Cho Phép Anh Thích Em

Chương 95




Edit: Vân

Beta: Huyên



Các fans cũng không nghi ngờ gì mà hớn hở chạy đến xin chụp hình chung.



Chờ sau khi fans rời đi, Lâm Lung mới hỏi nhỏ: "Lâm Diệc Nhượng, rốt cuộc anh tới đây làm gì?"



"Đương nhiên là tới gặp em." Lâm Diệc Nhượng liếc Lâm Lung một cái, lại nhìn sang Từ Ứng Hàn ở bên kia, hai người này đứng chung một chỗ thật khiến người ta phải bực bội mà.



Lâm Lung nhìn anh với vẻ mặt không tin tưởng lắm.



Cũng may Lâm Diệc Nhượng nhận ra lời mình nói có vấn đề, cho nên tì lên vai của cô gái nhỏ, cười nói: "Lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau, hai người xem phim xong chắc đói rồi, anh mời em đi ăn nhé."



Trong khi nói chuyện, anh ta không hề nhắc tới Từ Ứng Hàn.



Thật lòng mà nói, Lâm Diệc Nhượng khâm phục Từ Ứng Hàn hơn là chán ghét. Tuy chiến đội đầu tiên anh ta gia nhập bị Từ Ứng Hàn đánh rơi xuống hạng thứ cấp, nhưng đó là do kĩ năng bản thân không bằng người ta, không trách ai được.



Chẳng qua, khi liên quan đến chuyện Lâm Lung, anh ta nhìn Từ Ứng Hàn ở điểm nào cũng thấy không vừa mắt.



Nhưng anh vừa hỏi Lâm Lung xong thì cô gái nhỏ liền quay sang hỏi Từ Ứng Hàn: "Đội trưởng, anh muốn ăn gì?"



Mặt Lâm Diệc Nhượng bỗng đen như than.



May mà bữa ăn này Lâm Diệc Nhượng vẫn được chọn địa điểm.



Mặc dù bình thường tính tình Từ Ứng Hàn lạnh nhạt, nhưng EQ của anh không thấp, anh còn chưa ngốc đến độ thử đi đối nghịch với anh vợ mình.



Ngay cả lúc đi ăn, Lâm Diệc Nhượng kéo Lâm Lung ngồi chung, để Từ Ứng Hàn ngồi đối diện một mình, anh cũng cố nhịn xuống. Quả nhiên, sau khi đại ma vương eSports yêu đương, tính người có tăng lên mấy phần.



May mà xong bữa, Lâm Lung chủ động lấy lí do phải về đấu rank, muốn đi đôi với Lâm Diệc Nhượng thì mới dụ được anh về.



Sau khi hai người lên xe, Lâm Lung ngồi ở ghế phụ bỗng cười lên một tiếng.



Từ Ứng Hàn nhìn cô, hỏi: "Cười gì vậy?"



"Anh trai nhỏ của em ngây thơ quá." Lâm Lung cười nói.



Rõ là lời than phiền, nhưng giọng cô nói rất vui vẻ, nghe thế nào cũng thấy ngọt ngào.



Từ Ứng Hàn là con trai một, nhưng cũng khá thân thiết với anh em chú bác trong nhà.



Anh thử nghĩ, nếu em gái họ mình vừa lên cấp Hai, bỗng một ngày về nói với bọn họ mình có bạn trai rồi.



Chắc là tâm trạng của anh cũng không được thoải mái.



"Có anh em có vui không?" Từ Ứng Hàn đột nhiên hỏi.



Thật ra thì anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, dù sao anh cũng là con trai một, không tò mò chuyện anh chị em làm gì.




Nhưng mà Lâm Lung lại được sinh ra trong gia đình mà phía trên có hai anh trai cưng chiều cô.



Cô chính là bong bóng được nâng niu trong hũ mật từ nhỏ.



Lâm Lung gật đầu: "Tất nhiên rồi, trong nhà có cái gì, em sẽ là người có trước. Cho dù đôi lúc em muốn khiêm nhường một chút, các anh cũng sẽ cướp cho em. Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ thiếu tiền tiêu vặt, bởi sau khi anh trai lớn cho tiền thì anh trai nhỏ cũng cho em. Hai người họ đều nói con gái thích mua đồ chơi, sợ em đi học không đủ tiền tiêu."



Kì thực, quãng thời gian cô đi học rất êm đềm, chỉ nghĩ đến tập đàn chứ không để ý linh tinh như những cô gái khác.



"Từ nhỏ đến lớn không ai bắt nạt được em?" Từ Ứng Hàn hơi cười, hỏi.



Lâm Lung: "Dĩ nhiên, anh trai nhỏ của em là bá vương ở trường. Anh ấy lớn hơn em hai tuổi, ngày đầu tiên em lên cấp hai, anh ấy đã đi thẳng đến lớp em, nói với các bạn em: Đây là em gái tao, đứa nào dám bắt nạt em ấy, tao sẽ giết chết."



Tuy rằng khá ngốc nghếch, nhưng đây chính là Lâm Diệc Nhượng.



Dĩ nhiên, vì chuyện này, Lâm Diệc Nhượng bị mách lên thầy chủ nhiệm, cuối cùng phải mời phụ huynh lên trường làm việc.



Kiều Y đến nhận lỗi với giáo viên, không những thế còn đảm bảo về nhà sẽ dạy con thật kĩ.



Thế nhưng khi về nhà, