Cho Phép Anh Thích Em

Chương 92




Edit: Vân

Beta: Huyên



Sau khi trở lại nhà chung, mọi người hầu như không nói gì, ai nấy đều về thẳng phòng mình.



Chu Nghiêu đứng dưới lầu, nhìn một đám bộ dạng ủ rũ cúi đầu, bỗng không biết nên nói gì mới ổn. Tuy miễn cưỡng thắng được lần thi đấu này, nhưng trong đội ngũ đã xuất hiện bất hòa.



Nói thật, bây giờ là thời điểm Chu Nghiêu sợ nhất.



Những đội viên sống bên nhau này đều là thiếu niên chưa lớn, bình thường quan hệ rất tốt, nhưng đôi lúc cũng có vấn đề. Dù gì thì ở chung một thời gian dài như vậy, sao có thể không gặp trắc trở.



Anh ta khẽ thở dài, chợt thấy một bóng người chậm rãi đi đến bên cạnh.



Thì ra là Lâm Lung còn chưa lên lầu, Chu Nghiêu quay đầu nhìn cô, dụ dỗ: "Lên nghỉ ngơi một lát đi, hôm nay không huấn luyện, em muốn ăn gì? Anh gọi cơm hộp cho các em nhé?”



Mùa giải sắp xếp một ngày hai trận thi đấu, bọn họ vừa thi lúc năm giờ, lúc này trở lại căn cứ thì đã hơn chín giờ rồi.



Vốn định đưa bọn họ ra ngoài ăn tối rồi mới về, nhưng một đám cúi đầu ủ rũ, ai cũng nói không muốn ăn.



Xe bus chỉ có thể lái về nhà chung.



"Không ạ." Lâm Lung lắc đầu.



Chu Nghiêu thấy vẻ mặt cô không phấn chấn, lại nghĩ tới hôm nay cô bé carry rất nhiệt huyết, cho nên vỗ vai cô, nói: "Hôm nay vất vả rồi, MVP nhà chúng ta ạ. Nói thật nhé, theo tình hình này, rất có thể em sẽ trở thành MVP của mùa đấu đấy."



Anh ta vừa dứt lời thì lập tức có một giọng lười biếng cất lên: "Bỏ móng chó của anh ra khỏi vai bạn gái tôi đi."



Chu Nghiêu quay sang nhìn Từ Ứng Hàn đi tới, tay cầm sữa chua, đợi đi tới trước mặt Lâm Lung liền đút ống hút vào miệng cô, thấp giọng nói: "Uống một chút rồi lên lầu nghỉ ngơi."



Lâm Lung không cầm sữa chua mà hút luôn hai ngụm.



Từ Ứng Hàn vẫn cầm cho cô như vậy.



Chu Nghiêu ở bên cạnh tròn mắt há mồm nhìn, anh ta thấy đôi tròng mắt mình sắp rơi ra ngoài rồi.



"Hàn ca, cậu còn như vậy, tôi báo cảnh sát thật đấy." Chu Nghiêu vô lực nói.




Hiển nhiên anh ta không quen Từ Ứng Hàn như vậy, con người cao lãnh, con người nói không gần nữ sắc, con người kiêu ngạo đâu.


Không ngờ Từ Ứng Hàn chỉ liếc anh ta một cái rồi thấp giọng hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"



"Tiểu Nghiêu nói mua cho em." Lâm Lung lập tức trả lời.



Chu Nghiêu vội vàng khoát tay, cười ha ha: "Đừng đừng, có Hàn thần ở đây, sao anh có thể giành trả tiền được."



"Vậy không được, anh nói sẽ mua đồ ngon cho em ăn mà." Lâm Lung nghiêm mặt nói, nói xong, cô còn ngẩng đầu hỏi: "Đội trưởng, anh muốn ăn gì? Để Tiểu Nghiêu mua cho chúng ta đi."



Chu Nghiêu suýt không thở nổi.



Bọn họ ai cũng của cải đầy người, thế mà còn không biết xấu hổ, đi bắt nạt một giám đốc chiến đội nho nhỏ như anh ta.



Lâm Lung cứ vậy mà gọi thức ăn, cô chọn món lẩu Ma lạt hương gần đây hay ăn. Trước kia cô rất ít khi ăn những món có khẩu vị nặng như vậy, nhưng không hiểu sao bây giờ lại rất thích ăn mấy món lẩu, đặc biệt là lẩu Ma lạt hương.



Lâm Lung chọn món xong liền lên lầu.



Chu Nghiêu định nói chút chuyện về chiến đội với Từ Ứng Hàn, nhưng lại thấy anh cũng đi lên lầu.



Anh ta suýt chút nữa đã hét lên, vất vả lắm mới hạ giọng được: "Cậu lên làm gì?"



"Về phòng nghỉ ngơi." Từ Ứng Hàn chẳng thèm quay đầu lại, quăng cho anh ta một câu.



Lời của Chu Nghiêu đã đến tận cửa miệng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh ta nói: "Về phòng cậu ngủ nhé, đừng chạy đi lung tung."



