Chiết Yêu

Chiết Yêu - Chương 22: Phượng Thành





Trúc Sắt sơn, Vân Điếu Bàn.


Vân Điếu Bàn xây theo chữ 之, các viên các các được nối bởi chín đạo hành lang. Lại có ba hồ ở các đoạn, trước nước sau viên, không quen sẽ bị lạc.


Diễm Trì, Phượng Thành trở về đã được mấy ngày. Bồ câu đưa tin từ Ngạn Đô đã cất cánh, chỉ còn chờ tiểu thư ham chơi thích chuốc họa kia trở về.


Diễm Trì nói Phượng Thành, mặc kệ hết đi, cứ nói "Tri Ngọc đại sư" đã chết, hoàng cung loạn thành một đống, Hoàng đế đang thương nghị đối sách cùng quần thần, mong tiểu thư mau trở về...


Phượng Thành không thèm nhìn Diễm Trì cái nào, chỉ dốc lòng chăm sóc quý phi được bí mật đưa về đây.


Diễm Trì mất hứng, đành phải xem Phượng Thành mỗi ngày đúng giờ bôi thuốc cho quý phi.


Trên thực tế, quý phi đã tắt thở. Vết thương cũng không có gì, chỉ là thời tiết ngày càng nóng, không thể để nó tiếp tục thối rữa. Vì vậy, Phượng Thành đem quý phi đặt ở hầm băng dưới Quyển-Châu-các. Trên thực tế, các món lạnh dùng trong ngày hè đều từ nơi này mà ra. Nhưng hiện tại chỉ có thể tạm thời dùng nó để gửi thân thể quý phi. Tuy rằng quý phi này chỉ có gương mặt tương tự Túc Mệnh, nhưng chính là vì nguyên nhân đó cho nên Phượng Thành mới cho nàng nằm trong quan tài băng; bào chế thuốc hoặc cho ngậm trong miệng hoặc bôi đều đầy đủ.


Chỉ đợi mấy ngày như vậy, Diễm Trì gần phát bạo. Lúc này, Túc Mệnh mới khoan thai hiện thân.


Một đường về này dĩ nhiên khác xưa là vừa đi vừa ngắm cảnh. Thân thể quý phi thối rữa, đây là không chờ được.


Đi theo Túc Mệnh lên núi, ngàn vạn câu hỏi trong lòng Lưu Quang hoàn toàn bị áp chế. Ngọn núi này như biển trúc, một mảnh xanh biếc, trúc một rừng đan chéo giăng giăng khắp nơi khiến người bước sinh chần chờ. Đương nhiên đi theo Túc Mệnh hẳn sẽ không lạc, nhưng bởi vì dắt ngựa cho nên mệt thở không ra hơi.


Rốt cục trước mắt trống trải, đại viên lấy trúc làm tường hiện ra. Giữa đại viên có bảng hiệu bằng trúc, chữ trên bảng cũng là trúc ghép lại thành hai chữ 'Vân Điếu'.


"Tới rồi." Túc Mệnh đứng trước cửa, nhìn Lưu Quang cười nói, "Nhà của ta. Vân Điếu Bàn."


Lưu Quang hít sâu một hơi, đột ngột khẩn trương lên.


Đại môn mở ra, Diễm Trì la hét đến: "Tiểu thư, ngài đã trở lại!"


Túc Mệnh đưa dây cương cho Diễm Trì, cười nói: "Không có ta, chẳng phải chuyện cũng đã giải quyết xong?"


Diễm Trì mở to hai mắt nhìn Túc Mệnh, sau đó mới nhìn đến Lưu Quang: "Yến Lưu Quang, ngươi cũng tới!?"


Lưu Quang dắt ngựa đến, lắp bắp trả lời: Ừ... ừ, ta... ta cũng tới."


"Xem ngươi kìa, khẩn trương cái gì?" Diễm Trì dắt ngựa luôn cho Lưu Quang.


"Phượng Thành đâu?" Túc Mệnh thấy ra nghênh đón là các nha hoàn trong vườn liền hỏi.


