Tác: LÃo Mạc
***
Việc lĩnh ngộ không gian pháp tắc sau đó chuyển hóa nó thành một nguồn năng lượng để cơ thể sử dụng là một việc mà tu sĩ có thể sử dụng để nuôi dưỡng thuộc tính của bản thân, trường hợp của Mạc Hiểu Nam là hắn đang chuyển hóa nó làm năng lượng để nuôi dưỡng Niệm lực, khôi phục lại số Niệm lực mà trước đó hắn đã tiêu hao, tuy hồi phục rất chậm nhưng có còn hơn không. Vì không gian pháp tắc khó có thể lĩnh ngộ được, vì vậy nên rất hiếm người sử dụng nó theo cách này, mà mọi người thường lĩnh ngộ nó để áp dụng vào chiến đấu hoặc vận dụng mánh khóe để thao túng không gian, trường hợp đặc biệt người lĩnh ngộ còn có thể thức tỉnh thiên phú không gian cho riêng mình.
Nhưng tỷ lệ thức tỉnh thực sự quá nhỏ bé, nhỏ đến nỗi có thể khiến cho người ta tuyệt vọng, vì không gian pháp tắc là một trong những pháp tắc cực kỳ cao cấp, cho nên việc thức tỉnh thiên phú còn khó hơn cả phàm nhân lên trời.
Mạc Hiểu Nam lúc này đang cảm ngộ không gian pháp tắc thì bỗng nhiên có thứ gì đó tác động vào thức hải của hắn, muốn cưỡng ép xâm nhập vào thức hải của hắn, thì ngay giây đó Mạc Hiểu Nam lập tức định tâm, tinh thần lực bộc phát biến thành bảy thanh kim châm lao đến ngay chỗ mà thức hải vừa bị tấn công.
Bảy thanh kim châm vừa đến nơi thì một cỗ lực lượng cực kỳ lớn ngay lập tức bạo phát, làn sóng do cỗ lực lượng kia tạo ra ngay lập tức nuốt chửng bảy thanh kim châm do tinh thần lực hắn tạo ra, nhưng không vì thế mà bảy thanh kim châm bị thôn phệ, ba trong số đó được Mạc Hiểu Nam dùng Niệm lực cường hóa nên dễ dàng phá lỡ làn sóng kia, ba thanh kim châm ngay lập tức lao như chớp đến nơi đã tạo ra làn sóng.
Ở ngay trung tâm làn sóng có một hư ảnh trắng như tuyết hiện ra, hai mắt đỏ ngầu đang ở trong trạng thái cực kỳ giống như Tiêu Dao Tử, nhưng cuồng bạo hơn rất nhiều dường như đã mất đi lý trí, ba thanh kim châm đâm thẳng vào hư ảnh cuồng bạo kia nhưng chỉ khống chế được vài giây thì ba thanh kim châm liền bị thôn phệ.
Lúc này giọng nói Tiêu Dao Tử đột nhiên vang lên: “Tiểu Nam cầm chân tên này, hắn đã xa đọa hóa Ma linh nhưng tiên khí bản nguyên vẫn còn được bảo tồn, nên rất có giá trị về dinh dưỡng, nếu như ta thôn phệ được hắn thì chắc chắn sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu, nếu hên có thể nang cao hồn thể lên một bước nữa!”
“Thôn phệ?” Mạc Hiểu Nam khó hiểu, hắn biết tiên giới mạnh được yếu thua nhưng thế này cũng không khỏi quá khó coi đi.
“Tên tiểu tử ngươi còn nhiều lời làm cái gì, đây cũng là muốn để hắn siêu thoát tránh khi hắn ra khỏi thông đạo truyền tống này gây họa nhân gian.”
“Tên này nếu như hấp thu đủ dục vọng, ác niệm của nhân gian, chắc chắn sẽ hóa thành Ngã, đến lúc đó nếu như không có tu sĩ thông linh Huyễn Pháp thì khó có thể diệt trừ nó, vì lúc đó hồn thể nó không còn ở thế giới này mà ở giữa không gian bản nguyên, không có Huyễn Pháp cơ hồ không có cách nào diệt tận gốc, cho dù ngươi là Hóa Kiếp cảnh đại năng mà không thông Huyễn Pháp thì cũng chả động được vào nó.”
