Edit: Cỏ
Beta: Tà + Huyên
Lúc Lâm Lung từ toilet đi ra đã là hai giờ sáng.
Từ khi vào đội, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô đã không còn theo quy luật, cô gái nhỏ nghiện game online nếu không chơi đến nửa đêm sẽ không ngủ được.
Bởi vì sợ lúc tắm làm ướt tóc nên trên đầu cô quấn một cái khăn lông.
Tóc đen dài được quấn hết vào trong, sau khi tắm xong, khăn cũng đã lỏng ra, rủ xuống vài sợi tóc.
Không ngờ điện thoại trên bàn trang điểm bỗng nhiên vang lên.
Tiếng chuông kết hợp với tiếng điện thoại rung, trong căn phòng yên tĩnh, đột ngột lại rõ ràng. Cô nhanh chóng bước tới, không ngờ vừa cầm được điện thoại, chiếc khăn trên đầu rơi xuống đất, chân cùng lúc dẫm lên trên, cả người ngã về phía trước.
Lâm Lung hoảng hốt làm rơi điện thoại xuống đất, cũng không phải quá đau.
Bởi vì cô vừa vặn đụng vào ghế, ngón chân cố gắng đè lên chân ghế, Chu Nghiêu đặc biệt chọn chiếc ghế công chúa kiểu dáng cổ điển cho cô, giống như một con quái vật khổng lồ, chậm rãi đổ xuống.
Nếu không phải trên mặt đất trải tấm thảm mềm, cô cá rằng mọi người ở tầng trên tầng dưới đều bị mình đánh thức.
Nhưng cho dù là vậy, Lâm Lung vẫn cẩn thận nhìn sang bên cạnh.
Bởi vì phòng bên đó là của Từ Ứng Hàn.
Chiếc điện thoại vẫn còn nằm trên đất không ngừng rung, Lâm Lung đưa tay cầm lên, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống giường.
"Đậu Đỏ," trong đêm khuya, dường như giọng nói trong trẻo này cũng nhuộm một chút cô đơn, người đó nói: "Anh rất nhớ em."
"Lâm Diệc Nhượng, hơn nửa đêm anh nổi điên cái gì," Lâm Lung thấp giọng, cô vừa nói vừa cúi đầu nhìn ngón chân, mới đây đã sưng đỏ lên, chạm vào hai chân đều thấy đau.
Nếu không phải vì nhận điện thoại của anh, cô đã không ngã sấp xuống như vậy.
Kết quả, hơn nửa đêm anh ấy gọi tới, lại chỉ muốn nói là nhớ cô?
Có lẽ vì em gái ngọt ngào đáng yêu nhà mình đột nhiên nổi giận làm khiếp sợ, Lâm Diệc Nhượng lập tức hỏi: "Đậu Đỏ em sao vậy? Không vui sao? Hay là có người ăn hiếp em?"
Lâm Lung bị chọc tức, không biết có nên nổi cáu với anh hay không.
Sau đó lại tự an ủi, một lần nữa tha thứ cho ông anh trai ngu ngốc của mình, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, phiền phức anh ấy gây ra còn ít sao?
Cô hỏi: "Sao trễ vậy rồi còn gọi cho em?"
"Vừa chơi game xong, nghĩ có thể em cũng chưa ngủ, nên gọi cho em," Lâm Diệc Nhượng ngồi trên ban công, ngước nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, hơi mất hứng nói: "Đậu Đỏ, anh không thích em ở chiến đội I.W, dù sao thì hiện giờ mùa giải vẫn chưa bắt đầu, hay là em đến Vạn Nguyên nhé."
"Anh nhường vị trí MID dẫn đội cho em sao?" Lâm Lung cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại.
Lâm Diệc Nhượng không do dự nói: "Được, anh để em đánh vị trí bổ sung, nếu em tới Vạn Nguyên, chắc chắn sẽ không phải chịu nhiều lời bịa đặt như vậy. Nếu không phải anh trai không được lên weibo đăng bài, anh đã sớm giúp em chửi đám người kia."
Lâm Diệc Nhượng để cô đánh thế chỗ?
Tuy rằng cô luôn nói anh ấy ngu ngốc, thế nhưng không ai có thể phủ nhận rằng, Lâm Diệc Nhượng là một MID tầm cỡ thế giới, cũng là tuyển thủ MID mạnh nhất Trung Quốc.
Trước đó Lâm Lung đã nói với anh, không được lên weibo nói gì, là vì không muốn để người khác biết quan hệ của bọn họ.
Anh trai và em gái, cô không muốn sau này mỗi lần bọn họ đối đầu nhau, đều bị người khác quan sát.
Vậy nên để người khác không biết quan hệ của mình, cho dù là đối với anh ấy hay cô đều là lựa chọn tốt nhất.
Thật sự nếu cô dám đến Vạn Nguyên, dám chơi vị trí Lâm Diệc Nhượng nhường cho mình, chỉ sợ những người hâm mộ không biết sự thật sẽ đào hết mộ tổ tiên nhà cô lên.
