Chính Là Nó

Chương 39






Lại một buổi sáng đến.Nguyên uể oải lôi cặp ra khỏi nhà, thấy một chiếc xe limo đen xì đang tiến tới trước cổng.
Nó trau mày nhìn chằm chằm, bọn Tiểu My trong xe chui ra, làm nó lơ lửng đằng nào ý.
-Các cậu sao lại ở đây, cái đống này nữa-Nguyên đạp mấy phát vào lốp xe.
-Cái gì mà đống này hả?-Khánh
-Thôi , đã bảo là hòa bình tiến tới mà-Luân nháy mắt với Khánh.
-Tất cả là cậu ta, đòi đến đón em đi cùng-Duy chỉ vào Khánh vạch tội luôn.
Cả ba người kia phóng tia sét vào mắt Duy.
-Tôi có chân, tự đi được-Nguyên nhăn mặt cười rồi chạy đi trước.
-Làm thế nào bây giờ?-Khánh ngơ ngác.
-Đành đi bộ cùng-Duy kéo 3 người kia chạy tới đi cùng nó luôn.
-Trời hôm nay âm u là do mấy đại thiếu gia đi bộ tới trường đó hả?-Nguyên đá đểu.
-Bọn tôi chạy bộ đi thế này, trời thương sắp khóc rồi kìa-Khánh ngẩng mặt lên.
-My , sao dạo này không thấy ka Nam đâu cả?-Nó phớt lờ lời Khánh.
-Anh nói bận việc của ba ảnh.
-Ai rảnh rỗi như cô, suốt ngày ngủ-Khánh.
-Her, với nhiều người , tôi ngủ là tốt số cho họ đấy–Nguyên tươi cười.
-Làm cái gì mà bọn con trai xúm đông thế kia?-Duy nhìn đống nhốn nháo trước cổng trường.
-Ít nhất thì hết thời các anh nổi tiếng.Hehe-Nguyên.
-Quan tâm chi.Vào lớp nhanh-Khánh đẩy cả bọn đi.
-Hôm nay sao âm u thế nhỉ?-Nguyên kéo cửa sổ ngó ra ngoài.
-Nghe nói có học sinh mới chuyển vào lớp ta-My quay xuống.
-Con gái hả?
-Không hay.-My
-Quan tâm làm gì- nó lại lôi máy ra nghe nhạc ,rồi nằm gục xuống bàn , mới update tội gì không thưởng thức.
-Cả lớp đứng-Hà kêu bọn chúng khi thấy cô Thanh.
-Lớp ta đón thêm 3 bạn mới.Các em vào đây.
Cả lớp đổ dồn bao con mắt ra cửa trừ những ai không quan tâm.
-Woaaaaaaa-Bọn kia kêu lên
-Mỹ nhân-Lũ hám gái đùn đẩy nhau.
Mấy cô gái vừa bước vào lớp ý, đang mỗi người một kiểu, ánh mắt đưa tình, nụ hôn gió bay lèo vèo, uốn lượn hết đường nói.
Lũ con trai sáng cả mắt lên
Còn 3 cô thì lướt mắt khắp phòng tìm 3 anh chàng hoàng tử mà chúng được xem ảnh hôm qua.Mắt nổ hình trái tim, ngoài đời còn đẹp trai hơn nữa.
-Các em tự giới thiệu đi-Tiếng cô Thanh cắt đứt dòng mộng tưởng của chúng.
-Xin chào.Mình là Tố Hiên.Hoàng Tố Hiên.Rất vui được học chung với các bạn.Một cô gái tóc ngang vai đỏ lòm, cũng sánh được với chữ hotgirl, khuôn mặt nhìn hiền nhưng bên trong thế nào ai hay.

-Mình là Nguyễn Kim Tuyết.Một cô gái ngoại hình chuẩn, không có gì để nói nhưng mà tâm địa…
-Chào.Tôi là Nguyễn Quỳnh Mai.-Cô ta cười ranh mãnh vì được học cùng với mấy đứa bạn của nó càng dễ ra tay.Giương mắt tự đắc.
