Cho Phép Anh Thích Em

Chương 86




Edit: Cỏ

Beta: Huyên + Tà



Lâm Lung chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm người kia một lúc lâu, vẫn không nói gì.



Vẫn là Chu Nghiêu thở dài một hơi, nói: "Hàn ca từ lúc bắt đầu thi đấu, hai người bọn anh đã cùng một chiến đội, hơn nữa anh cũng đã quen biết cậu ấy lâu như vậy, thật sự là lần đầu tiên thấy cậu ấy như thế..."



Trong lúc nhất thời, Chu Nghiêu lại không tìm được từ nào thích hợp để hình dung về Từ Ứng Hàn.



"Phấn khích? Đắc ý?" Vẫn là Lâm Lung suy nghĩ một chút, trả lời anh ta.



Chu Nghiêu cười ha hả, gật đầu nói: "Đúng đúng, chính là loại cảm giác này, sao em biết anh muốn nói gì?"



"Bởi vì hiện giờ em cũng có cảm giác này." Lâm Lung quay đầu nhìn anh ta, nói xong, Chu Nghiêu trước mặt có cảm giác bị nghẹn.



Quả nhiên anh không nên hỏi câu hỏi vô dụng như thế, đây không phải tạo cơ hội rõ ràng cho tình nhân người ta ngược cẩu sao.



Phấn khích, có đoạt giải quán quân phấn khích, tất nhiên cũng có phấn khích công khai.



Đắc ý, còn ai hạnh phúc hơn hai người bọn họ? Không phải cô ngồi ở dưới sân khấu vỗ tay cổ vũ anh, mà là thật sự ngồi bên cạnh anh, cùng anh chiến đấu trên đấu trường.



Vinh quang của nhà vô địch, có anh một phần, cũng có cô một phần.



Loại cảm giác này, chỉ hai người bọn họ có thể hiểu, người khác đều không thể.



Lâm Lung quay đầu nhìn cách đó không xa, lúc này các tuyển thủ đang đứng cùng một chỗ, trên tay mỗi người đều bưng ly rượu. Bởi vì trận đấu kết thúc, cho nên ngay cả huấn luyện viên bình thường nghiêm khắc quản lý chiến đội, lúc này cũng cầm một ly rượu nói chuyện phím, nào còn quản tuyển thủ làm gì.



Cuối cùng, ngay cả Lâm Lung cũng có người tìm uống rượu.



Cũng may người của chiến đội I.W đều che chở cho cô. Mặc dù bây giờ người ta là hoa đã có chủ, nhưng tốt xấu gì cũng là bảo vật của chiến đội bọn họ, cho nên lúc Từ Ứng Hàn bị người khac kéo đi, Giản Dịch và Ngô Địch đều giúp cô chắn vài ly rượu.



Đến khi Trần Quân Kiệt đỏ bừng mặt đi tới, Giản Dịch thấy chàng trai hai mắt màu đỏ, cũng cảm thấy có chút không nỡ.



Chàng trai trẻ nhà người ta mới vừa giành quán quân, còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác thành công vui sướng này.



Đã bị Từ Ứng Hàn đâm một dao vào lòng.



Đúng là thương trường đắc ý, tình trường thất ý, Giản Dịch đưa tay vỗ bả vai cậu ta an ủi: "Quân Kiệt, đừng nói nữa, trước hết chúng ta uống cạn lu rượu này, anh em biết trong lòng cậu đau khổ."




Kết quả chàng trai trẻ còn chưa uống với Lâm Lung một chén nào, suýt chút nữa đã bị Giản Dịch hạ gục.



Chờ người của chiến đội VG đưa Trần Quân Kiệt đi, Chu Nghiêu cũng chạy tới, nhanh chóng nói xin lỗi, còn kiên quyết nói với Chu Nghiêu: "Với tửu lượng của cậu, hắn là đối thủ của cậu sao?"



"Ngay cả tửu lượng của tôi, hắn cũng không phải đối thủ, tên nhóc này tửu lượng kém quá." Giản Dịch bĩu môi.



Chu Nghiêu thấy cậu ta vẫn còn tỉnh táo, lại vỗ vào gáy cậu ta một cái.



