Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 108




Quán Ăn

Niên Ái vừa ăn vừa thuật lại cuộc trò chuyện giữa cô và Tuệ Mai cho Định Ngôn nghe. Nhìn vào biểu cảm của Định Ngôn không hiểu sao cô lại cứ cảm thấy sát khí lạnh người, đặc biệt là khi Niên Ái nói đến chỗ cô ta dùng anh ra uy hiếp cô, biểu cảm của Định Ngôn lúc đó giống như là chỉ hận không thể quay lại quán Coffee lúc nảy để bóp chết Tuệ Mai vậy.

Buông đũa xuống, Niên Ái lấy ly nước uống một ngụm nhỏ rồi đặt về chỗ cũ, e dè nhìn anh:"Chuyện là thế đấy"

Niên Ái:"Suýt chút nữa là em bị cô ta lừa bởi cái vẻ ngoài đáng thương đó rồi"

Niên Ái:"Còn nghĩ cô ta sẽ tốt đẹp"

Định Ngôn cười khẩy:"Ha, cái nhà đó không một ai tốt đẹp đâu"

Niên Ái thắc mắc:"Nhưng có một điều em nghĩ mãi cũng không hiểu"

Niên Ái:"Tại sao gia đình cô ta lúc nào cũng nhắm vào gia đình của anh vậy?"

Định Ngôn nhàn nhã:"Vì năm xưa góp vốn làm ăn rõ ràng ba anh và ba cô ta điều bỏ ra số tiền như nhau nhưng người được ngồi vào ghế chủ tịch là ba anh chứ không phải là ba cô ta"

Định Ngôn:"Đương nhiên sẽ cảm thấy ganh tị"

Niên Ái:"Ganh tị gì thì cũng đã đánh đổ được gia đình anh rồi"

Niên Ái:"Bọn họ còn muốn gì nữa"

Định Ngôn:"Lòng tham của con người là không được giới hạn, bọn họ tham lam thế nào em không lường trước được đâu"

Đúng vậy, lòng tham của con người là không đáy. Tiền bạc, danh vọng, địa vị bọn họ sẽ bất chấp tất cả để có được những thứ đó. Bây giờ xem như cô cũng đã hiểu được thế nào là lòng người đáng sợ.

Đột nhiên Niên Ái cảm thấy bây giờ cô mới cảm nhận được câu nói này thì có phải quá trễ rồi không? Nhìn vào chàng trai trước mặt cô dường như anh ấy đã hiểu được câu nói này từ năm mười mấy tuổi rồi. Nếu so sánh về bất hạnh chắc có lẽ đến một góc cô cũng không bằng Định Ngôn.

Mặc dù phải sống trong những tháng ngày bị phân biệt đối xử, bị chèn ép nhưng ít ra cô vẫn được 1 ngày 3 bữa không lo cơm ăn áo mặc cũng không phải lo thiếu trước hụt sau. Còn Định Ngôn thì khác, anh từ một thiếu gia nhà giàu nói rơi một cái là rơi xuống vực thẳm sâu không thấy đáy phải sống những ngày đối mặt với tiền. Hầu như lúc vị thành niên đến hiện tại điều có một chữ tiền mà khiến anh suy tính nghĩ lui.

Kiến Túc Xá

Gần đến 1 giờ chiều, Niên Ái đã trở về đến kiến túc xá. Trong phòng kiến túc xá lúc này không có ai, đoán là đám người Đường Tiểu Dân đã ra ngoài ăn uống rồi cũng không chừng. Cô kéo điện thoại từ trong túi ra, nhấn gọi cho Đinh Gia Nhiên.

Đinh Gia Nhiên:[Alo, có chuyện gì sao?]

Niên Ái:[Alo, chị Gia Nhiên ạ, em có một chuyện muốn hỏi chị]

Đinh Gia Nhiên:[Chuyện gì?]

Niên Ái:[Em muốn thêm một chương nữa vào cuốn sách của em được không ạ?]

Niên Ái:[Vì em vừa có thêm một ý tưởng ạ]

Đinh Gia Nhiên ngẫm nghĩ:[Bây giờ viết thêm thì có kịp tiến độ không em?]

Niên Ái quyết đoán:[Kịp ạ, em chắc chắn với chị trước khi nhận được bìa sách em sẽ giao chương cuối cùng cho bên chị ạ]

Đinh Gia Nhiên:[Được, nếu như em quyết đoán như vậy thì chị cũng không muốn cản em]

Niên Ái:[Vâng em cảm ơn chị ạ]

Đinh Gia Nhiên:[Ừm, nếu không có gì nữa chị tắt máy trước đây]

Niên Ái:[Vâng ạ]

Nói rồi Đinh Gia Nhiên chủ động tắt máy trước, thật ra ý tưởng này Niên Ái chỉ vừa mới nghĩ ra khi  lúc nảy ăn cơm với Định Ngôn mà thôi. Niên Ái cảm thấy trên đời này có quá nhiều loại người khác nhau, ví dụ như Tuệ Mai cô ta có một cuộc sống vui vẻ không thiếu thốn gì cả nhưng lại luôn tỏ ra bản thân là người bất hạnh nhất thế gian. Còn Định Ngôn, anh sống thiếu thốn khổ cực bao nhiêu năm nhưng chưa từng than vãn tiếng nào cả.