-Rồi, các em sẽ ngồi ở…À chỗ Nguyên còn một chỗ trống.-Cô Thanh đưa mắt tới phía nó.
-Nguyên…Nguyên..cô gọi kìa.-My lay nó dậy.
-”Đừng nói là cô ta cũng …ở đây”-Mai lướt nhanh mắt tới góc trong lớp.
-Cô gọi gì ạ-Nó ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt của Mai.Bốn mắt nhìn nhau.
-Mai sẽ ngồi chỗ em, còn 2 em kia ngồi vào bàn dãy bên cạnh.Thế nhá.Các em vui vẻ làm quen.Cô đi đây.
Nguyên nhìn cái thân hình đang đứng lù lù trên bảng kia, đích thị là con gái của Hùng lạnh, nó tự hỏi :”-Sao cô ta lại tới đây, không chịu trốn lại lòi mặt ra ”
Mai nghĩ chỉ học cùng mấy đứa kia thôi chứ không biết nó cũng học lớp này.Vì nghĩ như thế nên cô nàng mới đồng ý vào đây học.Vừa giật mấy anh chàng đẹp trai vừa thực hiện âm mưu cho Nguyên bốc hơi khỏi đây , mọi chuyện trong quá khứ sẽ theo Nguyên xuống mồ. Nhưng nhìn thấy nó, cô ta hơi bất ngờ, bây giờ cô nàng lên kế hoạch khác trong đầu.
Mất khoảng 5 phút cả hai mới rời mắt ra chỗ khác.Cả lớp im lặng mà xem cuộc đấu mắt.2 cô bạn của Mai cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mai bước nhanh xuống chỗ Hà.
-Cậu là lớp trưởng , có thể đổi chỗ ình không, mình không muốn ngồi chung với cô ta.-Mai
-Ngồi cùng Nguyên tốt mà, cậu ấy sẽ giúp cậu trong học tập-Hà
-Tớ không muốn ngồi cùng cô ta-Mai nhắc lại.
-Thôi được-Hà đành xác cặp xuống chỗ Nguyên.
Lũ con trai bâu vào mấy cô nương mới đến, làm như bắt được vàng ấy.
Nó chả thèm quan tâm xem Mai có mục đích gì khi tới đây, lại nằm lăn ra ngủ.Đằng nào nó cũng sắp đi rồi, cô ta không đụng đến nó thì nó không bận tâm, sau cùng bộ mặt của cô ta cũng lòi ra thôi.
-Chào-Nam từ đâu nhảy bổ vào.
-Anh Nam sao lại tới trường giờ này-My
-Anh nhớ em quá nên tới chơi-Nam nói làm bọn kia phát ói.
-Xin 2 anh chị, như ở đây chỉ có hai ta ý-Khánh.
-Muội, sao chết nhanh thế?-Nam lay nó.
-Để yên uội ngủ-nó gằn giọng.
-Sau sinh nhật, muội ra nước ngoài hả?
-Ừm.
-Hả???-4 tên tròn mắt, Mai vảnh tai nghe lén
-Là sao?-Khánh
-Đi thật hả?-My
-Tớ sang đó giúp ông tiện thể tìm mẹ luôn-Nguyên nhăn mặt khó chịu nhìn mấy đứa kia.
-Vậy sinh nhật là lần cuối cùng gặp hả?-Luân
-Làm như tôi chết bên đó luôn ý.Tôi sẽ về đây học tiếp lớp 12.
Mai nghe lén hết cuộc thoại của bọn nó.:-” Cô ta không có ở đây thì ta sẽ tiếp cận bọn bạn nó trước rồi đợi cô ta về ra tay cũng chưa muộn.Đằng nào thì ông bô cũng đâu quan tâm thời gian, với lại cô ta im lặng rời khỏi đây thì mình cũng yên tâm mà sống.”
-À Nguyên, hiệu trưởng tìm muội-Nam
-Hừm……-Nó đi ra khỏi lớp.