"Nàng, " Diễm Trì nhún vai, "chờ ngài á."



"Thôi được. Em mang Lưu Quang đến Thính-Túc-các đi." Túc Mệnh nói Lưu Quang, "Đến đây rồi, ngươi xem như là nhà bình thường đi, đừng câu thúc. Nghỉ ngơi một lát rồi nói sau."


Lưu Quang vừa nghe 'có người chờ Túc Mệnh đến gặp nàng' mà kinh ngạc. Tựa hồ từng nghe tên qua là Phượng Thành. Là thị nữ của Túc Mệnh?


Túc Mệnh nói xong đã đi, trong lòng Lưu Quang thật có chút mất mác.


"Như thế nào, luyến tiếc tiểu thư nhà ta?" Diễm Trì nhìn thấy mà trêu ghẹo.


Lưu Quang sẳng giọng: "Ngươi vẫn nhanh nhảu như vậy."


"Nào có chớ." Diễm Trì đáp. Sau đó, Diễm Trì dẫn Lưu Quang vào. Vừa mới tiến vào đã có người tiếp nhận dây cương.


Vào đại môn, đó là đầm nước. Nước là nước suối tụ thành. Trên thực tế, nước trên Vân Điếu Bàn đều là sơn tuyền, chảy qua các ống trúc nối nhau đến các viên các các. Đây là hồ Hoa-Phiêu. Một dãy hành lang nằm trên hồ, Tích-đình tọa tại đây. Đi qua Tích-đình, dưới hành lang từ trái qua là Cựu-Hương-các – nơi các nha hoàn ở; Xu-Yên-các - nơi bốn thị nữ ở, và Sơ-Chi-các – nơi Túc Mệnh ở. Nối giữa hai các là Yếm-đình - nơi ngày đó mọi người thảo luận đi xem Thái tử phi Hoành Quốc.


Bên phải Sơ-Chi-các là hành lang thứ chín, giữa hành lang là Thương-đình, nối với Thính-Túc-các. Thính-Túc-các là nơi dành cho khách nhân Vân Điếu Bàn; Hoàng đế từng ở chỗ này. Thính-Túc-các một đường đi xuống là Trưng-viên Thương-viên, hợp với Quyển-Châu-các và Hiểu-Trần-các. Bên trong Quyển-Châu-các có cất trân thư kỳ bảo kỳ thật là nơi tiếp khách. Bên ngoài có một hồ một đình, hồ là hồ Bại-Hà, đình là Hoài-đình. Còn Hiểu-Trần-các là nơi luyện võ, trưng bày không ít binh khí.


Diễm Trì dẫn Lưu Quang đi một vòng hành lang. Sau khi đi vào Thính-Túc-các, Lưu Quang nghe nói Hoàng đế Ngạn Quốc cũng từng ở đây liền có chút kích động. Diễm Trì phân vài nha hoàn cho Lưu Quang. Lưu Quang chọn gian đầu tiên trong các ở.


"Phu nhân, ngài có muốn rửa mặt ngay bây giờ không ạ?" Một nha hoàn thay Lưu Quang cầm hành lý hỏi.


Lưu Quang lại bị nàng xưng hô làm đỏ mặt, vội lắc đầu, nhanh thả tóc xuống.


"Phu nhân? Ha ha, " Diễm Trì ôm khung cửa cười rộ lên, "xem trang phục ngươi cùng tiểu thư, không phải là cải trang suốt đường chứ?"


"Uhm, " Lưu Quang thấp giọng nói với nha hoàn, "ta còn chưa lập gia đình..."


Nha hoàn kia cũng cười: "Ôi trời, là nô tỳ sai..."


Diễm Trì lúc này mới nói: "Gọi Lưu Quang tiểu thư."


Lưu Quang kinh hoảng, nàng vốn không muốn tiết lộ tên mình mà Diễm Trì nhanh nhảu không ngăn lại được.


"Lưu Quang tiểu thư, nô tỳ là đại nha hoàn A Ly ở Thính-Túc-các. Về sau có chuyện gì, tiểu thứ hãy gọi em là được." A Ly cúi người nói.