Vậy nên từ những điều đó Niên Ái muốn viết thêm 1 chương nói lên điểm đau khổ của người thật sự đau khổ và điểm đau khổ của người tự tưởng tượng ra sự đau khổ. Có thể thời đại hiện tại quá đầy đủ nên khiến con người ngược lại trở nên không cảm thấy đủ, điều này khiến cho sự đòi hỏi càng lúc càng nhấn chìm những điều hạnh phúc đang hiện hữu xung quanh.

Niên Ái không muốn gì cả, cô chỉ muốn mọi người có thể trân trọng được hạnh phúc trước mắt và có thể hưởng thụ hạnh phúc ấy thôi. Đừng nghĩ xa xôi ở đâu cả, hạnh phúc đang ở ngay bên cạnh bạn cơ mà?.

1 Tuần Sau

Buổi Tối, Kiến Túc Xá

Niên Ái chăm chú vào máy tính xem xét kỹ lưỡng bìa sách mà Đinh Gia Nhiên gửi qua cho cô. Niên Ái rất hài lòng về cách thiết kế của bìa sách lần này, về phong chữ tone màu họa tiết điều như nhưng gì cô yêu cầu vừa đơn giản lại vừa tinh tế.

Thao tác nhanh như bay, tay lướt trên bàn phím máy tính Niên Ái phản hồi lại cảm nhận của bản thân với Đinh Gia Nhiên:[Em cảm thấy rất đẹp]

Đinh Gia Nhiên:[Được, nếu em thấy tốt thì chị sẽ bắt đầu cho sản xuất]

Niên Ái cũng nhanh nhẹn gửi cho Đinh Gia Nhiên một cái file nội dung ở chương cuối cùng của quyển sách:[Đây là nội dung chương cuối cùng của quyển sách ạ]

Đinh Gia Nhiên:[Được, em tranh thủ lên mạng thông báo ngày ra sách đi nhé]

Niên Ái:[Vâng ạ]

Nói rồi Niên Ái nhấp chuột vào trang fanpage của mình, không biết nói thể nào nhưng trong lòng Niên Ái vô cùng hồi hộp. Vì đây là lần đầu tiên Niên Ái ra sách với quy mô như hiện tại, lúc trước cô chỉ viết lách, viết truyện tung lên mạng bình thường nhưng không ngờ lại được người khác quan tâm nhiều như vậy.

Không nghĩ miên man thêm nữa, Niên Ái tập trung vào câu văn trước màn hình mình cẩn thận gõ từng chữ một.

***Xin chào mọi người, mình là Arrebol đây!

Hôm nay sẽ không có câu văn nào cả, mình viết đôi dòng này chỉ để thông báo đến mọi người vào ngày 26/05 mình sẽ chính thức ra mắt quyển sách đầu tay có tên Tôi Tin Bạn Đang Rất Hạnh Phúc, quyển sách gồm 53 chương, mỗi chương là một trãi nghiệm mà mình đã trải qua trong cuộc sống thật, sách sẽ được phân phối lưu hành trên toàn quốc do tổng công ty DGN sản xuất và phân phối, sách cũng sẽ được đăng lên website chính thức của tổng công ty DGN mong mọi người sẽ đón chờ và ủng hộ nhé!***

Hít vào một hơi thật sâu, Niên Ái nhẹ thở ra rồi nhấn nút đăng. Bài viết không tới 30s đã được tải lên fanpage cá nhân của cô, không ít người đã vào phần bình luận bàn tán sôi nổi.

*Lúc trước nghe nói mùa hạ năm nay Arrebol sẽ ra sách cứ ngỡ là tin vịt ai ngờ là thật này*

*22 tuổi đã ra sách rồi Arrebol tôi ngưỡng mộ cô quá*

*Vừa trẻ tuổi vừa tài giỏi lại có thế giới quan ngay thẳng Arrebol cô là người trẻ tuổi rất ưu tú*

*Nghe qua thôi đã thấy phấn khích rồi, tôi sẽ mãi ủng hộ cô*

*Tôi cá với mọi người sách của cô ấy cũng sẽ lạc quan giống với tích cách của cô ấy*

*Tại sao Arrebol lại chọn mùa hạ ra sách nhỉ?, tôi thấy cô ấy rất thích mùa đông cơ mà?*

.........

Niên Ái cứ như vậy mà lướt đọc hết các bình luận ở bài viết cô vừa đăng, đa phần là dành những lời khen có cánh cho cô nhưng lại có một câu hỏi mà rất nhiều người hỏi. Tại sao lại cho ra sách vào mùa hạ mà không phải là mùa đông? Niên Ái thầm cười, cũng không muốn nhìn những người thích mình đoán già đoán non, Niên Ái vào phần bình luận viết 1 câu.

Niên Ái *Mùa Hạ năm đó tôi đã gặp lại một người cứ ngỡ là sẽ không bao giờ gặp lại*