“Vậy thì không bằng chúng ta ở đây dùng nó làm đồ ăn có phải là một công đôi việc, tiện thể giải thoát cho hắn để hắn đi đầu thai tránh cho nghiệp chướng quấn thân, lúc đó có muốn đầu thai làm chó gà cũng không được.”
Mạc Hiểu Nam ngẩn người nghĩ đến tình cảnh bi thảm muốn đầu thai làm súc vật cũng không được, làm cả người hắn có chút khó chịu.
“Được nghe tiền bối lần này vậy!” Mạc Hiểu Nam gật đầu.
“Tên tiểu tử ngươi có lần nào cũng dài dòng như vậy, không tìm hiểu là không muốn làm, tiểu tử ngươi có biết quân tử làm đại sự không quan tâm tiểu tiết không?” Tiêu Dao Tử từ bên trong pháp bảo của hắn chui ra, tay phủi phủi mấy mảnh vụn ánh sáng ra khỏi trường bào của mình.
“Nhanh tên này không phải dạng vừa đâu, nếu như hắn thực sự bị kích nộ thì một kích cũng có thể xé nát thức hải của ngươi đó.” Tiêu Dao Tử lúc này lập tức kết ấn, một pháp trận cổ xưa ngay lập tức xuất hiện trước người hắn.
Mạc Hiểu Nam bên ngoài cũng huy động tinh thần lực cùng thần hồn, cùng lúc vận dụng cả hai loại để công kích khống chế tên Ma linh này, Niệm lực cũng bị hắn dẫn dắt ra để cường hóa công kích.
Tinh thần lực diễn hóa chín đại thiên kiếm bao bọc bên ngoài là thần hồn, cùng Niệm lực.
Chín đại Thiên kiếm hóa thành một pháp trận cùng lúc dịch chuyển đến bên cạnh hư ảnh, trận pháp trong nháy mắt được kích hoạt vô số tia sáng cũng như kiếm ảnh phóng ra bao bọc lấy hư ảnh cuồng bạo kia không có nó cơ hội phản kháng.
Grào! Grào!
Hư ảnh kia theo bản năng điên cuồng giãy dụa, khí tức cuồng bạo cũng như lực phá hoại do hư ảnh kia gây ra khiến trận pháp cũng theo đó rung lắc kịch liệt, hiển nhiên không thể giữ chân được lâu.
Trên trán Mạc Hiểu Nam lúc này cũng xuất hiện mấy vết thương, nhưng vừa mới xuất hiện thì ngay lập tức lành lại, nhưng cũng có rất nhiều khói trắng từ vết thương tràn tra khiến cho vết thương sau lành lại hơn vết thương trước.
Vì trận chiến đang diễn ra bên cạnh thức hải của Mạc Hiểu Nam nên việc cơ thể bị ảnh hưởng là chuyện hết sức bình thường, mà trong cơ thể tu tiên giả là cả một không gian tách biệt, trong không gian ấy bao gồm đan điền, thức hải.
Nếu như muốn đoạt xá một tu sĩ thì ít nhất phải chiếm được cơ thể sau đó thâu tóm thức hải, tiêu diệt thôn phệ tận gốc thần hồn bên trong thức hải lúc đó mới thật sự hoàn thành việc đoạt xá.
Nhưng cũng có trường hợp người đoạt xá lại trở thành người bị thôn phệ, vì cũng có nhiều người là ngoại lệ giống như trùng tu chẳng hạn, nói chung nói thì dễ nhưng làm được mới cả là một vấn đề.
“Thôn Hồn Đại Thuật”
Chíu! chíu!...
Tiêu Dao Tử lúc này đã hoàn thiện trận pháp của mình, pháp trận hóa thành vô số thánh quang phóng thẳng ra bên ngoài thức hải, xuyên thấu qua vách ngăn của thức hải nhắm thẳng về phía hư ảnh cuồng bạo kia, một kích đâm thẳng vào mi tâm nó vô số tia thánh quan còn lại xuyên thẳng qua hư ảnh kìm chặt nó.
Tiên khí bản nguyên từ từ theo những sợ thành quang dày như mạ kia phản hồi nội thể Tiêu Dao Tử, đương nhiên Ma khí khi đi qua ánh sáng thánh quang cũng bị thanh lọc không còn một chút nào.