"Mau đi cứu Hàn ca đi, tôi cảm thấy cậu ấy lại uống nữa thật sự không ổn." Vương Ngọc Đàn len lén chạy tới, nói.



Chu Nghiêu vừa nghe, nhanh chóng đi qua cứu ADC nhà mình, vừa đi trong miệng còn lầm lầm vài lời để bớt lo. Sau khi Từ Ứng Hàn được mang về, gương mặt của anh vẫn trắng nõn như trước, chỉ là con ngươi ửng đỏ, thoạt nhìn có loại cảm giác đẹp đẽ ma mị.



Lúc này, tiệc rượu cũng gần đến lúc kết thúc, Chu Nghiêu thấy vậy lập tức nói: "Các cậu đưa Hàn ca về trước đi, đừng để cậu ấy uống nữa, hôm nay thật sự uống không ít rồi."



Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn vừa muốn đỡ anh, kết quả những ngón tay thon dài của chàng trai này giống như nam châm, bỗng chốc nắm chặt cổ tay Lâm Lung.



Anh ngẩng đầu lên, cười khẽ: "Tôi muốn Đậu Đỏ đưa về."



Một tiếng này mềm mại giống như là làm nũng.



Chưa từng thấy qua dáng vẻ như vậy của anh, mọi người trong chiến đội I.W đều ngẩn ra.



Lát sau, Giản Dịch nói thầm: "Mắt chó của tôi muốn mù rồi."



Vương Ngọc Đàn gật đầu: "Cùng mù."



Chu Nghiêu tuyệt vọng: "Tôi cũng vậy."



Vì vậy, cuối cùng bọn họ thấy Từ Ứng Hàn ngược lại bị Lâm Lung khiên đi, đại ma vương trên đấu trường, nói chuyện yêu đương, cũng biến thành người bình thường. Không đúng, phải là trở nên không bình thường.



Lâm Lung đưa Từ Ứng Hàn lên lầu, anh vẫn khép hờ hai mắt, hoàn toàn là nắm tay cô bước đi.



Ngay cả vào trong thang máy, cũng là dựa lên vách tường thang máy lạnh lẽo, dường như như vậy mới có thể giúp anh dễ chịu một chút. Lâm Lung nhìn bộ dạng này của anh, có chút lo lắng, nhẹ giọng hỏi: "Đội trưởng, em nhờ phục vụ khách sạn làm cho anh chút canh giải rượu nhé?"



"Ừ." Giọng nói của chàng trai từ mũi thở ra khẽ hừ một tiếng.



Đến tầng trệt, Lâm Lung nắm tay anh đi về phía trước, vốn muốn trực tiếp đưa anh đến phòng của mình, nhưng vừa đến trước cửa phòng cô, anh lại trực tếp dựa vào vách tường.




Không đi?



Lâm Lung nhìn anh, do dự một lát, nhẹ giọng hỏi: "Đội trưởng, em đưa anh về phòng nghỉ ngơi."


"Anh về phòng mình không ngủ được." Chàng trai xoa xoa mi tâm của mình, dường như rất khó chịu.



Lâm Lung nhìn bộ dáng này của anh, đương nhiên động lòng. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô hơi do dự, thử thăm dò đưa tay đẩy anh một cái, nhẹ giọng nói: "Có phải anh cố ý hay không?"



Chàng trai vốn dĩ còn dựa đầu trên vách tường không nói gì, đột nhiên thấp giọng cười.



Anh nở nụ cười, Lâm Lung nào phải không biết lý do, nhất thời muốn đánh anh. Nhưng còn chưa ra tay, Từ Ứng Hàn đã đưa tay ôm cô vào lòng, trực tiếp chống ở cửa phòng.



Gò má của cô bởi vì uống vài chén rượu mà hơi phiếm hồng, hô hấp lúc này cũng có mùi rượu.



Thế nhưng cũng không khó ngửi, ngược lại rất thơm.



Anh cúi đầu, liếm môi của cô, mềm mại hồng hào, giống như ướp mật, khiến anh lưu luyến không rời.



Nghĩ đến vẫn còn ở trong hành lang, tim Lâm Lung đập muốn rớt ra ngoài, vội vã thấp giọng nói: "Đừng, đừng, đây là bên ngoài."



"Vậy em mở cửa đi." Giọng nói của anh giống như một loại rượu thơm, trầm thấp, ấm áp, mang theo mùi vị dụ hoặc.



