Cho Phép Anh Thích Em

Chương 103




Edit: Cỏ

Beta: Huyên



Cả chiến đội I.W đều đang đắm chìm trong niềm vui thứ hai có thể đi ăn chực, hoàn toàn không biết màn phỏng vấn sau khi trận đấu kết thúc của Lâm Lung đã lên top phổ biến trên Weibo, ngay cả tên cô cũng trở thành hotsearch.



“MVP là của tôi, Hàn thần tôi cũng sẽ chăm sóc.”



Cô gái nhỏ dáng vẻ ngọt ngào, lạnh lùng nhìn vào ống kính nói ra những lời đó.



Video này được chia sẻ liên tục, thực sự vượt quá 30.000.



“Tiểu tỷ tỷ quá ngầu.”



“Để tôi chia sẻ liên tục cho tiểu tỷ tỷ, những chuyện khác không nói, coi như người ta có người yêu vẫn là MVP như trước.”



“Đúng vậy, tôi cứ thấy mọi người chửi bọn họ hẹn hò, có người yêu và chơi game có một xu quan hệ nào không?”



Làn sóng này được ủng hộ.



Nhưng mà có ủng hộ đương nhiên sẽ có phản đối.



“Kiên trì lâu như vậy, cho rằng chỉ cần không quan tâm có thể tiếp tục hâm mộ. Hôm nay cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, chúc anh và bạn gái hạnh phúc, em thoát fan.”



“Buồn nôn, chỉ cần thấy cô nhắc đến tên anh ấy đã cảm thấy buồn nôn, có thể giữ chút tự trọng không.”



“Cầm MVP đã rất giỏi? Có bản lĩnh thì giành lấy giải vô địch thế giới, đến lúc đó tôi hứa sẽ cung kính gọi cô một tiếng Hàn tẩu.”



“Haha, có biết tại cô mà anh ấy mất bao nhiêu fan không, trong lòng còn không có một chút cảm giác xấu hổ.”



Những người hâm mộ phản đối cũng không yếu thế chút nào.



Cho nên, ngay sau đó những người qua đường cũng vào cuộc.



Người qua đường cười nhạo fans là nữ heo tinh, là yêu quái, tại sao người ta có người yêu họ lại muốn nói này nói kia. Huống hồ hai người này cũng không phải ngôi sao thần tượng, họ chỉ là hai game thủ chuyên nghiệp, fans quản nhiều như thế là quá vô lý.



Cho nên khi Lâm Lung đánh xong trận, thấy Tô Hiểu Đàm gửi ảnh chụp màn hình cho mình, mới biết mình lại bị xuyên tạc.



Ngay cả Tô Hiểu Đàm cũng bất đắc dĩ nói với cô: “Gần đây chiến đội của cậu bị đồn đại nhiều lắm.”



Lâm Lung nhìn ảnh chụp màn hình trên điện thoại, rơi vào trầm mặc.



Cô đang nằm trên giường, mái tóc dài được buộc sau đầu, trên người mặc váy ngủ màu trắng. Lăn qua lăn lại trên giường, suy nghĩ rất lâu mới trả lời Tô Hiểu Đàm.



Cô gửi lại một tin nhắn như vậy.



“Tớ cảm thấy cho dù tớ có làm gì đi nữa, dường như vẫn sẽ có người không hài lòng. Nhưng cũng may tớ cũng đã nghĩ kỹ, không hài lòng thì không hài lòng, tớ cũng không phải nhân dân tệ, không có cách nào để làm mọi người đều yêu quý mình.”



“Tớ chỉ muốn yêu Từ Ứng Hàn là được rồi.”



Trước đây cô luôn nghĩ, có cách nào có thể vẹn cả đôi đường. Nhưng sau nhiều lần bị xuyên tạc, xem như cô đã thấy rõ.



Cho dù trước đó bọn họ đã giành được quán quân giải liên lục địa, thế nhưng chỉ sau khi họ để thua một trấn đấu bình thường cũng sẽ bị ân cần thăm hỏi các kiểu.



Mặc dù biểu hiện của cô luôn rất tốt, giành nhiều MVP khác nhau, nhưng fans của Từ Ứng Hàn vẫn không thích cô, không thích vẫn là không thích.



Con người quả nhiên không thể quá tham lam, bây giờ cô chỉ cần nhìn thấy anh là được rồi.



