Chim Tước Cùng Lồng Vàng

Chương 8




Chuyển ngữ: Jane

“Con người em chẳng có tư duy nhạy bén, suy nghĩ cũng không hề sâu sắc.”

***

Vượt ngoài những gì Nghiêm Trấn dự kiến, anh hoàn toàn chả tìm được bất cứ dấu vết “Bạn trai” nào trong kí túc xá của Tô Cẩn Tâm.

—— Ảnh chụp chung, vật dụng sinh hoạt đôi, nhẫn cặp, mặt dây chuyền khắc tên hay mấy đồ trang sức tình nhân… Đều không có.

Ban đầu Nghiêm Trấn còn tưởng mình nhầm vị trí rồi, song một phòng chỉ có bốn người, hai người đã tốt nghiệp rời đi, thu dọn đồ đạc chả còn mống nào; một chỗ còn lại thì dán cả chuỗi sticker đầu to cùng bạn gái, thực sự chẳng thể nhầm lẫn được.

Nghiêm Trấn đứng yên suy ngẫm phút chốc, chợt bừng tỉnh giác ngộ mà “À” lên: Người yêu đồng giới, quả thực chớ nên thản nhiên show ân ái trong kí túc xá giống trai gái. Trên thực tế, không công khai mới là lựa chọn khá chính xác. Tô Cẩn Tâm luôn luôn cẩn thận, nếu quyết định giữ kín chuyện gì, đại đa số thời điểm đều giấu đến trót lọt.

Nghĩ như vậy, Nghiêm Trấn khẽ nhấn ấn đường, anh cười tự giễu, thầm nghĩ người ta thường bảo khi yêu chỉ số IQ sẽ hạ xuống, quả nhiên mình cũng chả ngoại lệ, mới xác định kế hoạch đã hấp ta hấp tấp chạy tới, hoàn toàn mặc kệ phương pháp liệu có chính xác có khả thi hay không. Nếu áp mạch suy nghĩ này vào công việc, phỏng chừng chưa đầy ba tháng sẽ bị ban giám đốc tố cáo hoặc đóng cửa công ty.

Tuy nhiên Nghiêm Trấn là người biết tiếp thu góp ý để sửa chữa sai lầm.

Nếu chả tìm được thông tin mong muốn, vậy nhân tiện điều chỉnh mục tiêu, quan sát lối sống hằng ngày của Tô Cẩn Tâm cũng không tồi.

Đây là một nhiệm vụ đơn giản.

Kí túc xá của Tô Cẩn Tâm giống hệt bản thân cậu, đơn thuần, sạch sẽ, chỉnh tề.

Không gian nhỏ bé thuộc về cậu được chia rõ làm hai vùng “Sinh hoạt” và “Học tập”.

Đồ vật liên quan đến sinh hoạt rất ít, dùng tiêu chuẩn Nghiêm Trấn để đánh giá thì mức độ hơi đáng thương, miễn cưỡng đủ duy trì cuộc sống cơ bản thôi, còn đồ vật liên quan đến học tập vừa nhiều vừa phong phú: Nào là sách chuyên ngành —— Mặt trên dán đầy giấy note đủ màu sắc; chồng sổ kí họa lớn nhỏ —— Dùng xong thì xếp chỉnh tề vào giá sách, hai ba cuốn vẽ dở đang đặt trên bàn; các thể loại sách báo cùng ghi chép khác vừa vặn mở ra, Nghiêm Trấn thoáng liếc nhìn, là « Lịch sử mĩ học phương Tây » do thầy Chu Quang Tiềm  biên soạn, đánh dấu đây là lần đọc thứ hai, trên ghi chép xuất hiện vô số kí hiệu tự chế, anh cũng chẳng hiểu hết chúng, song vẫn cảm nhận được chủ nhân của chúng nghiêm túc và chăm chỉ vô ngần.

Tô Cẩn Tâm là một học sinh nỗ lực, việc này Nghiêm Trấn đã biết từ lâu.

Trong tư liệu “Phỏng vấn” được đệ trình từng nhắc đến nó, song anh không quan tâm mấy. Vốn thuộc ban tự nhiên, thành tích anh luôn luôn đáng ngưỡng mộ, thậm chí còn từng nhảy lớp, nên dĩ nhiên hơi khó khắc phục cảm giác ưu việt trời sinh đối với những sinh viên ngành khác, cho rằng thành tích ban xã hội không tốt bằng ban tự nhiên, kẻ theo nghệ thuật lại càng bỏ bê các môn văn hóa nghiêm túc. Mặc dù tiếp thu nền giáo dục tốt, cũng hiếm khi biểu hiện ra ngoài, nhưng hễ nhìn thấy “Chuyên ngành mĩ thuật” đứng cùng chỗ với “Học sinh giỏi”, vẫn trộm dè bỉu trong lòng chút đỉnh.

Ngặt nỗi Tô Cẩn Tâm lại thay đổi thành kiến này.

Dĩ nhiên nào phải trong một sớm một chiều, mà là thay đổi hết sức lặng thầm —— Hầu như mỗi lần Nghiêm Trấn chú ý tới việc học của Tô Cẩn Tâm đều phát hiện cậu còn cần cù, chịu khó hơn trong trí tưởng tượng nhiều, đồng thời rất có thiên phú.