Từ sau khi hai người họ công khai, Chu Nghiêu bắt đầu hình thành một thói quen "tốt đẹp", đó là trước khi đi ngủ phải đến kiểm tra phòng Từ Ứng Hàn một vòng.



Có khi Từ Ứng Hàn chơi game quá muộn, hôm sau nhất định anh ta sẽ hỏi lại Ngô Địch.



Đây đúng là đề phòng Từ Ứng Hàn như đề phòng kẻ gian, sợ anh nửa đêm lẳng lặng mò đến phòng Lâm Lung.



Lâm Lung vừa đến chỗ rẽ, nghe thấy câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.



Vì vậy, khi cô trở lại phòng mình thì thuận thế đóng cửa lại, chẳng ngờ vẫn chậm một bước.




Từ Ứng Hàn đưa chân chặn kẽ hở lại, mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Chạy cái gì?"



"Tiểu Nghiêu nói anh về phòng anh ngủ, đừng có chạy lung tung." Lí lẽ của Lâm Lung rất cứng cáp.


Cô bỗng nghe thấy tiếng cười giễu của chàng trai.



Anh hỏi: "Chu Nghiêu nói gì em cũng nghe?"



Lâm Lung đang định nói "Nhưng người ta là quản lí" thì cửa phòng đột nhiên bị chàng trai đẩy ra, cả người cô đều rơi vào trong ngực anh, gò má anh tiến lại gần, "Nhưng bạn trai em nói muốn ngủ ở đây."



...



Tên lưu manh này, Lâm Lung ra sức kiềm chế, không muốn để khuôn mặt đỏ ửng của mình lộ ra quá rõ.



Nhưng cô càng nén lại thì khuôn mặt nhỏ trắng nõn càng đỏ hơn.



Từ Ứng Hàn cười khẽ, Lâm Lung tức giận nói: "Từ Ứng Hàn, anh không được giở trò lưu manh."



Con ngươi đen nhánh của chàng trai lặng nhìn cô, bởi cái nhìn quá trực tiếp, Lâm Lung không biết phải phản ứng lại thế nào. Bỗng nhiên, anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái, nhưng có vẻ như chưa thỏa mãn, anh lại hôn lên một cái nữa.



Sau đó, anh mới thấp giọng nói: "Anh nói ngủ là chỉ đắp chăn ngủ thôi, em nghĩ đi đâu thế?"



Vừa ăn cướp vừa la làng là như vậy đó.



Nhưng mà hôm nay thi đấu, Lâm Lung quả thật rất mệt mỏi.



Khi vừa thi đấu xong, cô tiếp nhận phỏng vấn, tay cầm micro vẫn còn run rẩy.



Trước đây đánh với đội Hàn Quốc, cô cũng đã bị thế này một lần, nhưng nhà vật lí trị liệu của chiến đội nói với cô rằng vì tập trung vào tay trong một thời gian dài, cho nên khi thả lỏng sẽ trở thành như vậy.



Đất dụng võ của bọn họ là trong máy tính, vì vậy bệnh nghề nghiệp của tuyển thủ eSports cũng không ít.



Có nhiều tuyển thủ bị tổn thương lưng và tay, lưng đau là vì ngồi lâu trước máy tính, tay đau lại càng phổ biến hơn. Hầu như tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng gặp phải vấn đề này.




May là chiến đội I.W có nhà đầu tư lớn, cho nên ở phương diện gì chiến đội cũng được chuẩn bị rất đầy đủ, ngay cả nhà vật lí trị liệu cũng có.



Thế nhưng, những lần thi đấu trước cô chưa từng mệt mỏi đến vậy, chỉ có hôm nay mới có cảm giác vừa đặt đầu xuống là ngủ được luôn.



Cô thấp giọng nói: "Đừng lộn xộn, em mệt thật, em buồn ngủ lắm."



"Anh cũng vậy." Giọng Từ Ứng Hàn trầm thấp, y hệt giọng dỗ con.


Lâm Lung vốn định đuổi anh về phòng anh ngủ, không ngờ cô còn chưa mở miệng thì đã bị anh bế lên rồi. Cô gái nhỏ bị dọa sợ, suýt hét lên, nhưng nhớ đến căn phòng cách âm kém bèn vội im miệng.



Anh vén chăn lên, ném cô lên giường, sau đó xoay mình nằm xuống bên cạnh cô, mọi hành động đều vô cùng lưu loát.



Đến cả lời từ chối Lâm Lung cũng chưa kịp nói ra thì anh đã yên vị bên cạnh cô rồi.



Trong phòng không bật đèn, cho nên sau khi đóng cửa lại thì xung quanh là một mảnh tối tăm, chỉ đành vậy. Cô nằm thẳng người ở phần giường của mình, không dám nhúc nhích tí nào, bởi vì chỉ cần động một cái là tay cô có thể chạm vào thân thể ấm áp của anh.



Thân thể cao lớn của chàng trai này giống như một nguồn nhiệt tỏa ra không ngừng, dù cô không chạm nhưng vẫn cảm thấy ấm nóng.