Tô Hiểu Đàm gửi voice chat tới: “Cậu có thể nghĩ như thế là tốt lắm rồi, tớ còn sợ cậu bị những thứ tiêu cực trên mạng làm ảnh hưởng.”



“Coi như không tồi, nhiều lắm bọn họ chỉ mắng tớ trên mạng, cũng không thật sự đánh tớ ngoài đời."




Kết quả, cô vừa nói xong, liền nhớ lại cuộc tấn công trước đó.


Mặc dù người kia đã bị bắt nhưng toàn bộ hình ảnh ngày hôm đó đã bị phát trực tiếp ra ngoài.



Hôm nay chuyện của cô và Từ Ứng Hàn lại lên đầu sóng ngọn gió, khó đảm bảo không có người học theo.



Rốt cuộc, khu vực Hàn Quốc bên cạnh đã có trường hợp ai đó gửi dao cho tuyển thủ.



Không ngờ, Tô Hiểu Đàm lại gọi điện thoại tới.



Lâm Lung vừa kết nối, chợt nghe Tô Hiểu Đàm lo lắng hỏi: “Đậu Đỏ, cậu nói xem fans Hàn thần ghét cậu nhiều như vậy, có phải sẽ có người gửi dao cho cậu, gián, chuột chết các loại không?”



“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Lâm Lung bất đắc dĩ nói.



Tô Hiểu Đàm nói: “Cứ coi như tớ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, dù sao gần đây có nhận được chuyển phát nhanh thì nhớ cẩn thận, tớ nhớ rất nhiều fans gửi đồ đến nhà chung của cậu.”



Lời nhắc nhở của cô khiến Lâm Lung vô cùng hết cách.



Nhưng cũng phải cẩn thận, bởi vì trước đây quả thật đã xuất hiện chuyện bị tấn công.



Ngày hôm sau, bọn họ không có trận đấu, tất cả mọi người đều ở lại nhà chung chuẩn bị cho trận đấu vào chủ nhật. Buổi tối, sau khi ăn cơm xong không lâu, nhân viên sẽ mang bưu kiện nhận được hôm nay tới.



Bởi vì có không ít fans biết được địa chỉ của bọn họ, mỗi ngày đều nhận không biết bao nhiêu đồ chuyển phát nhanh.



Mặc dù fans của Từ Ứng Hàn chỉ trích Lâm Lung nhiều nhất trên mạng, có biết vì cô mà anh mất bao nhiêu người hâm mộ? Nhưng cho dù bị thoát fans, Từ Ứng Hàn vẫn là tuyển thủ nhận được nhiều quà nhất trong đội.



Cho dù là đồ ăn vặt hay các loại quà tặng đầy tâm ý của các cô gái, quả thực thứ gì cũng có.



Đến khi nhân viên nữ mang đến một cái hộp rất lớn đặt trước mặt Lâm Lung, cười nói: “Đây là fans gửi cho em, cái hộp rất lớn, còn rất nặng đó.”



“Cảm ơn.” Lâm Lung cười nói một tiếng.



Nhưng sau khi chị gái bên hành chính chia xong bưu kiện rồi rời đi, Lâm Lung cũng không mở cái hộp kia ra.



Giản Dịch ở bên cạnh nhận được thịt bò cay của fan, nghe nói là do chính fan làm, cậu ấy rất thích ăn, lần trước sau khi tự mình cảm ơn trong kênh livestream, fans vẫn gửi thêm.



Cậu ta ném lên bàn mỗi người một gói, thấy Lâm Lung không động tay, còn kỳ lạ hỏi: “Lung muội muội, không phải em thích ăn cái này sao?”



Khi cậu thấy Lâm Lung nhìn chằm chằm vào cái hộp rất lớn của cô, còn tưởng là cô muốn mở cái hộp kia ra.



Vì vậy Giản Dịch xung phong nhận viêc, nói: “Tình cờ ở chỗ anh có kéo, anh mở giúp em.”



Ngay khi cậu định cắt cái hộp kia ra, Lâm Lung đột nhiên hét lên: “Cẩn thận.”



Bởi vì cô hét lên quá đột ngột, đến mức tay Giản Dịch run rên, suýt chút nữa bàn tay đã bị kéo đâm vào.



“Có vấn đề gì à?” Giản Dịch hoang mang hỏi thăm.



Lâm Lung không nói gì, trực tiếp lấy cây kéo trong tay cậu, cắt nhanh hộp bưu kiện, mở ra.