Cậu rèn luyện cơ bản mỗi ngày, thời điểm đến biệt thự cũng như vậy, mặc kệ bị chơi điên cuồng nhường nào vẫn cố gắng làm bài. Một tờ nội dung ôn tập, hai tờ kí họa, bền lòng vững dạ.

Ngoại trừ nghề chính liên quan tới hội họa, cậu còn thích điêu khắc —— Đặc biệt là đất sét và nghệ thuật sắp đặt, thường xuyên làm vài thí nghiệm nhỏ, chỉ cần có triển lãm hay nhất định sẽ mua vé đi xem. Cậu chăm chỉ tìm hiểu văn học, khoa học, triết học cùng các loại sách đa dạng khác. Có lần Nghiêm Trấn bắt gặp cậu đang đọc «The Second Sex», anh bàng hoàng hỏi tại sao cậu lại đọc thể loại này.

Tô Cẩn Tâm ngơ ngác hỏi ngược lại: Có gì sai ạ?

Nghiêm Trấn vò đầu: Thực ra cũng không sai gì hết… Nhưng tôi tưởng rằng chỉ có nhân tài như chị tôi mới đọc nổi nó.

—— Chị gái Nghiêm Trấn là tuýp phụ nữ độc lập hiện đại giống hệt trong sách, đấu tranh vì nữ quyền.

Tô Cẩn Tâm suy ngẫm chốc lát, đáp: Nghệ thuật là sự phản chiếu từ thế giới hiện thực. Muốn để tác phẩm của mình thêm càng thêm phong phú, vậy bắt buộc phải hiểu thế giới này theo nhiều khía cạnh. Con người em chẳng có tư duy nhạy bén, suy nghĩ cũng không hề sâu sắc, kiến thức hạn hẹp quá đỗi, chỉ đành nỗ lực đọc sách nhiều chút đỉnh, bù đắp được phần nào hay phần nấy thôi.

Dường như cậu thật sự cảm thấy mình có rất nhiều khiếm khuyết về thiên phú. Mỗi lần ngẫu nhiên nhắc tới đề tài ấy, bao giờ cậu cũng ngượng ngùng, đồng thời chẳng kém phần lo sợ.

Song Nghiêm Trấn lại không nghĩ như vậy, anh đã từng bắt gặp cậu vẽ các vị tướng cho con gái quản gia trong vòng năm phút, trông thấy cậu lựa thuốc nhuộm phù hợp cho nụ hoa chớm nở, phát hiện cậu im lặng rơi lệ trước bảo tàng Louvre và di tích đấu trường La Mã. Nghiêm Trấn luôn cho rằng cậu được Muse[1] sủng ái hơn những gì cậu nhận thức, rất nhiều.

[1] Theo thần thoại Hy Lạp, những vị Muse, thường gọi là Muse thần nàng thơ là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn, nhạc, họa, kịch, vv…

Bằng không một ông chủ như Nghiêm Trấn đây, cũng chả cần cố tình xin nghỉ nửa ngày giữa thời điểm sứt đầu mẻ trán bởi kế hoạch M&A, chỉ để chở cậu về trường thu xếp hành lí.

Dù thực tế đồ đạc cũng chẳng nhiều nhặn gì.

Hai cuốn kí họa một lớn một nhỏ thường dùng, một tập anatomy cơ bản bị lật đến cong veo, các bản phác họa dang dở, cộng thêm ít bài vở luyện tập hằng ngày khác.

Nghiêm Trấn thu dọn rất nhanh, đương muốn xếp gọn lại nhét vào ba-lô, bỗng bị vài bức tranh phía trước thu hút sự chú ý.

Là vẽ cơ thể người.

Đàn ông.

Vai rộng, eo nhỏ, cơ bụng sáu múi.

Mặc dù chỉ là phác họa, song vẫn cảm nhận được sự mạnh mẽ ẩn giấu dưới từng nét bút, tràn ngập hoóc-môn nam tính cùng đẹp đẽ.

Nghiêm Trấn khẽ chau mày.

Dưới hộc bàn kính, thậm chí là trên góc tường kê bàn của Tô Cẩn Tâm đều dán kín tranh vẽ gã đàn ông xa lạ, chủ yếu là cơ thể, kế đó là cánh tay, bắp chân hoặc những bộ phận đặc tả khác, vô số bản thảo trắng đen đơn giản, mà cũng chả thiếu vài bức phai màu.

Thoạt đầu Nghiêm Trấn chả quan tâm lắm, anh chỉ ngỡ đây là hoạt động thường của sinh viên mĩ thuật thôi, hiện tại quan sát cẩn thận hơn, bất chợt nhận ra: Những bức vẽ phác trong tay giống nhau như đúc, toàn bộ cơ thể này, đều thuộc về một người.

Nghiêm Trấn lập tức chua đến buốt cả răng, thở hồng hộc đứng lặng tại chỗ, tự đưa ra một lời giải thích an ủi chính mình: Vóc dáng tốt nhường ấy, biết đâu là người mẫu chuyên ngành do trường tìm thì sao?

Thế nhưng rốt cuộc anh vẫn bâng khuâng quá đỗi, dọc đường trở về bèn vờ lơ đãng hỏi: “Em vẽ gã đàn ông này nhiều phết nhỉ, là bạn trai sao?”