"Đừng khách khí, ta cũng không phải tiểu... thư gì." Lưu Quang đỡ A Ly. Nàng không có địa vị ở Yến phủ, người khác lễ nghi khách khí với nàng như vậy ngược lại làm nàng không quen.


"Lưu Quang tiểu thư là khách quý của tiểu thư nhà em thì chính là khách quý của chúng em. Nô tỳ đi sai người nấu nước cho Lưu Quang tiểu tắm đây." A Ly cung kính, lại thi lễ chào Diễm Trì rồi lui ra ngoài.


Diễm Trì thấy Lưu Quang nhăn mày thì an ủi nói: "Thôi, về sau tự nhiên ngươi sẽ thích ứng mà. Giờ ngươi nghỉ ngơi đi."



"Ta biết rồi, " Lưu Quang thở dài, nói. "Tiểu thư nhà ngươi vừa trở về, nếu ngươi còn có việc thì đi đi."


"Oh, vậy ta đi trước nhé." Diễm Trì gật đầu, dặn dò mấy nha hoàn đang ở trong phòng vài vài câu rồi đi tới Xu-Yên-các.


Túc Mệnh cũng là đi thẳng đến Xu-Yên-các. Xu-Yên-các được xây cho bốn thị nữ, hình quạt, cửa vào chật từ từ mở rộng về sau, coi như là kỳ dị. Túc Mệnh đi tìm Phượng Thành, nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.


Một bước vào cửa đã nhìn thấy Phượng Thành bưng gì đó đi qua. Phượng Thành nhìn thấy phượng mệnh, ngừng bước một lát rồi lại đi. Vì thế Túc Mệnh đi theo cho đến khi thấy Phượng Thành ngồi xuống ghế trúc ở trong viện, bắt tay vào làm việc với mấy thứ trên bàn dài.


Một cái bình dài cắm không biết đủ loại hoa gì. Túc Mệnh chọn mi nói: "Ồi, Phượng Thành khanh, sao nay biến thành hoa tượng rồi?"


Phượng Thành chống má, liếc Túc Mệnh: "Ngài có biết mấy hoa này không?"


Túc Mệnh phủ lên bàn, lấy một cành hoa, không khỏi bật cười: "Mới là nụ thôi, em lấy làm gì?"


"Hoa nở, là lúc yếu nhân mệnh." Phượng Thành rút lại cành hoa trong tay Túc Mệnh nói. "Có một số loài hoa, càng diễm lệ càng chạm không được."


"Thực không thú vị." Túc Mệnh nhìn Phượng Thành cắm hoa vào bình, nói. "Ta có lời hỏi em."


Phượng Thành cầm kéo cắt cành hoa bắt đầu héo khi cắm vào bình, cắt hoài cắt hoà, Phượng Thành mất kiên nhẫn ném luôn sang một bên, sau đó đi theo Túc Mệnh đến sảnh.


Đã có nha hoàn đến dâng trà, sau đó lại lui xuống.


"Các ngươi vào cung khi nào?" Túc Mệnh hỏi.


"Hoành Khuynh đến trước." Phượng Thành lãnh đạm nói.


"Hoàng đế dùng quý phi giả dạng thành ta, các ngươi trước đó cũng biết?"


Phượng Thành im lặng một lát, sau đó tiếp tục lãnh đạm nói: "Xem như đồng thời biết cùng với quý phi."


Túc Mệnh sửng sốt.


Nguyên lai, Phượng Thành cùng Diễm Trì tới Ngạn Đô liền hội hợp cùng Đào Khê. Phượng Thành biết tân quý phi có diện mạo tương tự Túc Mệnh, và cũng vì nguyên nhân này mà hoàng đế mới tấn phong nàng ta lên phi vị. Vì thế, đột nhiên Phượng Thành nổi hứng muốn nhìn xem thế thân này, nàng cùng Diễm Trì dịch dung trà trộn vào Cẩm-tú-hương-cung, vừa lúc hoàng đế cũng đến, vì vậy hai người âm thầm nghe được hết thảy. Hoàng đế đúng là muốn quý phi làm thế thân Tri Ngọc đại sư.