Không thể không nói, lúc Lâm Lung thấy trong hộp kia là con gấu bông cực lớn và đáng yêu, đôi mắt đã cảm thấy cay cay khó chịu. Cô đưa tay ôm lấy con gấu bông, mới phát hiện trong tay nó đang cầm một hạt đậu đỏ rất lớn.



Cô tìm thấy một tấm thiệp dưới hộp.



“Tôi luôn thích Hàn thần, sau này đến lúc Piano vào đội, tôi mới biết hóa ra con gái cũng có thể chơi game tốt như vậy, lúc hai người công khai quan hệ, mặc dù lúc đầu trong lòng có hơi khó chịu, ha ha, dù sao trong lòng tôi vẫn ảo tưởng bạn gái của Hàn thần là tôi. Nhưng khi thấy hai người cùng đứng trên sân, tôi vẫn cảm thấy hai người rất xứng đôi.”



Ở phần cuối tấm thiệp, còn có hình vẽ đơn giản, chính là đầu gấu và đậu đỏ.



Có một mũi tên bên cạnh con gấu, viết tên Từ Ứng Hàn.




Mà hạt đậu đỏ trong lòng con gấu kia, đương nhiên là cô.



“Fan thật là có lòng.” Giản Dịch vừa ăn thịt bò khô, vừa cảm khái.



Lâm Lung lập tức đẩy cậu ấy một cái, cương quyết nói: “Không được ăn bên cạnh con gấu của em, anh sẽ làm dơ nó đấy.”



Giản Dịch: “…”



Ngược lại Từ Ứng Hàn đưa tay lấy tấm thiệp trong tay cô, Lâm Lung muốn lấy lại, nhưng kết quả không cướp về được. Cho nên Từ Ứng Hàn nhìn thấy hình vẽ đơn giản bên dưới.



“Đây là quà fan tặng em đấy.” Lâm Lung nhấn mạnh.



Từ Ứng Hàn ừ một tiếng, không ngờ vừa ừ xong, anh đã xoay người, cầm lấy hạt đậu đỏ trong tay con gấu lớn, “Cái này là của anh.”



Sao có thể tự tin như vậy, còn lấy quà fan tặng của người ta.



Để bảo vệ món quà từ fan của mình, Lâm Lung lập tức đưa tay qua, bực mình nói: “Đây là quà fan tặng em mà?”



“Em giữ con gấu rồi, đậu đỏ có phải nên cho anh hay không?” Từ Ứng Hàn tự nhiên nói.



Đương nhiên Lâm Lung không đồng ý.



Cuối cùng, sau khi Từ Ứng Hàn kiên quyết không thỏa hiệp, với điều kiện anh đồng ý giúp cô mang con gấu lớn lên phòng ngủ, Lâm Lung mới miễn cưỡng đồng ý tạm thời để đậu đỏ ở chỗ anh.



Không có quyền sở hữu, chỉ là tạm thời giữ giúp mà thôi.



Từ Ứng Hàn tâm trạng rất tốt trực tiếp giúp cô mang con gấu lên lầu, nhưng khi đến phòng của cô, đặt con gấu lớn lên giường, anh đứng bên cạnh giường nhìn xung quanh một lúc, cười nhạo một tiếng, không nhịn được hỏi: “Con gấu này có giống anh không?”



Lâm Lung lập tức gật đầu: “Đây là fan tự tay làm cho chúng ta đấy.”



“Tự tay?” Từ Ứng Hàn có hơi ngạc nhiên.



Lâm Lung hừ một tiếng, xoay người vỗ vỗ đầu gấu lớn, nhẹ nhàng nói: “Rất khéo tay nhỉ.”



Cô nhìn lên trên giường, con gấu đã chiếm hơn phân nửa chiếc giường của cô, trong lòng cô không ngăn nổi ấm lên. Rõ ràng trước khi mở hộp, còn đang tự hỏi liệu có phải có người cố ý gửi đồ vật kỳ quái cho mình.



Nhưng khi nhìn thấy món quà này, cô mới phát hiện, bản thân mình dường như cũng đang chăm chăm vào những tin tức tiêu cực kia.



Cô chỉ thấy nhiều người xuyên tạc mình, nhưng lại không thấy được, cũng có rất nhiều các chị gái dễ thương, vừa chân thành vừa đáng yêu chúc phúc cho bọn họ.



“Vừa rồi có phải em sợ trong cái hộp này là thứ khác không?” Từ Ứng Hàn đột nhiên cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nhẹ giọng hỏi.