Lâm Lung ngước mặt lên, bắt đầu lục lọi chiếc túi nhỏ mà cô mang theo trên người, trong đó rất ít đồ, thế nhưng thẻ mở cửa phòng rất mỏng lại càng thêm khó tìm. Anh mở khớp hàm của cô, môi lưỡi bắt đầu dây dưa, không ngừng ôm lấy cô, trằn trọc mút vào.



Ting một tiếng vang nhỏ, cửa phòng cuối cùng được mở ra.



Từ Ứng Hàn đưa tay trực tiếp ôm người đi vào, trở tay lại đè cô lên ván cửa. Xung quanh tối đen, không có một tiếng động, yên lặng giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.



"Đội trưởng." Lâm Lung đưa tay kéo vạt áo anh, giống như muốn đẩy anh ra.



Nhưng chàng trai hôn càng ngày càng sâu, Lâm Lung lắng nghe âm thanh trong căn phòng vô cùng yên tĩnh, cả người dường như muốn nổ tung. Chỉ là cô không ngờ tới, đây chỉ là bắt đầu.



Bình thường cô ở trong căn cứ đều mặc áo ngắn quần dài, nhưng hôm nay cô mặc một vái váy xòe ngắn.



Làn váy hơi bồng, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, khỏi phải nói là đẹp đến mức nào. Nhưng lúc này chân của anh lại chen vào giữa hai chân cô, giống như một tín hiệu, môi của anh bắt đầu chậm rãi di chuyển, từ cánh môi của cô rơi xuống cằm, cuối cùng dừng lại trên cổ cô.



Da thịt trên cần cổ mảnh khảnh của cô gái trơn bóng lại non nớt, khi cô ngước lên, mạch máu khẽ run, môi của anh bắt được rõ ràng.




"Anh..." Khi anh nắm chặt eo của cô, Lâm Lung run rẩy hỏi.



Cô đã là cô gái trưởng thành, đương nhiên hiểu được những chuyện giữa nam và nữ.



Thế nhưng lúc này, cô thật sự phải đối mặt, vẫn không ngừng run rẩy.



Đến khi một tiếng "xoẹt" nhỏ vang lên, cô ngây ngẩn cả người.



Bởi vì khóa kéo phía sau bị kéo xuống, lưng của cô cứ thế phơi bày ra ngoài, rõ ràng là buổi tối giữa mùa hè, cô vẫn không nhin được run lên.



Anh cảm nhận được phản ứng của cô, bàn tay dán trên lưng cô, nhẹ giọng dụ dỗ: "Đậu đỏ, đừng sợ."



Lâm Lung rốt cuộc tìm được giọng nói của mình, cô cắn chặt hàm răng nói: "Cũng bởi vì có anh ở đây, em mới sợ."



Trong bóng tối, vang lên một tiếng cười rầu rĩ, anh cúi đầu tinh tế hôn cô, bàn tay dọc theo lưng cô chậm rãi đi xuống, tấm lưng thiếu nữ mịn màng, trơn tuột, tay sờ vào có cảm giác trơn nhẵn không nói thành lời.



Ngón tay của anh có chút thô ráp, do quanh năm đánh bàn phím để lại.



Váy bởi vì dây kéo bị kéo xuống, hai bên đầu vai đã lộ ra ngoài.



Cho nên anh vươn tay kia đặt lên vai cô, lòng bàn tay ấm áp, hơi dùng sức, giống như muốn trấn an cô hoặc là ngăn cản cô từ chối.



Ngay khi hai người quấn lấy nhau, cô ngẩng đầu lên, hai tay rốt cuộc không thể nhịn được nữa nắm lấy vạt áo anh, dưới vạt áo, là da thịt anh nóng bỏng.



Giống như ma quỷ, cô vén vạt áo của anh lên, bàn tay nhỏ bé đặt lên eo anh, đường cong rõ ràng lại hoàn mỹ.



Đây là lần đầu tiên Lâm Lung chủ động, giống như muốn thêu cháy hết tất cả lý trí trên người Từ Ứng Hàn.



Anh trực tiếp ôm người, ném lên trên giường, sau đó đè lên.



