Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 23





Niên Ái mặt hiện rõ nét cười:[Không về]
Mai Châu có hơi thất vọng hỏi lại:[Không về thật à]
Niên Ái vừa lắc đầu vừa khẳng định:[Không về]
Mai Châu hụt hẫng:[Tiểu Ái Ái tớ nhớ cậu chết đi được]
Niên Ái:[Tớ cũng nhớ cậu mà]
Mai Châu:[Vậy tại sao lại không về?]
Niên Ái:[Về rồi tớ ở ngoài đường à thêm chuyện tớ còn phải làm thêm kiếm tiền, không có tiền thì làm sao mà sống được ở đây]
Mai Châu:[Cậu cứ về đi tớ nuôi cậu cũng được]
Niên Ái:[Thôi đi bà ơi, bà lo cho thân bà đi]
Mai Châu nhìn khung cảnh bên kia màng hình thắc mắc:[Cậu đang ở đâu vậy?]
Niên Ái:[Nhà mới]
Mai Châu kinh ngạc:[Nhà ở Hà Xuyến rẻ như vậy sao? cậu vừa đi học vừa đi làm 3 năm mà có thể mua được nhà to như thế à?]
Niên Ái:[Cậu nghĩ cái gì thế, tớ thuê]

Mai Châu:[Cậu làm tớ ngạc nhiên đấy, cứ tưởng cậu mua được nhà rồi]
Niên Ái cười:[Tớ làm gì mà giàu đến mức độ đó]
Niên Ái nghe được bên ngoài có tiếng ẩu đả la hét rất lớn, lúc đầu Niên Ái cũng định bỏ ngoài tai nhưng càng về sau tiếng la hết càng thảm thương Niên Ái không nhịn được.
Cô liền vội vội vàng vàng:[Bên ngoài dường như có người đánh nhau, tớ ra xem cái đã]
Mai Châu:[Cậu ở một mình nguy hiểm đừng có làm gì tổn hại bản thân đấy]
Niên Ái:[Tớ biết rồi]
Niên Ái tắt máy chạy ra ngoài, đối diện với căn nhà cô thuê là một nhà khác.

Mọi người vây xung quanh Niên Ái phải khó khăn lắm mới chen vào được, trong lúc chen lấn Niên Ái cũng có hỏi một số người hàng xóm gần đó để nắm rõ tình hình.
Niên Ái:"Bác à? có chuyện gì xảy ra vậy?"
Bác Hàng Xóm kia thở dài trả lời:"Haizzz thằng đó lại say rượu rồi lại ghen tuông chuyện gì không biết chạy về đánh vợ ra nông nổi này"
Niên Ái:"Vậy sao mọi người không can ngăn tên đó lại"
Bác Hàng Xóm:"Ai mà dám chứ, nó cao to như thế tay lại cầm dao thì ai mà dám vào ngăn"
Niên Ái:"Nhưng không vào thì chẳng lẽ để cô ấy bị đánh đến chết sao?, con người có thể vô tình như thế sao?"
Bác hàng xóm kia còn chưa kịp nói lại cô thì Niên Ái đã xông vào bên trong đỡ cô gái đang bị hành hung dưới sàn.
Niên Ái hét lớn:"Anh làm chồng cái kiểu gì vậy hả?"
Tên đàn ông kia nữa say nữa tĩnh:"Mày là ai, liên quan gì mà mày lại xem vào chuyện gia đình tao"
Niên Ái:"Tôi không là ai cả nhưng anh dám đánh người thì đã là phạm pháp dù tôi có là người qua đường cũng có quyền ngăn cản anh"
Người phụ nữ trong tay Niên Ái thều thào:"Cô gái à, thôi bỏ đi không khéo gã ta lại đánh luôn cả cô đấy"
Niên Ái:"Sợ gì chứ, anh ta xem trời bằng vung à? tôi sẽ không để anh ta đắc ý vậy đâu"
Niên Ái lấy điện thoại từ trong túi quần ra gõ số gọi cảnh sát, gã đàn ông kia nhìn thấy cô muốn gọi cảnh sát như muốn tức điên lên.

Gã ta nhanh nhẹn cầm lấy con dao gọt hoa quả để trên bàn rồi xông đến chỗ Niên Ái.

Gã đàn ông kia:"Mày đi chết đi"
Con dao đi đến trước mặt, Niên Ái theo phản xạ tự nhiên dùng tay bắt lấy con dao tay cô rỉ máu từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.

Đúng lúc cảnh sát cũng vừa tới trực tiếp trói lấy gã ta, con dao trong tay Niên Ái buông lỏng rơi xuống.

Cảm giác đau đớn truyền tới nhưng Niên Ái vẫn chẳng lo gì cả, lòng vẫn đang lo đến người phụ nữ vừa bị hành hung.
Niên Ái:"Mau gọi cấp cứu, đưa chị ấy đến bệnh viện mau lên"
Mọi người xung quanh:"Cô gái, cô cũng bị thương kìa mau đi băng bó đi"
Xe cứu thương đến Niên Ái cùng lên chiếc xe cứu thương cùng với người phụ nữ kia.

Sau khi đến bệnh viện vết thương của Niên Ái cũng được sơ cứu kĩ lưỡng, tuy không phải vết thương to lớn gì nhưng trong 1 tháng tới Niên Ái không được vận động quá mạnh hay động vào nước điều này là rất khó với cô vì Niên Ái là một nhà báo, một nhà văn bây giờ không viết được nữa thì cô làm được gì?
Niên Ái tay trái cầm đơn thuốc của bác sĩ lê bước trên dãy hành lang của bệnh viện.

Trùng hợp lại gặp Định Ngôn ở đó, Niên Ái cứ cuối gầm mặt xuống mà đi nên không thấy Định Ngôn.

Định Ngôn khi thấy tay của cô thì chạy đến.
Định Ngôn khẩn trương:"Tay bị làm sao đấy?"

Niên Ái ngạc nhiên nhìn anh rồi ngơ người một chút:"À...tay...tay bị thương"
Định Ngôn:"Tại sao lại bị thương vậy?"
Niên Ái bắt đầu thuật lại toàn bộ câu chuyện của mình, Định Ngôn rất chăm chú lắng nghe những lời mà Niên Ái nói.
Niên Ái:"Sau đó tớ cũng được đưa đến bệnh viện băng bó"
Định Ngôn nhìn chằm chằm vào tay cô:"Vậy một tháng tới cậu không được động vào thứ gì à"
Niên Ái chán nản:"Chắc là vậy"
Định Ngôn:"Vậy....."
Định Ngôn còn chưa kịp nói thì một vị bác sĩ khác đến gọi Định Ngôn.

Anh đành bỏ dở cuộc nói chuyện đi vội theo vị bác sĩ kia.

Niên Ái cũng không dám trông mong gì chỉ đành nghĩ cách sống cho tốt tháng sau vậy..