Lâm Lung không ngờ anh sẽ hỏi như thế, lập tức lắc đầu: “Không phải.”



“Còn nói không phải, em có biết lúc em mở hộp quà tay cũng run rẩy cả lên không?” Từ Ứng Hàn nhìn cô chằm chằm, ngón tay đang nắm bàn tay cô, đầu ngón tay hơi có chút thô ráp xoa xoa bàn tay cô, dường như đang an ủi sự bất an trong lòng cô.



Cô không ngờ Từ Ứng Hàn ngay cả chi tiết nhỏ này cũng chú ý tới.



Đương nhiên biết rằng nếu như anh phát hiện mình không nói thật, tìm lý do nói dối anh, căn bản anh sẽ không tin.



Vì vậy, cô thấp giọng kể về chuyện bị xuyên tạc trên mạng, và những gì Tô Hiểu Đàm nói với mình. Nói xong, cô giải thích: “Em biết là tự mình suy nghĩ quá nhiều, thật ra em không nên nói như vậy lúc phỏng vấn, Mặc dù em cảm thấy mình không nói sai, nhưng nghe như vậy quả thật hơi có vẻ khiêu khích.”



Cô nói rất lâu, chàng trai trước mặt vẫn không nói gì.



Đến khi cô ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện đôi mắt đen kia đang nhìn chằm chằm vào mình, trong con ngươi sáng ngời đang phản chiếu hình bóng của cô. Anh đưa tay ấn xuống vai cô, cúi đầu, hôn lên cánh môi cô.




“Thật xin lỗi.” Sau khi kết thúc nụ hôn dịu dàng triền miên, Từ Ứng Hàn thấp giọng nói.



Lâm Lung lập tức có hơi luống cuống, cô nói: “Anh có lỗi gì chứ, cho dù có liên quan đến anh cũng không còn cách nào, ai bảo em có một người bạn trai đẹp trai lại còn mạnh mẽ như thế, nhiều fans cũng không phải là lỗi của anh.”



Cô vuốt ve gương mặt anh, kết quả thấy anh không cười chút nào.



Vì vậy cô thè lưỡi, tự cười mình: “Em quả nhiên không có khả năng an ủi người khác.”



“Ừ, em có.” Từ Ứng Hàn nhếch môi, nở nụ cười.



**



Trận đấu hôm chủ nhật, chiến đội I.W đã dứt khoát kết thúc trận đấu với tỷ số 2:0.



Tối hôm đó, Từ Ứng Hàn vẫn như trước mời bọn họ đi ăn lẩu. Cho nên, ngay cả Chu Nghiêu cũng cảm khái, trong đội có đại gia tốt thật, ăn xong nhà này lại ăn nhà kia.



Bởi vì thứ hai tuần sau, bọn họ sẽ đến nhà Lâm Lung.



Bởi vì là bữa tiệc sinh nhật, cho nên bảy giờ tối bắt đầu, mọi người ở nhà chung đánh rank tới năm giờ mới bắt đầu chuẩn bị. Một đám thanh niên nghiện internet không biết chải chuốt, nhao nhao thay quần áo đẹp nhất của mình.



Cho nên, Lâm Lung liền thấy Giản Dịch mặc một bộ Fendi, một cái áo thun thôi đã là mấy nghìn.



Vương Ngọc Đàn thậm chí còn ghê gớm hơn, mặc một bộ triều bài.



“Thật ra không cần trang trọng như vậy.” Lâm Lung nhìn họ thay quần áo, bất lực nói.



Không ngờ Giản Dịch đứng trước cửa, đợi Ngô Địch đưa keo xịt tóc cho mình, tận tình khuyên bảo cô: “Như vậy không được, nghe nói mọi người trong chiến đội Vạn Nguyên cũng đi. Nhất định phải chụp ảnh, nhỡ đâu nếu bọn họ chụp ảnh đăng lên mạng, nếu chúng ta bị bọn họ vượt mặt, chẳng phải là đánh mất uy danh đệ nhất phú hào của chiến đội I.W chúng ta không.”



“Chúng ta còn có loại uy danh này à?” Vẻ mặt Lâm Lung kinh ngạc.



Giản Dịch nhận keo xịt tóc của Ngô Địch, đi đến phòng của mình, đi được nửa đường gật đầu với Lâm Lung: “Trước khi chiến đội Vạn Nguyên xuất hiện, chúng ta đều là những hào phú công tử.”