Hư ảnh mặc dù không còn linh tính nhưng vẫn có thể cảm nhận được thứ gì đó đang dần biến mất khỏi cơ thể mình nên giãy dụa kịch liệt hơn khi nãy rất nhiều, trạng thái cũng đại biến nó bắt đầu biến thân, tay chân mọc ra rất nhiều gai nhọn đầu cũng hóa thành đầu của một con dã thú, cơ thể bắt đầu phình to lấn át kiếm trận của Mạc Hiểu Nam.
Mạc Hiểu Nam cảm thấy không ổn hắn ngay lập tức tăng cường lực khống chế, gia tăng thêm bốn tầng kiếm trận, ba mươi sáu đại thiên kiếm xuất hiện gia cố trận pháp, thần hồn cùng tinh thần lực trong cơ thể cũng đã bị hắn rút hết bảy phần Niệm lực thì không cần phải nói, vì niệm lực hắn đến bây giờ chả hồi phục được bao nhiêu, vốn dĩ đã sắp cạn kiệt nhưng bây giờ phải dốc hết ra, nếu như còn sử dụng hết lượng Niệm lực còn sót lại rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thân thể.
“Tiêu tiền bối xong chưa, vãn bối không còn kéo dài được quá hai phút nữa đâu!” Mạc Hiểu Nam gấp rút truyền âm.
Tiêu Dao Tử nghe xong cũng nhăn mặt, hắn không nghĩ Mạc Hiểu Nam lại yếu đuối đến như thế.
“Tên tiểu tử ngươi cố lên, bản thiếu nếu như thôn phệ được tên này ngươi ắt hẳn có phần.” Tiêu Dao Tử mặt không đổi sắc truyền âm lại cho Mạc Hiểu Nam.
Trong khi hai người truyền âm cho nhau thì hư ảnh kia đã hoàn thành việc biến thân, một ma linh đầu dê mình cá sấu tứ chi gai góc lởm chởm làm người ta cảm thấy sởn cả gai ốc.
Nó đưa một chân của mình lên đập mạnh vào Kiếm Trận của Mạc Hiểu Nam, một kích đã đập nát tầng đầu tiên của Kiếm Trận.
Ầm!
Khụ! khụ!
Tinh thần lực ngay lập tức bị phản phệ, hắn ho ra một ngụm tiên huyết, hai mắt lập tức mở ra, con ngươi dao động kịch liệt.
Tiêu Dao Tử cũng cảm thấy không ổn ngay lập tức thay đổi chiến thuật, hắn truyền âm cho Mạc Hiểu Nam: “Tiểu tử nghe cho kỹ đây, ngươi bây giờ nghe theo sự chỉ đạo của ta chỉ cần ngươi làm được thì lợi ích ngươi cầm lấy, còn không được thì cố gắng chịu khổ một chút cố gắng cầm cự.”
“Dồn hết tinh thần lực vào một điểm diễn hóa trận pháp này cho ta, khẩu quyết cứ nhẩm theo ta là được.”
“Được!” Mạc Hiểu Nam lập tức trả lời, hắn bây giờ không thể chần chừ được nữa, nếu như để ba tần Kiếm Trận còn lại bị phá thì đời hắn có thể sẽ phải tự tay ấn nút đăng xuất khỏi nhân giới nhập trú địa ngục.
Ngay tức khắc Mạc Hiểu Nam vận dụng nốt số lượng tinh thần lực còn sót lại, thần hồn dùng để duy trì Kiếm Trận, chỉ trong mười bốn giây hắn đã hoàn thành trận pháp mà Tiêu Dao Tử đưa cho hắn, khẩu quyết lúc này cũng được Tiêu Dao Tử truyền âm qua.
Nhưng hắn nghe xong thì ngẩng người, xém chút nữa cười lên tiếng.
Tiêu Dao Tử cũng không quan tâm đến biểu cảm của Mạc Hiểu Nam mà tiếp tục khống chế Thôn Hồn Đại Pháp.
Mạc Hiểu Nam thì suy nghĩ một chút gì đó, nhưng cuối cùng cũng nhịn nhục cắn răng nói.