Người bên cạnh bỗng nghiêng người, Lâm Lung định tránh sang bên cạnh, nhưng hông đã bị cánh tay anh vòng sang rồi.



Anh hơi ngẩng đầu lên rồi cười khẽ, sau đó, cánh môi mềm mại của cô bị người ta ngậm mất.



Ánh trăng dịu dàng xuyên qua cửa sổ, rơi xuống phần chăn nhô lên. Gò má của Lâm Lung bị bàn tay anh âu yếm nâng đỡ, đầu lưỡi anh bá đạo xông vào. Miệng lưỡi cô bị anh bịt kín đến nỗi gió thổi không lọt, từng hơi thở của cô đều bị giữ chặt.



Rõ ràng là nói đắp chăn ngủ thôi mà.



Quả nhiên, lời đàn ông nói không thể tin.



**



Lâm Lung không biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh lại, cô sờ chỗ bên cạnh thì thấy không có người.



Cô bật đèn ở đầu giường, nhìn đồng hồ báo thức.



Đã mười một giờ tối rồi.



Cô vội vàng xoa mắt, đứng dậy đi xuống lầu.



Khi cô vào phòng huấn luyện thì mới phát hiện mọi người đều ở đây, chỉ là bình thường căn phòng ồn ào giờ lại hết sức yên tĩnh.



Lâm Lung đi tới thì thấy Từ Ứng Hàn đang đấu rank. Đợi cô ngồi xuống ghế, chàng trai tháo tai nghe xuống, ném lên bàn rồi quay sang hỏi cô: "Ngủ no rồi?"




"Nếu còn ngủ nữa thì tối nay em khỏi ngủ mất."



Thấy cô có tinh thần hơn, Từ Ứng Hàn đưa tay xoa đầu cô một cái, sau đó đứng dậy, "Đi thôi, đưa em đi ăn cơm."



"Không cần đâu, để em tự đi, anh đang chơi mà." Lâm Lung chỉ màn hình máy tính.



Mặt Từ Ứng Hàn vẫn không đổi sắc, "Gặp phải một đám diễn viên."



Nói xong, anh quay đầu hô với Vương Ngọc Đàn: "Đợi đến hai mươi phút thì nhấn đầu hàng giúp tôi."



Đối với tinh thần không có trách nhiệm trong game này, Lâm Lung rất hiểu. Đấu hạng không giống như thi đấu, có khi gặp đồng đội là "thần" mà lại treo máy, thật sự muốn đập phím ghê gớm.



Sau khi Lâm Lung ra ngoài cùng anh thì nhỏ giọng nói: "Hôm nay phòng huấn luyện yên tĩnh quá."



"Em không thích?" Từ Ứng Hàn hỏi.



Lâm Lung gật đầu, cô vẫn thích phòng huấn luyện nói cười rộn rã hơn, bây giờ nhìn như đang có gì kiềm chế không nói ra được. Cô biết, từ khi Giản Dịch bị thay khỏi trận thứ ba, tâm trạng vẫn luôn không tốt.



Bình thường, trong phòng huấn luyện, cậu ta và Vương Ngọc Đàn nói chuyện nhiều nhất, vậy mà hôm nay cậu ta không nói, cả phòng huấn luyện cũng im ắng luôn.



"Cứ vậy đi, để bọn họ tỉnh táo một chút." Giọng Từ Ứng Hàn rất thản nhiên, không có vẻ gì là tức giận.



Nhưng Lâm Lung thì hơi sửng sốt, đợi hiểu ra mới hỏi lại: "Bọn họ?"



Từ Ứng Hàn cười một tiếng: "Sau khi thắng trận thứ nhất, ở phòng huấn luyện, Ngô Địch hỏi em sao không phóng ulti cứu anh ta. Đến trận thứ hai, em cũng thấy rồi chứ, Giản Dịch vì cứu anh ta mà feed bao nhiêu lần. Trên mạng nói bọn họ là trẻ trâu, anh thấy nói không sai chút nào."



"Anh lại lên Tieba à?" Từ sau vụ anh trả lời trên Tieba lần trước, Chu Nghiêu lập tức tịch thu tài khoản của anh rồi.



Từ Ứng Hàn nghiêng đầu, nhìn cô cười: "Thế nào? Em muốn tố cáo anh?"



"Sao thế được." Lâm Lung liền lắc đầu, chớp mắt mấy cái: "Em là bạn gái anh mà."



Giống như nhớ tới gì để tự đắc, Từ Ứng Hàn cười khẽ, Lâm Lung quay đầu nhìn sang, thấy anh chẳng nói gì, bỗng thấy hơi lạ, "Anh cười gì?"



"Đột nhiên nhớ ra hôm nay anh chưa khen em."



Lâm Lung sững người, không hiểu anh nói gì.



Anh cong miệng cười một cái, cúi đầu hôn lên môi cô, "Hôm nay, khi em đứng chắn ulti giúp anh đã khiến anh muốn lập tức cưới em về nhà."



"Có vợ như vậy, chồng còn cầu gì nữa."