Lâm Lung: “…” Các người thật là phù phiếm.



Vậy nên, lúc cả đội xuất hiện ở đại sảnh dưới lầu, Lâm Lung thật sự cảm thấy căng thẳng không thể giải thích được.



Bởi vì cô phát hiện hôm nay mọi người đều ăn mặc đẹp, dường như quả thật có hơi quá đẹp trai. Đặc biệt là người cuối cùng đi xuống lầu, mặc áo sơ mi trắng và quần jean xanh, mang một đôi giày thể thao màu đen.



Khi anh chậm rãi bước tới, ánh đèn treo trong phòng khách chiếu lên người anh, lúc này Lâm Lung mới phát hiện áo sơ mi trắng của anh được thêu rất nhiều hoa văn phức tạp. Nếu như không phải nhờ ánh đèn phản chiếu, hoa văn chìm xuống gần như người ta không dễ nhận thấy.



Mặc dù chỉ là áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng vô cùng tinh tế, cho dù là vai hay ngực, chỗ nào cũng được may một cách khéo léo.



Cả người trông vô cùng đẹp trai cao ráo.



“Tôi biết cho dù chúng ta có chú tâm ăn mặc, người đẹp trai nhất chắc chắn vẫn là Hàn ca.” Giản Dịch nịnh nọt.



Ngô Địch đưa tay đập vào gáy cậu một cái, cười nói: “Biết rồi thì cậu im miệng đi. Hôm nay Hàn ca là nhân vật chính, cậu muốn gì."



Có lẽ tất cả mọi người đều biết Từ Ứng Hàn phải đi gặp ba mẹ vợ tương lai, cho nên không dám làm chậm trễ thời gian.



Lúc đến biệt thự, thời gian cũng vừa đúng.



Gia đình Lâm Lung sống trong một khu biệt thự được bao quanh bởi bóng cây xanh mát, đặc biệt là vào mùa hè.



Ánh đèn trên con đường chính đang tỏa sáng rực rỡ bốn phía, không biết từ đâu có tiếng nước chảy lăn tăn, khắp nơi tỏa ra không khí tĩnh mịch lại thanh nhã.



Lúc mọi người xuống xe, đã thấy cổng lớn được thắp sáng rực rỡ, tiếng nhạc du dương trong đêm hè.



Lâm Lung xuống xe, đưa mọi người đi thẳng vào trong.



Nhiều nhân viên mặc âu phục màu đen đi tới đi lui trong vườn, khách mời đã tới hơn phân nửa.



“Chúng ta đến phòng khách trước, có lẽ giờ này anh nhỏ đang ở đó.” Lâm Lung vừa nói xong, duỗi tay nắm chặt tay Từ Ứng Hàn, để anh quay đầu nhìn cô rất lâu.



Ngay cả Chu Nghiêu cũng dõi theo trò vui.



Cũng may mọi người đều đã thấy cảnh đó, cũng không bị hù dọa trong bữa tiệc này.



Khi bọn họ bước vào phòng, quả nhiên nhìn thấy Lâm Diệc Nhượng, hơn nữa các thành viên khác của chiến đội Vạn Nguyên cũng đều ở đây.




“Đậu Đỏ, cuối cùng em cũng về rồi.” Lâm Diệc Nhượng vừa nhìn thấy cô, lập tức tiến lên khoác vai cô, không hài lòng nói: “Không phải bảo em về sớm chút sao?”



Nhưng sau khi anh ta phàn nàn xong, ngay lập tức chào hỏi những người còn lại của chiến đội I.W.



Bởi vì mọi người đều đã quen biết, cho nên không lâu sau, Lâm Diệc Nhượng đã mời mọi người ra vườn. Không ngờ vừa rời đi chưa bao lâu, Lâm Lung cầm một ly rượu sâm banh, thấp giọng hỏi: “Đội trưởng.”



Trong tay Từ Ứng Hàn cũng cầm một ly rượu, nhưng nhìn rượu bên trong, ước chừng chỉ uống một hai ngụm.



Cách đó không xa là một chiếc bàn dài, bày những khay đựng màu bạc chứa đầy những món ngon khác nhau. Người phục vụ bưng khay đi xuyên qua đám đông, không ngừng thêm rượu cho khách.



Lâm Diệc Nhượng đang chơi phi tiêu với mọi người, dường như còn có cá cược trong đó, ngay cả Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn cũng dính vào.



