Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 33




Mai Châu kinh ngạc:[Cái gì? cậu lại muốn theo đuổi Trần Định Ngôn sao?]

Niên Ái:[Ừ]

Mai Châu:[Niên Ái có phải cậu đi đâu té đập đầu rồi đúng không?, hay là bị sốt?]

Niên Ái vô cùng nghiêm túc:[Tớ bình thường]

Mai Châu:[Cậu không nhớ năm đó cậu đã từ bỏ Định Ngôn như thế nào à? muốn lập lại sự tích năm xưa hả? hay cậu cảm thấy cuộc sống quá nhạt nhẽo muốn tìm thêm vị đắng]

Niên Ái tận lực giải thích:[Không có, chỉ là gần đây tớ cảm thấy Định Ngôn khá tốt với mình nên muốn tìm một cơ hội thử xem sao]

Mai Châu vẫn không đồng ý:[Nhỡ đâu lại thương tích đầy mình thì sao? Niên Ái cậu rất tốt, cậu xứng đáng yêu được người tốt hơn Định Ngôn]

Mai Châu:[Đâu phải cậu không biết Định Ngôn giống như một khúc gỗ biết đi, đối với chuyện nam nữ cậu ta vốn đâu có để vào mắt]

Niên Ái:[Nhưng trên đời này ngoài Định Ngôn ra tớ thật sự không thể thích ai nữa]

Mai Châu:[Thật không?]

Niên Ái kiên quyết:[Thật đấy]

Mai Châu lưỡng lự:[hummm... con người Định Ngôn cũng rất tốt ngoại trừ gia cảnh thì không có gì đáng lo ngại]

Niên Ái chợt nhớ ra:[Cậu nhắc đến gia cảnh tớ mới nhớ, hôm trước khi tớ cùng với Định Ngôn đi ăn cậu ấy đón tớ bằng ô tô đấy]

Niên Ái:[Tuy không phải hạng sang nhưng với gia cảnh hiện tại thì mua ô tô cũng không phải dễ dàng gì]

Mai Châu nhàn nhạt:[Tớ có nghe Quang Vỹ nói gia đình Định Ngôn rất thương cậu ấy, chú của Định Ngôn nhìn thấy cậu ấy học xa như vậy đã cho cậu ấy chiếc ô tô của mình]

Mai Châu:[Gia đình Định Ngôn mấy năm nay làm ăn cũng có chút khởi sắc dường như cũng không khó khăn như lúc xưa nữa]

Niên Ái đánh hơi ra được điều bất thường trong câu nói của Mai Châu:[Này, Châu Châu cậu và thằng em họ của mình gần đây có vẻ rất thân nhỉ?]

Mai Châu ấp úng:[Thân....thân gì đâu chứ]

Niên Ái:[Khai mau, có phải hai người....]

Niên Ái chưa kịp nói hết câu Mai Châu liền tìm đường chạy:[Ái Ái à, khuya rồi cậu nghĩ ngơi sớm đi ha, tớ cũng đi ngủ đây, bái bai]

Mai Châu cúp máy, Niên Ái vừa cười vừa lắc đầu nhìn sang đồng hồ thì cũng gần 4h30 rồi. Niên Ái đóng máy tính lên giường nhưng vẫn không tài nào ngủ được đến gần 5h cô mới mơ màng được một lúc.

2 TUẦN SAU

Niên Ái gần đây nhận thêm một số bài quảng cáo khác nhau cô cũng đã đi làm thêm trở lại lịch trình tiếp tục dày đặc như lúc trước. Niên Ái trong lúc làm phục vụ tại một nhà hàng vào thời gian rảnh cô sẽ tranh thủ viết một chút, lần này cô có nhận viết quảng cáo cho một vài mĩ phẩm dược liệu trị mụn thâm mờ sẹo.

Niên Ái đã mua loại mĩ phẩm này dùng thử sau đó còn xem thành phần rồi xem công dụng của từng loại dược liệu một. Mỗi loại dược liệu điều có tính chất khác nhau hiệu quả và cách sử dụng cũng khác nhau vậy nên trên bài quảng cáo Niên Ái phải làm rõ những loại dược liệu này làm thế nào mà có thể kết hợp lại để tạo ra một loại mình phẩm và phù hợp cho những loại da thế nào.