Nghe Diễm Trì nói, trước khi rời đi Cẩm-tú-hương-cung, một đại thái giám săm xoi nhìn nàng hoài, nàng suýt nữa cho là mình lộ sơ hở. May mà các nàng lấy thân phận thị nữ Kỳ-Phúc-điện đến đưa huân thơm; nghe nói quý phi thường xuyên ngủ không yên, lúc này mới có thể thoát thân.


"Hoàng đế phong nàng thành quý phi là bởi vì ngài." Cuối cùng Phượng Thành nói như vậy.


Túc Mệnh gật đầu, chuyện về sau nàng đã biết, nhưng...: "Hoành Khuynh hiện tại ở đâu?"


"Đã trên đường quay về Hoành Quốc. Diễm Trì giả trang ngài được em cứu trở về, lại lấy Gia mặc ra chứng minh Thái tử phi không phải ngài đoạt. Diễm Trì cũng không biết có tính thông minh không, đương trường đem Lang mặc trong tay Thái tử đập bể, làm Hoành Khuynh hoàn toàn dao động."


"Ừ, nàng cùng đến Hoành Quốc với ta, cũng biết một ít chuyện. Tùy tiện nói vài một hai sự cũng chứng minh được nàng là Tri Ngọc đại sư, Hoành Khuynh dĩ nhiên phải tin tưởng. Thế, hắn thật không hỏi lại chuyện Thái tử phi?"


"Nếu Lang mặc trong tay hắn là giả, Hoàng đế tự nhiên tức giận, hạ lệnh tra rõ ai ở sau lưng châm ngòi ly gián. Về phần Thái tử phi ở đâu thì đó là chuyện của Hoành Khuynh."


"Hiểu." Túc Mệnh cười nói, "Hắn cũng chỉ có về nước tự tra xét."


"Ngài cười cái gì?" Phượng Thành hừ nói, "Hoàng đế biết có người có thể dịch dung thành ngài rồi, hiện tại hắn nghĩ không ra nhưng chờ tới lúc hắn nghĩ ra thử xem xem ngài còn thanh nhàn được hay không." Phượng Thành bình tĩnh nói. "Vốn không muốn giả dạng ngài, nhưng không ngờ..."


"Thôi, không có gì to tát cả." Túc Mệnh xua tay không để ý nói.


Phượng Thành: "Em biết ngài nghĩ gì nên cũng mặc ngài. Nhưng ngài đem Yến Lưu Quang về là sao?"


"Em còn chưa gặp nàng, sao biết ta nghĩ gì?" Túc Mệnh chớp mắt buồn cười hỏi.


"Kinh vi thiên nhân sao, một đường không rước lấy phiền toái gì chứ?"


"Cái gì?" Rốt cục Túc Mệnh bật cười, "Ta hiểu rồi, nhất định là Diễm Trì nói em biết như thế, ha ha."


"Sao?" Phượng Thành nheo mắt.


Đại mỹ nhân như nàng làm loại động tác này sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy càng thêm quyến rũ mà thôi. Đương nhiên Túc Mệnh chưa bao giờ nói điểm này cho nàng biết.


"Ta nói đó." Cửa bị đẩy ra, Diễm Trì lớn tiếng tiếp lời.


"Diễm Trì, có phải ngươi chán sống rồi hay không?" Phượng Thành biết mình có thể bị đùa giỡn, đè giọng hỏi.


"Thôi thôi, " Túc Mệnh giảng hòa, "người đã đến đây, tự nhiên em sẽ gặp được. Hiện tại dẫn ta đi nhìn xem thi thể tân quý phi đi."


"Được. Mà Ngã-minh-chi-tâm đâu?" Phượng Thành lúc này mới nhớ tới hỏi.


"Ở chỗ Lưu Quang." Túc Mệnh đã đứng dậy.


Phượng Thành đành phải đi theo. Diễm Trì ở phía trước dẫn đường, cố ý cách Túc Mệnh, sợ Phượng Thành lại hạ độc mình.


?