Tiểu hoàng tử Han Min Hyuk nghe tiếng phổ thông, thực sự rất nóng tai, liên tiếp bắn ra một tràng tiếng Hàn, đáng tiếc ngoài phiên dịch viên ra không còn ai hiểu.



Một nhóm thiếu niên cùng tuổi tụ vào một chỗ, náo nhiệt đoán chừng chỉ là chuyện nhỏ.



“Ở đây ồn quá.” Lâm Lung nói xong, cô chỉ lên một căn phòng trên tầng hai: “Em tập đàn trong căn phòng đó, anh có muốn xem thử không?”



Cuối cùng, cô đưa Từ Ứng Hàn rời khỏi đám đông, bí mật chạy lên lầu hai.



Khi cô bật đèn phòng, ánh đèn rọi xuống chiếu sáng khắp căn phòng, căn phòng hình bán nguyệt được phủ trải thảm màu đỏ thẫm, cây đàn piano ba chân ở trung tâm có vẻ trầm tĩnh lại nghiêm túc.



Rèm cửa trong phòng không được kéo lại, cho nên khi ánh sáng bật lên, Từ Ứng Hàn nhìn thấy cây đại thụ ngoài cửa sổ.



Vào những đêm hè, nó yên tĩnh lại còn cao lớn như vậy, đèn trong hoa viên chiếu sáng chung quanh, tự nhiên cũng chiếu sáng nó.



Từ Ứng Hàn chậm rãi theo Lâm Lung bước đến cửa sổ.



Ở đó có một cánh cửa bị mở ra, gió đêm nhẹ nhàng thổi tới.



Từ Ứng Hàn đột nhiên chỉ cây đại thụ bên ngoài, thấp giọng hỏi: “Lúc em còn bé mỗi ngày ngồi đây luyện đàn, có phải em đều nhìn nó không?”



Lâm Lung ngạc nhiên quay đầu lại, không ngờ anh sẽ hỏi như vậy.



Nhưng cô gật nhẹ đầu, “Trước đây em từng cảm thấy nó rất đáng ghét, cứ ở đây không nhúc nhích. Em đã lâu không về nhà nhìn nó, thật sự cảm thấy rất nhớ.”



“Đợi em giành chức vô địch thế giới, em nhất định phải cầm cúp về cho nó xem.”


Bởi vì nó đã chứng kiến cô tập đàn vất vả trong hơn mười năm, cũng thấy tại sao cô từ bỏ cây đàn piano, lựa chọn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.



“Cho nên, tới thời điểm này em vẫn chưa hối hận vì đã từ bỏ piano?” Từ Ứng Hàn hỏi.



Lâm Lung nhìn cái cây ngoài cửa sổ kia, tán cây nhẹ nhàng đung đưa, dường như đang ghé vào phòng dặn dò bọn họ điều gì đó.



Cô lắc đầu, đương nhiên không hối hận.



Từ Ứng Hàn: “Cho dù bị người ta chửi bới? Bị người khác công kích trên sân, bị người ta xuyên tạc? Thậm chí chỉ bởi vì nhận được một gói quà đã lo lắng sợ hãi, cũng không hối hận sao?”



Lâm Lung không ngờ anh sẽ hỏi như vậy.



Cô suy nghĩ một chút, gần như là rất nhanh, vẫn lắc đầu như trước.



Cô không hối hận.



Cho dù gặp nhiều chuyện như vậy, cô vẫn không hối hận.



Bởi vì cô đã gặp Từ Ứng Hàn tốt nhất trên thế giới này, cô gặp những người đồng đội, và cô cũng đã gặp rất nhiều người đáng yêu như vậy.



“Chơi tặng anh một bản piano đi, chọn bài mà em thích nhất.”



Lâm Lung ngồi lên ghế, cô mở nắp đàn.



Khi những ngón tay của cô nhảy múa trên các phím đàn, tiếng nhạc du dương và hạnh phúc vang lên, đó là một bản nhạc vui vẻ.



Chỉ là cô không biết là, lúc cô đang đánh đàn, có một Weibo đã đăng lên.



Từ Ứng Hàn xyh: Có người nói cô ấy không hối hận khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, tôi muốn cảm ơn vì cô ấy đã không hối hận. Bởi vì cô ấy không hối hận, chúng tôi mới có cơ hội găp nhau.



Cảm ơn vì em đã xuất hiện, cô bé của tôi.