Sau khi hắn đề tên Đạo Bảng, thì Nguyên Anh lúc này đột nhiên mở mắt, ngàn dặm không mây lúc này đột nhiên nổi mây đen, mây đen cuồn cuộn thiên uy ngút trời, hạo kiếp giáng lâm.
Mạc Hiểu Nam cũng bị cưỡng ép trục xuất khỏi không gian ý cảnh, Dao Lạc Tuyết cũng không ngoại lệ.
Nàng vừa tỉnh lại trong mắt vẫn còn sợ hãi, khi nhìn lên trời sắc mặt lại càng nhợt nhạt hơn, chỉ cắn răng nói hai chữ: "Quái vật!"
Mạc Hiểu Nam nhìn sang nàng trong mắt trong veo hiện lên sự uy nghiêm vô hình, hắn đưa tay lên vai mình nắm lấy Tiểu Hắc, đưa cho Dao Lạc Tuyết, còn nhắn nhủ nàng một câu: "Trông chừng nó giúp tôi."
Dao Lạc Tuyết vô thức nói một tiếng "Vâng." Ngay sau đó nàng lập tức lấy tay che miệng lại, khuôn mặt ửng hồng.
Khi hắn vừa mới rời khỏi không gian ý cảnh, thì trong đầu hắn bỗng dưng xuất hiện rất nhiều mảnh vỡ ký ức, tất cả đều không trọn vẹn không đồng nhất, không có một cái nào trong đó là thuộc về hắn, nhưng hắn lại có cảm giác quen thuộc khó nói nên lời.
Hắn giao Tiểu Hắc cho Dao Lạc Tuyết xong thì ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thiên kiếp lúc này đã trải rộng bao la, thiên uy áp sát khiến cho ai nấy cũng cảm thấy run sợ, bọn hắn không biết đây là thứ Thiên Kiếp gì, thiên kiếp thành Tiên của bọn hắn cũng không có đáng sợ như vậy.
Mà Dao Lạc Tuyết khi nhận lấy Tiểu Hắc thì ngay lập tức thu lại trận bàn, dùng vận tốc nhanh nhất thoát khỏi nơi này, bởi vì còn ở lại nơi này chắc chắn sẽ bị kéo vào Thiên Kiếp.
Lúc này không phải chỉ mình nàng rời khỏi nơi đó, còn có rất nhiều người rời khỏi Hoàng Kim Thánh Thụ.
Trên đường đi cũng có người hỏi nàng về lai lịch của người độ kiếp, nhưng nàng chỉ trả lời cho có, bởi vì thực chất nàng cũng không biết rõ về lai lịch của Mạc Hiểu Nam.
Nhưng nhìn về uy lực của cỗ thiên kiếp kia thì đoán chắc thân phận của hắn thật sự không phải loại tầm thường.
Bầu trời lúc này cũng chỉ có mây đen cùng thiên uy, chưa có một tia thiên kiếp nào ló dạng, mà uy áp đã đáng sợ sư thế này rồi, nếu như thiên kiếp giáng xuống uy lực sẽ đến như nào.
Mạc Hiểu Nam không đứng trên nhành cây nữa mà phóng thẳng lên trời, đứng trên ngọn của Hoàng Kim Thánh Thụ.
Thiên kiếp lúc này cũng từ từ ló dạng, thiên kiếp không phải màu xanh mà là vàng, danh xưng Thượng Cổ Hạo Kiếp, thiên kiếp này chỉ giáng xuống khi thiên kiêu chi tử xuất hiện, nó cũng là dấu mốc đánh giá thực lực của tu sĩ, nếu như có thể vượt qua thì tiền đồ chắc chắn sẽ không thể đo lường.
Hắn bây giờ đang độ Hoá Thần kiếp, mà kiếp vân này cho thấy cường độ sức mạnh đã vượt qua Luyện Hư tiến nhập Hợp Thể kỳ, thiên kiếp chắc hẳn đã đo lường đạo cơ của hắn nên mới thành như vậy.
Hắn bây giờ cần phải vượt đạo bốn đạo hạo kiếp này mới có thể tiến nhập cảnh giới tiếp theo.
Rốt cuộc đạo hạo kiếp đầu tiên cũng ló dạng.