Nguyên đập rầm rầm vào cái cửa sắp bung bản lề
-Cứ vào-Giọng trầm bổng này nó nghe bao lần rồi.
-Chú gọi cháu làm gì?-Không thèm thầy cô gì hết.
-Sao cháu lại bị mấy đàn chị lôi đi?
-Vô tình đụng đầu ở hành lang-Nguyên lấp liếm vì nó biết ông đang cho người theo dõi, nếu nói đi gặp để hỏi 2 tên nhãi kia thì ông ấy sẽ ngăn cản nó.
-Vậy à.Lớp cháu có mấy học sinh mới, cháu có biết tụi này không?
-Sao lại quan tâm thế ạ?
-Có tin báo, Hùng lạnh cho con gái xâm nhập vào đây, cháu đã gặp con hắn rồi mà , có phải 1 trong 3 cô học sinh vừa vào?
-Không phải con gái hắn đâu ạ-Nói dối không chớp mắt.
-Vẫn phải điều tra thôi.Cháu ổn chứ?
-Cháu có gì mà không ổn-Nguyên nhe răng cười tránh nét mặt dò xét của ông Vương.
-Bánh ga-tô đâuuuuu…………-Tiếng Tùng hét toáng cả quán bar.
-Giăng dây lên đi lũ hâm kia.Xếp bàn ghế vào đi.
Nó ngơ ngác đứng nhìn Tùng.
-Hôm nay anh sợ về trễ nhận quà của ông già Noel hay sao mà cứ gắt lên thế ?
-15 phút nữa mọi người đến rồi, em còn ngồi đó nhìn hả?-Tùng quát cả nó.
-Yes.Sir. Hôm nay sinh nhật em hay anh vậy-Nguyên bĩu môi chạy vào trong thay đồ.
[ Ring ding dong.....Ring diggi dingdiggi.......Ding ding ding]-Nó nhấc máy nhanh.
-Chúc mừng sinh nhật cô.-Người hôm nọ gọi điện cho nó ( ch 39) : là Kiên.Tự ình là cánh tay đắc lực của nó.
-Cảm ơn nhiều.
-Tôi sẽ dành cho cô một bất ngờ, vừa là quà sinh nhật vừa là quà giáng sinh luôn.
-Vậy hả.Tôi đang đợi đây.
-Khi nào tôi nhắn tin thì đến trụ sở luôn nhá.Vô cùng thú vị-Kiên thích thú cười.
-Anh định tỏ tình với tôi hay sao mà vui vậy?
-Cô cứ đợi đi, đảm bảo cô sẽ thích-Kiên.
Rụp.
-Đúng vậy.Tôi rất vui khi sắp ột tên vào vạc lửa.-Nó mỉm cười rồi chạy vô phòng.
Vì cũng là ngày GS nên sinh nhật nó được trang trí để đón giáng sinh luôn.Nói chung là màu mè, made by Mr.Tung, lần đầu tiên quán bar tràn ngập ánh sáng như thế này.Tự dưng hôm nay nó cảm thấy vui lạ thường, những điều không ai biết.
Nó loay hoay bên cạnh cái bánh ga-tô.
-Mừng…sinh… nhật… con… heo… ngốc.Nó căng mắt hết cỡ.-Anh Tùnggg….cái gì đâyyyyyyyyyyy?????????.
-Tự tay bọn tôi làm đấy-Khánh cùng 3 người kia bước vào trong.
-CÁC NGƯỜI. cả sinh nhật tôi cũng không tha sao???-Nguyên trau mày.

-Mọi người tập chung đi nào, tới giờ rồi.-Tùng hét lớn
Tất cải bóng đèn đều được tắt, những ngọn nến nhỏ xíu lung linh có cơ hội tỏa sáng( 5s).Mọi người hát mừng sn nó.
Nến vụt tắt, ánh đèn thắp sáng , âm nhạc bất đầu nổi lên.