Trong phòng vẫn tối đen như trước, ở trong bóng đêm, anh chỉ có thể nhìn thấy đường nét của người dưới thân, và đôi mắt sáng như sao trong đêm đen.



Anh cúi đầu hôn lên cổ cô, Lâm Lung đưa tay kéo vạt áo anh lần nữa.



Lần này, không có từ chối, chỉ có đón nhận.



Rầm rầm rầm ba tiếng gõ cửa, cuối cùng một giọng nói bên ngoài nhắc nhở: "Tiểu Nghiêu bọn họ sắp lên đấy."



Hai người trong phòng đều sửng sốt, Lâm Lung bỗng nhiên ngồi lên, cái trán thẳng tắp đập lên đầu anh, than nhẹ một tiếng, hai người đều đau không nhẹ.



Sau đó, trên hành lang vang lên tiếng bước chân và tiếng la hét ầm ĩ.



...




Lúc bọn Chu Nghiêu đi tới, đã thấy cửa phòng Lâm Lung mở rộng.



Giản Dịch còn tò mò hỏi: "Lâm Lung, em mở cửa làm gì?"



"Đội trưởng ói trong phòng em, em không di chuyển anh ấy được, chờ các anh về giúp đỡ."



Cô nói xong, Chu Nghiêu bước một bước dài nhanh chóng đi vào, trong miệng còn lẩm bẩm: "Sao lại nghiêm trọng như thế? Không phải mới vừa rồi còn có thể đi về sao."



"Đúng vậy, sau khi đi lên thì ói ra." Lâm Lung nhún vai, bộ dáng rất vô tội.



Vì vậy, những người khác vội vàng giúp đội trưởng đang say trở về.



Sau khi những người khác rời khỏi phòng của Từ Ứng Hàn và Lam Cảnh Trình, Lam Cảnh Trình bên cạnh nhìn về phía đầu giường, thấp giọng cười nói: "Không sao chứ."



Chàng trai vốn đang nhắm hai mắt nằm trên giường, đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà, mặt không thay đổi nói: "Thêm chút nữa sẽ có chuyện."



Hôm sau, mọi người ra sân bay trở về Thượng Hải.



Sau khi trải qua vài giờ bay, cuối cùng máy bay đáp xuống ở sân bay Phố Đông. Bên ngoài nắng gắt như lửa đốt, vừa xuống máy bay, hơi nóng đập vào mặt, suýt chút nữa bị nấu chín.



Từ Ứng Hàn quay đầu nhìn Lâm Lung đã đội nón đầy đủ, hỏi: "Mang cái này không nóng sao?"



"Tô Hiểu Đàm nhắn tin cho em, nói fans của anh chuẩn bị đến sân bay gank anh, em sợ bị người ta đánh." Lâm Lung hơi nhún vai, kể chuyện cười không buồn cười lắm.



Sau khi nhận hết hành lý của mình, mọi người bắt đầu ra ngoài.



Quả nhiên, vừa đi ra, đã thấy không ít người đến đón, đặc biệt là các cô gái, mặc trên người đồng phục giống nhau, trên mặt dán sticker không nói, ngay cả trên tay cũng cầm biểu ngữ.



"A a a a, xuất hiện rồi."



Một tiếng thét chói tai, giọng nói kích động của các cô gái vang lên.



Lâm Lung nhanh chóng trốn về phía sau, kết quả nghe thấy một giọng nói không tính là lớn nhưng vô cùng rõ ràng: "Đậu Đỏ."



Cô ngẩng đầu, đã thấy cách đó không xa, chàng trai cao lớn mặc áo sơ mi có sọc, mái tóc đen chải gọn ra sau đầu. Anh ăn mặc cũng không quá khoa trương, thế nhưng chỗ nào cũng lộ ra cảm giác tinh tế.



Tiếng la hét ầm ĩ trên sây bay, dường như biến mất trong lúc này.



Lâm Lung cầm vali trong tay, trên mặt lộ ra một nụ cười thật tươi.



Đến khi cô nghe được giọng nói của chàng trai: "Đậu Đỏ, đến đây."



Vì vậy, Từ Ứng Hàn đã thấy cô gái đứng bên cạnh mình, trực tiếp bỏ lại vali của cô, từ chỗ anh chạy như bay vào lòng một người đàn ông khác.