"Em không phải chịu tủi thân gì đâu," Lâm Lung biết Lâm Diệc Nhượng thương mình, cô thấp giọng nói: "Các anh trong đội đều rất quan tâm em."
"Lâm Đậu Đỏ," Lâm Diệc Nhượng bỗng nhiên nhiên nghiêm túc gọi cô.
Lâm Lung khẽ run, đến khi giọng nói nghiêm túc của Lâm Diệc Nhượng vang lên lần nữa, "Không biết anh đã nói với em chưa, đến năm ba mươi tuổi em mới được tìm bạn trai."
Nói điên nói khùng gì đấy, Lâm Lung không nhịn được vỗ trán.
Đến lúc Lâm Diệc Nhượng nói lần thứ hai: "Cho nên đứa nào dám có ý đồ với em, anh sẽ đánh nó."
Sau khi Lâm Diệc Nhượng cúp máy, Lâm Lung vẫn ngây người nhìn điện thoại.
Mãi đến khi âm báo tin nhắn trên Wechat liên tục vang lên kéo suy nghĩ của cô lại.
Đội trưởng: Em đang ở phòng bên diễn kịch à?
Đội trưởng: Hay là làm ảo thuật?
Bởi vì cô gọi điện thoại với Lâm Diệc Nhượng, vẫn chưa trả lời tin nhắn, tin cuối cùng được gửi tới một phút trước.
Đội trưởng: Trả lời đi, nếu không anh sẽ phá cửa.
Lâm Lung sợ anh sẽ phá cửa thật, nhanh chóng nhắn lại một câu: Không sao, em không cẩn thận đụng ngã ghế thôi.
Rất nhanh, trên khung đối thoại hiện lên đối phương đang trả lời lại.
Lâm Lung cầm điện thoại di động, yên lặng chờ đợi, một bên rèm cửa vẫn chưa được kéo lại, bởi vì ánh sáng trong phòng tương phản với đêm tối bên ngoài, bóng dáng cô gái nhỏ mặc áo ngủ màu xanh nhạt ngoan ngoãn ngồi trên giường được phản chiếu rõ ràng trên kính.
Cô nhìn vào màn hình điện thoại, giống như đang chờ đợi một chuyện rất quan trọng.
Mãi đến khi tin nhắn bên kia cuối cùng cũng đến: Ngủ ngon.
Vỏn vẹn hai chữ, Lâm Lung nhìn chăm chú rất lâu, đến lúc cô ôm điện thoại, sau đó nằm ngã xuống giường.
Vâng, ngủ ngon nhé, đội trưởng.
**
Không ngờ ngày hôm sau, hơn mười giờ Lâm Lung thức dậy. Khoảnh khắc khi cô mở mắt, nhìn thấy chùm đèn màu trắng treo trên đầu. Đưa tay sờ thử, quả nhiên là đầu đầy mồ hôi.
Cô lại bị giấc mơ đánh thức.
"Tớ vừa khổ cực từ đảo Bali trở về, lại bỏ lỡ một vở kịch lớn của năm, có phải cậu và Hàn thần đang yêu nhau thật không?"
Đúng lúc điện thoại di động ở đầu giường rung lên, cô duỗi tay qua tìm, cầm lên xem, đã thấy tin nhắn Tô Hiểu Đàm vừa gửi tới.
Mấy hôm trước cô ấy đi Bali du lịch với người nhà, đoán chừng cũng vừa mới tỉnh ngủ đã lập tức nhắn tin cho cô.
Lâm Lung nhắn lại: "Đừng có nói hươu nói vượn, chỉ là liên hoan trong đội thôi."
Tô Hiểu Đàm nhanh chóng gửi lại ba cái biểu tượng cười gian, còn thuận tay đánh ba chữ ha ha ha.
Cô nói: "Cái này chẳng phải là để giải thích với bên ngoài sao, cậu có thể yên tâm nói thật với tớ, miệng của tớ chắc chắn còn kín hơn cả liệt sĩ."
"Lý do thật sự là đội chúng tớ đi liên hoan."
Lâm Lung từ trên giường ngồi dậy, nỗi hoảng hốt trong lòng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cảnh trong mơ quá chân thật, có chút đáng sợ.
Tô Hiểu Đàm gửi một emotion khóc lóc, trả lời: "Cậu là người duy nhất trái tim tớ bằng lòng chấp nhận làm Hàn tẩu."
"..."
Lâm Lung từ lâu đã quen với sự thay đổi chóng mặt của cô gái này rồi, cô nói: "Lần trước không phải cậu bảo, thà rằng Từ Ứng Hàn cả đời làm gay, cũng không muốn anh ấy tìm bạn gái à."
"Khi đó hai người vẫn chưa có một chút dấu hiệu nào, tất nhiên tớ thà để anh ấy thích đàn ông, cũng không muốn anh ấy bị ả hồ ly nào mê hoặc, làm hỏng đạo hạnh nghìn năm. Nhưng nếu như đó là Đậu Đỏ cậu, hai người trai tài gái sắc, tớ không có lý do gì để phản đối hết."