Mọi cười túm tụm trò chuyện.Ai cũng ăn mặc theo đúng kiểu dự tiệc, còn nó chọn riêng kiểu khác người áo khoác mũ màu đen, quần ngố kèm theo bốt đen nốt ( style ưa thích).
Từ nền nhạc sôi động chuyển sang nhạc khiêu vũ.Ông Tùng có ý đồ cả.
-Tôi có thể mời cô một bản-Khánh đưa tay mời nó.
Mặc cho trang phục có hâm một tý nhưng nó cũng nhún chân rồi bước ra nhảy cùng hắn.
-Cô ngó gì vậy?-Khánh thấy nó cứ quậy người lung tung.
-Sao ông tôi không đến nhỉ?-Nguyên nhăn mặt.
-Chắc tý họ sẽ tới.
-Họ??
-Có cả ba tôi vào ba anh Nam nữa mà.
-Ka Nam.Đúng rồi.Đi đâu hết rồi không biết-nó than vãn.
-Cô nhảy nghiêm túc không được hả?-hai tên vẫn đưa chân theo nhịp.
-Anh có thôi càu nhàu không hả?
-Hôm nay tôi có chuyện muốn nói với cô.-Khánh thì thầm vào tai nó.
-Nói đi.Tôi sẵn sàng nghe đây.
Ở bàn bên này.
-Cậu ta nói chưa vậy nhỉ?-My lổm nhổm ngó 2 đứa nó.
-Thổ lộ mãi mà chả xong.Chán thật đấy-Duy hết kiên nhẫn rồi.
-Ông này cái gì cũng giỏi sao việc này mãi chẳng xong-Luân lắc đầu nhìn thằng bạn
-Cô..cô…tôi…-Khánh lắp bắp.
-Để đổi không khí mọi người hãy di chuyển tới khu đất trống phía sau-Tiếng Tùng vang oang oang.
Nó thì hứng khởi chạy đi đầu tiên bỏ mặc anh chàng đang thất vọng tràn trề, quyết tâm mà lại bị cắt ngang.Ông Tùng nhìn chúng cười ranh mãnh
-Woa…ngoài này gió mát thật đấy-Nó sung sướng nhìn bãi đất hoang.
-Trống trơ thế này-Khánh.
Chợt…cả rừng hoa ánh sáng vụt lên, những cánh hoa hồng bay trong gió…dưới chân nó, một con đường đèn nhỏ dẫn tới một cây thông ,đẹp lung linh huyền ảo.
-Anh làm ư???-Nó quay đầu ngơ ngác nhìn Khánh.
-Ah..tôi..thực..ra..-Khánh đang định nói gì đó thì thấy bóng Luân ra hiệu gì đó.
-Đẹp chứ.Kì công lắm đó.-hắn ta hiểu ra
-Nhìn anh vậy mà cũng nghĩ ra ư??-Nó vẫn ngớ người vì khung cảnh hiếm có này.
-Món quà dành riêng cho cô đó-( tự nhận)
-Cảm ơn nhiều-Nó mỉm cười rồi chạy nhanh tới chỗ cây thông.
-Dưới này có một đống quà này-Nguyên thích thú.Kéo tay Khánh theo.
Khánh chỉ đi theo mà ngắm nhìn nó, ngây thơ , nụ cười thánh thiện , một bàn tay nhỏ bé mà hắn muốn giữ chặt mãi không buông, hắn biết bên trong tâm hồn nó là một bí ẩn mà hắn muốn khám phá.
-Anh có điều muốn nói với tôi mà??-Nó đứng đối diện với Khánh, khuôn mặt rạng rỡ khiên mặt Khánh bất giác đỏ lên, lúng túng.
-Tôi muốn nói điều này lâu lắm rồi…rằng…Tôi yêu em….-Khánh lấy hết can đảm ra mà thổ lộ.Còn nó đơ cứng người, cả thân thể nhỏ bé của nó run lên, bao nhiêu ý nghĩ loạn xạ trong đầu nó,” Anh ta thích mình ư?”, trước giờ nó chỉ sống mà chẳng hề bận tâm điều gì, câu nói của hắn khiến nó choáng váng.
