, hắn chẳng những đã bị cắt đứt cơ hội duy nhất để tấn chức ma thần, mà ngay cả kiện thần binh siêu cấp này cũng bị hắn dẫn bạo khi rơi vào đường cùng.

Lúc này, hận ý của hắn đối với Trịnh Hạo Thiên đã lớn ngập trời, lớn đến mức dùng nước cửu giang cũng không thể nào rửa sạch được.

"Phi, Diệp Khả, ngươi si tâm vọng tưởng quá rồi đấy. Đi chết đi...."

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo như băng từ trong hắc vụ vang lên.

Thân hình Trịnh Hạo Thiên chậm rãi đứng thẳng dậy. Hắn vẫn cầm tấm thép bảo mệnh trong tay như trước, nhưng trong con ngươi lại chớp lên sát khí lăng lệ nhất.

Một cỗ khí tức túc sát từ trên người hắn điên cuồng tràn ra bốn phía, Dưới sự xâm thực của sát khí, đám sương mù đang cuồn cuộn sôi trào bắt đầu yên tĩnh trở lại. Tựa hồ toàn bộ không gian đã bắt đầu ngưng kết lại.

Câu nói kia của Diệp Khả đã chú định kết cục không chết không ngừng giữa hắn và Trịnh Hạo Thiên rồi....