Thiên kiếp trong nháy mắt thoát khỏi kiếp vân, bổ thẳng xuống người Mạc Hiểu Nam, hắn không đứng đó để cho hạo kiếp bổ chết, mà lập tức kết pháp ấn, hai tay liên tục kết ấn, phía sau hắn một thanh Huyết Thương hiện ra, nó ngay lập tức được Mạc Hiểu Nam phủ lên người lớp vật chất thần bí lúc trước, bởi vì lần này độ là hạo kiếp, nếu như vũ khí bình thường chạm phải nó chắc chắn sẽ bị hủy hoại, nên hắn mới dùng thứ này bao bọc lại, mặt dù rất tốn sức nhưng còn hơn là hư mất bảo thương.
"Huyết Long Phá Quân!!"
Ầm!!!
Một tiếng nổ vang trời chấn động cửu thiên, gió lốc gào thét quét ngang tứ phương, hạo kiếp chính diện va chạm cùng Mạc Hiểu Nam, hạo kiếp bị đánh nổ văng đầy trời, tạo nên một khung cảnh hết sức hùng vĩ, đầu tiếp xúc hạo kiếp ngay lập tức bị đánh tan, cột kiếp lôi bị chẻ làm hai, Huyết Thương phóng thẳng trời cao, xuyên vào kiếp vân, ngay sau đó một vụ nổ đinh tai nhức óc xảy ra.
Ầm!! Ầm!!
Kiếp vân bị oanh tạc, cả một vùng kiếp vân rộng lớn chính giữa biến mất trả lại bầu trời trong xanh, nhưng chẳng bao lâu sau lỗ hổng đó đã được lấp lại, Tu La Huyết Thương cũng quay lại, Mạc Hiểu Nam đã rút kinh nghiệm nên nghiêng người né thanh trường thương, cứ như thế đâm xuyên qua tán cây, ghim chặt vào thân cây.
Mạc Hiểu Nam đưa tay ra kích hoạt ấn ký trên tay, thanh Huyết Thương tự động rút khỏi thân cây bay về tay Mạc Hiểu Nam.
Khi về tay hắn thấy vật chất thần bí trên tranh trường thương dường như đã bốc hơi hết, căn nguyên của huyết thương cũng đã bị tổn hại, hắn nhìn vào thanh trường thương suy nghĩ một hồi.
"Không ngờ hạo kiếp lại uy mãnh đến như vậy, đến thất phẩm pháp khí cũng không thể đối chọi với nó, cứ theo thế này thì lượt hạo kiếp tiếp theo Huyết Thương ắt hẳn phải phế, nếu như vậy thì không ổn nếu như nó hư mất thì phải lấy gì đối chọi với thiên kiếp bây giờ."
Trong lúc suy nghĩ đối sách hắn lấy một viên linh đan cho vào miệng, dù sao một chiêu khi nãy cũng mang lại cho hắn tiêu hao rất lớn, linh khí trong đan điền bị rút đi một phần hai, nếu như không nhanh chóng bổ sung thì hôm nay cái mạng nhỏ khó có thể bảo toàn.
Hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu như vận dụng niệm lực thì như thế nào, dù sao bây giờ cũng không còn đường lui, nhưng chưa kịp để hắn sử dụng Niệm lực thì đạo thiên kiếp thứ hai đã ló đầu ra khỏi kiếp vân, đạo thiên kiếp lần này không giống như trước, đạo kiếp vân lần này là một đầu cự long, cự long từ từ bay ra khỏi kiếp vân, nó to đến mức Mạc Hiểu Nam cũng không thể tưởng tượng nổi.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, khàn tiếng nói: "Không phải là đang đùa ta đấy chứ!"
Hắn ngay lập tức phóng thẳng về phía xa tránh xa Hoàng Kim Thánh Thụ, bởi vì hắn biết một khi kiếp này hạ xuống Hoàng Kim Thánh Thụ ắt hẳn sẽ tan nát.
Hắn vừa di chuyển, cự long cũng di chuyển theo hắn, nó vừa di chuyển theo hắn vừa trường người ra khỏi kiếp vân.
Lúc này cự long vương long trảo của mình ra, áp chặt về phía Mạc Hiểu Nam, hắn vừa chạy vừa cắn đan dược, bởi vì lần độ kiếp này của hắn đến bốn lượt thiên kiếp, nên hắn nhất quyết phải độ qua lần này mà không cần phải sử dụng Niệm lực.