Lâm Lung nhớ tới giấc mơ kia, tiện tay nhắn lại: "Vậy cậu không cần nghĩ nữa, hôm qua Lâm Diệc Nhượng nói với tớ, ba mươi tuổi tớ mới có thể yêu đương. Hậu quả tối qua tớ nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy anh ấy vẫn đuổi theo chúng tớ..."
Nếu đó không phải là giấc mơ của cô, hơn nữa lại còn chân thật như vậy, Lâm Lung cũng không dám tin.
Trong mơ, một người đang nắm tay cô, không ngờ Lâm Diệc Nhượng vẫn luôn đuổi theo sau bọn họ, cương quyết không để họ ở chung một chỗ.
"..." Tô Hiểu Đàm gửi qua ba dấu chấm lửng.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha, nhưng mà tớ thật sự nghĩ rằng đây là những việc anh trai tớ sẽ làm. Chẳng qua anh ấy cũng ác thật, để tớ độc thân đến tận ba mươi tuổi, tàn ác vô nhân đạo quá."
Lâm Lung xoay người nằm sấp trên giường, cô nghe thấy Tô Hiểu Đàm đột nhiên ngừng cười. Sau đó cô nàng nghiêm túc hỏi: "Vậy cậu có thấy rõ hình dáng của người con trai kia không?"
Thấy rõ không ư?
Lâm Lung dừng lại, "Chỉ lo chạy trối chết thôi, không biết nam chính tròn méo ra sao nữa."
**
Lúc Lâm Lung xuống dưới lầu, phát hiện Chu Nghiêu và Từ Ứng Hàn đang ở trong phòng khách, hai người cúi đầu giống như đang thảo luận chuyện gì.
"Chào buổi sáng, Lâm Lung," Chu Nghiêu nhìn cô, mỉm cười chào hỏi.
Không ngờ Từ Ứng Hàn lại cau mày, nói: "Tôi không đồng ý."
Chu Nghiêu cũng nhíu mày, nói: "Đây là chuyện tốt, cậu có lý do gì không đồng ý. Huống hồ người trong cuộc còn chưa lên tiếng, chính cậu lại muốn quyết định thay."
Lâm Lung thấy họ bàn luận như chốn không người trước mặt mình.
Cô đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, đợi hai người họ đều nhìn mình, Lâm Lung mới nói: "Em có thể hỏi một câu không? Các anh nói người trong cuộc là em sao?"
Cô gái nhỏ nói xong còn chỉ chỉ vào mình.
Từ Ứng Hàn khoanh tay trước ngực, mặt không cảm xúc tựa vào ghế sô pha, trên mặt hiện rõ chữ tôi tuyệt đối không đồng ý.
Trái lại Chu Nghiêu lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh cô giải thích: "Thật ra là thế này, không phải giải thi đấu mùa hè sắp tới rồi sao, bên trụ sở thi đấu muốn bắt đầu quay quảng cáo tuyên truyền. Mọi năm đều là mỗi đội cử một ngôi sao tham gia, nhưng năm nay Liên Minh đang chuẩn bị làm một bước chuyển lớn, cho phép mỗi đội chọn hai người đi."
Lâm Lung hơi ngạc nhiên.
Đến khi khuôn mặt Chu Nghiêu lộ ra một nụ cười gian ác: "Bởi vì em là nữ tuyển thủ duy nhất của đội, cho nên Liên Minh muốn người thứ hai trong đội của chúng ta, là em."
Ngôi sao trong đội I.W vẫn không thay đổi, dĩ nhiên là Từ Ứng Hàn.
Cho nên chuyện quay quảng cáo tuyên truyền này, dường như luôn là Từ Ứng Hàn đại diện. Chỉ là không nghĩ tới, lần này Liên Minh lại có thể muốn tạo ra bước chuyển mới, muốn dựa vào mánh lới quảng cáo.
Chẳng qua đối với đội mà nói, đó là một chuyện tốt, cũng giúp đội tuyên truyền.
Chu Nghiêu nghĩ chuyện này cô gái nhỏ sẽ không từ chối. Dù sao cô cũng là người mới, tham gia hoạt động tuyên truyền có thể coi như một chuyện tốt.
Lâm Lung nhìn anh ta, hỏi ngược lại: "Bởi vì em là con gái à?"
Chu Nghiêu bị cô chất vấn thì hơi ngây ra, nhưng mà bên Liên Minh quả thật có ý này, dù sao cô cũng là nữ game thủ đầu tiên.
"Vậy không cần, chuyện này cứ để cho người khác làm đi."
Chu Nghiêu kinh ngạc nhìn cô, ngược lại Từ Ứng Hàn vẫn ngồi trên ghế sô pha, hai tay tiếp tục khoanh trước ngực, lại yên lặng nhìn cô.
"Sau này nhất định em sẽ tham gia, nhưng mà là dựa vào thực lực của chính mình, chứ không phải bởi vì em là một cô gái."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu ca ca của hồ ly: đừng hòng có ý với em gái tôi, ba mươi tuổi nó mới được phép yêu đương.
Hàn thần: Chuyện này hình như không phải anh có thể quản được.
Các bạn cảm thấy ai sẽ thắng?