“Thiên Tinh Điểm Hóa Dục Tức
Tiêu Dao Tại Như Thiên
Ngạn Vật Bất Điểm Hóa
Vân Vũ Ngạo Hồng Thế
Úm Ba La Xì Bùa”
“Triệu Hoán Thần Lực”
Trận pháp ngay lập tức được kích hoạt, một cỗ lực lượng cách không truyền đến xuyên thấu qua vách ngăn truyền tống phụ thể Mạc Hiểu Nam, tinh thần lực cũng như thần hồn hắn ngay lập tức thăng hoa cả hai cùng lúc đột phá Hồn Hải cùng Thiên Ngã, Niệm lực cũng hồi phục phân nửa, tu vi ngay lập tức đột phá Hóa Thần còn không ngừng đề thăng.
“Nhanh lên tiểu tử ngươi còn đứng đờ ra đó làm gì, chẳng lẽ muốn chờ chết sao!” Tiêu Dao Tử gấp rút hét lớn.
Hắn cảm nhận được tên kia đã phá ba tầng kiếm trận, chỉ còn một tầng nữa là phá vây, nếu như không gia cố thì một khi nó thoát ra thì chuyện sẽ phiền phức hơn rất nhiều.
Mạc Hiểu Nam hồi phục tinh thần, hắn đưa tay kết ấn vận dụng cỗ lực lượng đang truyền đến kia tạo thêm bốn cái Kiếm Trận, bởi vì về phương diện khống chế bằng thần lực thì hắn chỉ biết hai món một là kim châm hai là Kiếm Trận.
“Ta nói tên tiểu tử ngươi hết bài rồi hay sao mà cứ một món dùng hoài vậy, không thể đổi sang thứ nào hữu hiệu hơn một chút sao?” Tiêu Dao Tử phàn nàn.
Hắn nhường cho Mạc Hiểu Nam sử dụng bí pháp mười năm mới sử dụng được một lần của hắn, bí pháp này có thể cứu mạng hắn trong lúc nguy cấp, một khi kích hoạt thì ngoại lực hắn chuẩn bị từ trước sẽ lập tức cách không truyền đến người thi triển khôi phục tinh thần lực, thần hồn, thậm chí là bổ sung Pháp lực cho hắn.
Mà thứ hắn không thể ngờ đến là tên tiểu tử này chỉ thông thạo Kiếm Trận ngoài ra không còn môn nào khác.
Bởi vì từ trước đến nay Mạc Hiểu Nam chỉ dồn sức vào chiến đấu cùng pháp quyết ngoài thân chứ chả đào sâu vào lĩnh vực tinh thần lực hay thần hồn.
Mạc Hiểu Nam ngượng ngùng đáp: “Hết rồi nên không đổi được…”
Tiêu Dao Tử nghe xong cũng đứng hình, hắn thực sự không nghĩ đến tên tiểu tử này lại chỉ có hai món pháp quyết liên quan đến tinh thần lực, đúng thật sự là tạo hóa trêu ngươi.
Hắn thề sau lần này nhất định phải đem tên tiểu tử này dạy dỗ lại đàng hoàng, chứ để hắn suốt ngày chỉ nghĩ đến gái gú thế này thì tiền đồ tương lai chắc chắn sẽ cực kỳ tăm con mẹ nó tối, vì tiên giới đấu pháp không chỉ dùng nắm đấm mà còn dùng cả thủ đoạn công kích thần hồn đối phương nên việc thông thạo hồn pháp là một điều cực kỳ có lợi.
Sau khi đã có ngoại lực truyền đến Mạc Hiểu Nam lập tức tăng mạnh khống chế Kiếm Trận, hắn còn huy động bảy cây kim châm kìm giữ hư ảnh, mối khi kim châm bị phá tan hắn lập tức thay cây mới không để Ma linh thoát khốn.
Trận chiến kéo dài hơn mười bảy phút, lúc này Ma linh cũng đã suy tàn chỉ còn lại một tia sáng nhỏ nhoi, tia sáng nhỏ nhoi kia cũng dần tan biến, trong tia sáng ấy hắn thấy được một ít gì đó, một nam tử trung niên cúi đầu cảm ơn hắn rồi dần tan biến, hiển nhiên đã chuẩn bị đi đầu thai, hên cho nam tử này là trên người hắn không có nghiệp chướng nên việc chuyển kiếp cũng có thể thuận lợi hơn, nhưng điều làm hắn không tưởng là trang phục mà nam tử này mặc mang ấn ký của Bách Niên Cung.