Khi đã đến một địa phương cách xa Hoàng Kim Thánh Thụ hắn mới dừng lại, quay đầu nhìn cự trảo đang vồ đến.
Hắn đưa ngón tay lên cắn một cái, vẹt vết máu lên trên ấn ký ở mu bàn tay, hai tay một lần nữa kết ấn, miệng hét lớn.
"Thiên Thượng Hoá Liên, Pháp Tượng Thiên Địa"
Vù~
Toàn bộ tu vi hắn lập tức vận chuyển, ấn ký trên mu bàn tay cũng sáng lên, máu ngấm vào trong ấn ký vô số huyễn tượng ngay chốc lát hiện ra kết lại thành một đoá hoa sen khổng lồ, tu vi hoàn toàn được giải phong, thần hồn vận dụng đến cực hạn, cộng thêm ấn ký gia trì, nhục thể gánh chịu, cùng linh khí ngút ngàn tạo dựng, một huyễn tượng Thánh Liên chẳng mấy chốc hình thành nó to ngang ngửa cự trảo, khi hai thứ chạm vào nhau.
Bùm!!!
Không gian ngay lập tức vỡ nát, đại địa sụp đổ, cuồng phong gào thét quét ngang tứ phương, ngọn núi nào bị nó chạm phải đều bị thổi bay, dư lực từ cú chạm đại sát tứ phương, hung thú dưới Luyện Hư ngay lập tức bị nghiền thành bột mịn.
Rừng cây bên dưới chân hắn cũng đã không còn lúc này chỉ còn lại một mảnh cát trắng.
Mạc Hiểu Nam ở gần trung tâm vụ nổ cũng hộc máu, bởi vì thế chất lúc này của hắn đã vô hạn tiếp cận Đại Thừa nên không giống như đám yêu thú kia.
Cự long biến mất, Thanh Liên biến mất, Mạc Hiểu Nam từ trên trời rơi xuống đất.
Bộp.
Hắn bây giờ toàn thân giống như bị hút cạn, tứ chi mơ hồ không còn cảm nhận được gì, hắn chỉ biết cười khổ, miệng còn không ngừng trào ra máu tươi.
Bởi vì sức ép của vụ nổ quá khủng khiếp khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn hầu như không còn ở đúng chỗ nữa.
Nhưng may ra là hắn vẫn còn sống, linh lực cạn kiệt, thần hồn suy yếu đến cực hạn, hắn vận dụng một chút tinh thần lực để mở nhẫn trữ vật, lấy con át chủ bài của mình ra, thứ xuất hiện trước mặt hắn là một cục lá màu xanh, hắn không ngờ mình lại sử dụng đến nó.
Tinh thần lực hình thành cánh tay bóc từng lớp lá để lộ ra Long quả bên trong.
Ở rất xa nơi đó cả đám Dao Lạc Tuyết thấy được một màn này ai nấy cũng kinh hãi, vì họ không nhận ra đây là một Nguyên Anh tu sĩ đang độ kiếp, mà là Đại Thừa tu sĩ độ kiếp thành Tiên.
Nguyên Anh có thể làm đến mức này sao? Nếu như có thể làm đến mức này thì bọn hắn tu luyện là cái giống gì? Nếu như bọn hắn trước kia độ Kiếp đại thừa thiên kiếp cũng không có uy lực như vậy, nhiều nhất chỉ là tám phần của lược thiên kiếp thứ hai này thôi.
"Là Thượng Cổ Hạo Kiếp!! Là Thượng Cổ Hạo Kiếp!!"
"Tư Chất Chí Tôn cảnh!!"
Dao Lạc Tuyết lầm bầm, nàng không thể tin vào mắt mình được, tiểu tử trước mặt mình lại có tư chất Chí Tôn Cảnh! Chí Tôn Cảnh trong truyền thuyết, ngự trị thế gian, siêu thoát hết thảy hạn chế của thế gian, người chạm đến cực hạn sức mạnh.
Nàng nói đến đây khuôn mặt chợt ửng hồng, nhịp tim đột ngột tăng cao, nhưng trong lòng vẫn còn khiếp sợ.
Nhưng cái này vẫn còn chưa đủ, một màng tiếp theo diễn ra trước mắt nàng đủ khiến nàng tin tưởng là lại lịch người này không bình thường.