Niên Ái trước giờ chỉ viết quảng cáo cho các loại mĩ phẩm thông thường còn về mĩ phẩm dược liệu thì chưa bao giờ làm nên không am hiểu cho lắm. Niên Ái ngồi trên ghế thẫn thờ một lúc thì lấy điện thoại nhắn tin cho Định Ngôn.

Niên Ái:[Định Ngôn, cậu có rảnh không?]

Định Ngôn:[Rảnh, sao thế?]

Niên Ái:[Cậu giúp tớ nói rõ công dụng của một số dược liệu này được không?]

Niên Ái chụp thành phần của một hộp mĩ phẩm rồi gửi qua cho Định Ngôn. Cô nghĩ nếu anh đã học bên mảng y dược thì ít nhiều gì cũng biết đến mấy cái này.

Định Ngôn:[Mấy cái này à cũng dễ thôi đầu tiên là..]

Định Ngôn giải thích từng loại dược liệu cho cô rất kĩ lưỡng Niên Ái cũng tích cực tiếp nhận, có rất nhiều thứ mà anh nói hoàn toàn không có trên mạng điều này làm Niên Ái thầm khâm phục anh. Sau khi anh giải đáp hết tất cả thắc mắc của cô, Niên Ái cũng không quên khách khí cảm ơn.

Niên Ái:[Cảm ơn nhé, gần đây tớ có viết quảng cáo cho một loại mĩ phẩm thảo dược cũng may là có cậu nếu không tớ cũng không biết đào thông tin từ đâu]

Định Ngôn:[Không có gì, giúp đỡ lẫn nhau thôi]

Niên Ái gửi cho Định Ngôn một icon mặt cười Định Ngôn cũng không nói gì thêm với cô nữa. Cứ như vậy Niên Ái rất thuận lời hoàn toàn bài quảng cáo, không ngoài dự đoán sau khi bài quảng cáo được nhà sản xuất tung lên mạng rất được đón nhận về độ tỉ mỉ, tinh tế của bài viết. Nhiều người còn dành lời khen cho cô vì rất hiểu tâm trạng của một người sử dụng, mặc hàng cũng bán rất chạy.

Thời gian cứ như vậy mà qua đi, Niên Ái và Định Ngôn thi thoảng lại nhắn tin nói những chuyện vặt vãnh rồi lại thôi. Gần đến hạn nộp bài thuyết trình cho Trịnh Tổng Niên Ái lại càng bận rộn hơn rất nhiều. Khi còn cách 3 hôm nữa là có thể thành công mỹ mãn thì một sự cố đã xảy ra.

Tối Hôm Đó

Niên Ái ngồi trên bàn làm việc dốc sức viết những câu văn cuối cùng của bài thuyết trình, sau khi viết xong Niên Ái bắt đầu đồ họa rồi kiểm tra chữ viết lại thêm một vài lần nữa. Có những đoạn Niên Ái cảm thấy lời văn có chút cứng nhắc nên đã xóa và làm lại hoàn toàn.

11h đêm, điện thoại Niên Ái đổ chuông trên màn hình là Trịnh Tổng gọi đến. Niên Ái vui vẻ trả lời điện thoại.

Niên Ái:[Alo Trịnh Tổng]

Trịnh Đông:[Em đang làm gì vậy?]

Niên Ái:[À, em đang viết bài thuyết trình cho anh đây]

Trịnh Đông giọng nghiêm túc:[Em dừng lại một chút, anh nói với em một chuyện.]

Niên Ái thả lỏng bỏ cây viết trên tay xuống tập trung vào đoạn hội thoại của 2 người:[Trịnh Tổng, anh nghiêm túc như vậy làm em hồi hợp thật đó]

Niên Ái:[Rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì vậy?]

Trịnh Tổng:[Niên Ái à, công ty quyết định ngừng đấu thầu hạng mục lần này em không cần phải viết thuyết trình nữa tiền bồi thường hợp đồng và tiền thưởng cho bài thuyết trình lần trước anh sẽ nhanh chống chuyển vào tài khoản của em.]