Mà Tiêu Dao Tử lại hiên ngang đứng trên pháp bảo của mình, vẻ mặt cực kỳ tiêu sái thoải mái giống như vừa được mát xa cho vậy, hồn thể của hắn cũng ngưng thực hơn rất nhiều.
Không hổ là Ma linh Hóa Đạo Cảnh, tiên khí bản nguyên quá dồi dào, nội nhiêu đây cũng đã có thể làm hồn thể của bổn thiếu khôi phục đỉnh phong, thậm chỉ còn có thể đột phá lên một tầng cao mới.
Hắn nói thầm xong, liền quay người nhảy vào pháp bảo của mình tiếp tục nghỉ ngơi tiêu hóa lượng dinh dưỡng khổng lồ này.
Mạc Hiểu Nam lúc này cũng đang đả tọa điều hòa khí tức.
Tu vi hắn được thần lực quán đỉnh nên đã đột phá Hóa Thần đỉnh phong, từ Nguyên Anh đỉnh phong bay cái vèo lên Hóa Thần đỉnh phong, nếu như nói ra chắc không ai tin chỉ trong vài phút có thể đột phá một đại cảnh giới.
Ở Hóa Thần cảnh có chín đại tiên cốt, Nguyên Anh khi hóa Linh tiên cốt sẽ thuận đó mà sinh, nhưng hiện tại do Mạc Hiểu Nam vẫn còn chưa vượt qua thiên kiếp cho nên Nguyên Anh vẫn còn đó cho nên cảnh giới bây giờ vẫn chỉ là ngụy Hóa Thần, nhưng bàn về thực lực thì cũng tăng lên một mảng lớn.
Hắn dường như dừng việc lĩnh ngộ không gian pháp tắc lại để tập trung củng cố cảnh giới, cũng không biết đã trải qua thời gian bao lâu khi hắn mở mắt ra lần nữa trước mặt hắn là một vách núi rất cao, bên dưới là một mảnh đen ngòm sâu không thấy đáy rộng không thấy bờ.
Hắn cũng không muốn tìm hiểu làm cái gì, bởi vì nhìn thôi đã thấy nguy hiểm huống chi bên dưới còn có rất rất nhiều cỗ khí tức cường đại dị thường, nên chính hắn cũng lựa chọn quay đầu là bờ.
Ngay lúc đó hắn lấy ra một miếng la bàn từ trong nhẫn trữ vật, xác định đúng phương hướng mình cần đi, nhưng lần này điểm đến có chút sai lệch kim la bàn chỉ thẳng vào trong mảnh vực thẳm tối tăm kia.
“???????”
“Cái quái gì vậy? chẳng lẽ bờ bên kia của nơi này mới là hướng mình cần đi đến?” Hắn hơi nguy hoặc, xem xét tình hình cụ thể của nơi này.
Mạc Hiểu Nam vận dụng Khai Thiên Nhãn nguyên cứu một phen, vực thẳm này được bao bọc bởi một trận pháp cổ xưa, còn có chú thuật cấm bay, một khi có người phi hành qua nơi này ắt hẳn sẽ bị chú thuật phản phệ diệt sát ngay tại chỗ, bên dưới hắc khí cuồn cuộn nếu như không vận khí bảo vệ tâm mạch, thì không đến mấy ngày hắn ắt hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ.
“Vậy là phải đi bộ hết cái vực thẳm này sao.” Mạc Hiểu Nam cùng hoài nghi nhân sinh.
Hắn từ trước đến nay gặp rất nhiều chuyện phiền phức, nói không phải ngoa hắn thấy mi tâm của mình lúc nào cũng sáng như ban ngày, nhưng không hiểu vì sao mấy chuyện không may cứ ập đến ào ào.
Cuối cùng cũng chỉ có thể thờ dài một hơi nhảy xuống dưới vực thẳm đen ngòm kia.
Vù~ vù~
Khi hắn nhảy xuống bỗng nhiên có một cảm giác không thể chân thực hơn, vì một thứ gì đó giống như lực hút ở nơi này rất mạnh, không hề giống với những chỗ khác, hắn suy đoán vận tốc mình rơi xuống đã lên đến gần trăm mét một giây, hắn đoán không sai chỉ cần một phút là hắn đã đến được đáy vực.
Ầm!