Nàng nhìn thấy hắn lấy một thứ màu xanh ra, ban đầu không biết đó là thứ gì nhưng sau khi bóc hết lớp vỏ bên ngoài, thứ bên trong khiến tròng mắt ai cũng muốn rơi ra ngoài.
Một loại quả có vẻ ngoài giống quả đào còn sáng lấp lánh, thỉnh thoảng nghe tiếng long ngâm, Long quả trong truyền thuyết, loại cây này chỉ sống trong tẩm cung của Chí Tôn cảnh, bọn hắn cũng chỉ thấy trong sách chứ chưa từng chứng chiến ngoài đời bao giờ.
"Môn đồ Chí Tôn!"
Vì loại quả này hầu như chỉ phát cho đệ tử chân truyền nếu dư thì sẽ được treo làm giải thưởng cho giải đấu lớn nhất tại Đại Thiên Giới, nên nó thường được gắn với biệt danh như vậy.
Nhưng Mạc Hiểu Nam nào biết được, chỉ có những người từng tiếp xúc như Tiêu Dao Tử, Dao Lạc Tuyết, Dương Hàn mới biết cái danh hiệu này, nhưng Tiêu Dao Tử ở Đại Thiên Giới đã được phong danh Ma Đầu nên không có thứ gì hắn không có, Long quả hắn cũng đã từng ăn qua, bây giờ còn trồng được, nhưng bị Tiểu Hắc ăn hết bảy quả, hắn còn bảy quả, cho Mạc Hiểu Nam hai quả thì hắn còn năm quả, cũng được coi là siêu cấp đại phú hào ở Đại Thiên Giới, nhưng chuyện này chỉ có Tiểu Hắc biết chứ Mạc Hiểu Nam cũng không rõ.
Hắn lúc này vừa ăn xong Long quả, cơ thể cũng dần trở nên ấm hơn, linh lực cũng đang khôi phục nhanh chóng, dược lực của long quả cũng đang chữa trị cho hắn, chẳng cần bao lâu hắn cũng đã có thể khôi phục trở lại, hắn từ dưới đất ngồi dậy cởi đi lớp áo dính máu ném sang một bên, lộ ra một thân hình sáu múi rõ nét.
Bây giờ hắn có hai canh giờ không cần lo về tiêu hao hay bị thương, có thể nói là vô địch, nhưng có điều chỉ cần thiên kiếp không bạo kích, một phát đánh hắn hôi phi yên diệt thì tỷ lệ độ qua kiếp này đã lên đến tám phần.
Hắn nghiêng người bẻ cổ.
Rốp! Rốp!
Khom lưng nhặt cây huyết thương lên, khuôn mặt lúc này cũng sáng láng hơn bao giờ hết.
Kiếp vân trên trời vẫn còn đang ấp ủ, nhưng bầu trời lúc này đột nhiên tối lại giống như ban đêm vậy. Hắn lập tức nhíu mày trong lòng thầm nghĩ có gì đó không ổn, chẳng lẽ hạo kiếp lại bạo kích¿????
Kiếp vân đột nhiên buôn sống, mười ngàn tia sáng từ trên trời hạ xuống mỗi một tia sáng đều to nhỏ khác nhau, nhưng sắc mặt ai nấy cũng trắng như tờ giấy, lập tức phóng thẳng về phía sau, kéo theo cả hậu nhân của mình.
Dao Lạc Tuyết thấy cảnh này thì cũng chỉ biết cầu phúc cho Mạc Hiểu Nam, sau đó theo sau đám người kia.
Mạc Hiểu Nam lúc này vẫn chưa biết hạo kiếp lần này sẽ là cái gì.
Vài phút sau đó, từ bên trong những tia sáng kia, là vô số chân long, thủy phượng, kỳ lân bước ra.
Quần ẩu????
Mồ hôi lập tức chảy ước cả lưng, hắn bây giờ hết sức chỉ đánh được mấy trăm đến một ngàn con, chứ nhiều như thế này thì chịu chết.
Hắn không thể nghi ngờ là hạo kiếp muốn chơi chết hắn, uy lực của hạo kiếp nó không chơi dấu cộng mà nó chơi luôn dấu nhân, không chơi chết hắn thì nó sẽ không tha.
Mạc Hiểu Nam vẫn bình tĩnh tìm cách đối phó, trong lúc hắn suy nghĩ thì đám chân long thủy phượng kỳ lân kia đã bắt đầu rục rịch.