-Anh..nói..thật sao??-Nó nhìn thẳng vào mắt Khánh.
-Điều chân thành từ trái tim anh.

Chợt..
-ĐÙNG…ĐÙNG…ĐOÀNG….BANG…ĐOÀNG…(?)-Tiếng pháo hoa nổ rực nền trời, mọi người từ đâu chạy tới.
Nó khẽ đưa tay lên lau giọt nước mắt vô tình chảy ra lúc hỗn loạn.
-Anh..vẫn yêu..dù tôi có là con người thế nào đi chăng nữa ư??
-Dù thế nào anh vẫn yêu em, yêu chính bản thân em, vì em luôn là em.-Khánh nói trong hạnh phúc.
Nước mắt nó càng chảy ra nhiều hơn.
-Cảm ơn vì đã dành cho tôi tình cảm như vậy.Nhưng xin lỗi…tôi không thể đáp lại.-Nó cúi đầu rồi chạy đi.
Mọi người ngơ ngác nhìn theo bóng nó .Còn Khánh đứng ngẩn ngơ, mong chờ điều gì đó.
-Cậu đã làm hết sức rồi-Luân đập vai Khánh.
-Tại sao cô ấy lại như vậy?-My.
-AAAAAAAAAAAA……….-Nó chạy tới một chiếc cầu rồi lấy hết nội công hét lên..
-Đồ ngốc.Tôi không xứng đâu.-Quệt nhanh dòng nước mắt, nó trấn tĩnh lại, một khung cảnh tuyệt vời vừa bị nó phá tan.
Điện thoại rung lên trong túi.
[-Tôi đang chờ đây].
Xóa nhanh dòng tin nhắn, nó bấm số của ai đó.
-Tới đó rồi chứ?
-……..
-Tôi tới ngay đây, chuẩn bị đi.
Rụp
Nguyên trở lại với khuôn mặt lạnh băng:-”Tim có tan nát thì cũng không được để nó lấn áp lý trí”.
Quay lại quán bar.
-Đừng có ủ rũ như vậy chứ?-Duy
-Thông cảm cho cô bé nhé.Từ nhỏ nó đã thế rồi, bị ba huấn luyện để thành một đứa con trai hay sống trong môi trường giang hồ với ông, nó chịu không ít ảnh hưởng, có lẽ nó quá bất ngờ bởi những lời cậu nói thôi-Tùng
-Rồi cậu ấy sẽ hiểu thôi mà-My
Tiếng bước chân dồn dập..
-Con bé Nguyên đâu rồi??-Ông Thái gấp rút hỏi , đằng sau có cả Nam, và ông Lực.
-Cô ấy…chạy ra ngoài rồi ạ-My ấp úng.
-Cả buổi hôm nay nó có biểu hiện lạ gì không?-Ông Thái căng thẳng.
-Không có.Mà sao ạ??-Tùng.
-Ta quên mất việc đưa cho nó cái thiết bị răng giả, chắc chắn nó phát hiện ra việc ta cho nó uống thuốc nên mới sáng chế ra cái thứ này.-Ông Thái.
-Có nghĩa mấy tháng nay cô ấy không uống và không bị thuốc chi phối-Tùng
-Có chuyện gì vậy ạ?-My lo lắng.
-Các em không hiểu đâu-Nam
-Có người thông báo 2 đứa đâm nó biến mất rồi, chắc …-Ông Thái đăm chiêu.
-Nhưng chúng ta không chắc chắn mà-Ông Lực.
-Tìm con bé mau lên-Ông Thái ra lệnh cho thuộc hạ.
Bốn tên kia chẳng hay biết gì.
-Dạ có người báo thấy cô chủ đi về hướng Đông tới khu chung cư bỏ hoang ạ.-tên thuộc hạ.
-Đi nào-Các cháu đi cùng đi có thể sẽ ngăn được con bé-Ông Thái.