Hai giây sau, hắn rốt cuộc cũng tìm ra giải pháp, hắn thả một chút tinh thần lực vào trong nhẫn trữ vật lấy cây thần binh Viêm Long Thánh Thương ra ngoài, trên cây trường thương là trận văn chằng chịt, nếu như không phải người am hiểu về trận pháp, phù chú thì không cách nào nhìn ra đây là trận pháp phong ấn.
Mạc Hiểu Nam không muốn bị quần ẩu đến chết nên đành phải lấy từng con át chủ bài ra, con át chủ bài này hắn định dành để đối phó với cường giả thông thiên, nhưng cuối cùng lại phải sử dụng nó đối phó thiên kiếp, thật đúng là trêu ngươi.
Hắn lấy tay chà lên lưỡi thương, lớp da của hắn trong nháy mắt bị cắt đứt, dù cho nhục thân của hắn đã luyện đến Kim Cốt.
Khi thanh trường thương nhiễm lên khí tức của chính mình, hắn ngay lập tức phóng thẳng nó về phía hạo kiếp kia, tay kết ấn.
"Giải!"
Trận pháp trên Viêm Long Thánh Thương ngay lập giải khai, một tia đao ý ngay lập tức thâm nhập vào bên trong lõi cây thương, kích phát luồng kiếm ý tuyệt thế trong lõi trường thương, chỉ trong chưa đầy một phần ngàn của một giây, kiếm ý ngút trời phá thương tràn ra ngoài, kiếm ý lan tràn tứ phương gặp đâu chém đấy, mấy chục vạn đạo kiếm ý chỉ trong một giây đã quét sạch đợt hạo kiếp này, không chỉ thế, Hoàng Kim Thánh Thụ cũng bị nó cắt thành mảnh nhỏ, mặt đất bầu trời đều bị kiếm ý cắt nát kiếp vân bị cắt ra thành từng mảnh nhỏ, tất cả những gì trong bán kính ảnh hưởng đều không còn lành lặn, còn Mạc Hiểu Nam đã chuồn mất từ lúc nào không hay, nhóm Dao Lạc Tuyết có mấy người không kịp né tránh đã vĩnh viễn chết dưới kiếm ý.
May là Dao Lạc Tuyết né kịp, nên không bị thương nhưng nàng đã bị sợ hãi chi phối, nàng không biết tiểu tử trước mắt mình là thể loại quái thai gì, nãy giờ hắn đã giở ra rất nhiều át chủ bài, trong đó chiến lực của hắn có thể lấy Nguyên Anh đánh đỡ thiên kiếp tương đương Đại thừa kỳ, đây là một việc xưa nay chưa từng có ai làm được như vậy.
Chưa hết hắn vừa lấy ra một thanh thần binh, kích bạo nguồn kiếm ý hủy diệt trong nó để đối phó thiên kiếp, đây là thể loại gì? Thiên kiêu chi tử? Không không… phải nói là Thiên kiêu chi tử or Khí vận chi tử.
Hạo kiếp dũng mãnh cứ như thế kết thúc, Mạc Hiểu Nam lúc này đột nhiên xuất hiện, đương nhiên là do hắn kích phát dịch chuyển tức thời, thực sự quá tuyệt đánh xong chạy.
Kiếp vân trên bầu trời cũng dần lành lặn lại, thiên uy cường bạo hơn khi nãy rất nhiều, một kiếp cuối này không đánh sứt đầu mẻ trán thì không được rồi.
Hắn bẻ bẻ khớp tay, toàn bộ tu vi lần nữa bộc phát, kích hoạt thánh ấn trên tay gia trì cơ thể, nhục thân hoàn toàn khai mở, hắn cũng tiếp tục kết ấn, thần hồn cùng tinh thần lực giao thoa truyền vào cơ thể kích phát Niệm lực.
Niệm lực - Khai.
Vù~ Vù~
Toàn bộ cơ thể hắn lúc này đột nhiên bừng sáng, sau đó từng mảnh ánh sáng từ từ tróc ra, để lộ một thanh niên với mái tóc trắng phiêu bạt, đôi mắt hồng hiện tinh mang, làn da trắng nay càng trắng hơn giống như không hề có bất cứ chút máu nào vậy.
Hắn đưa tay lên vẫy vẫy hai ngón.
"Come on baby!"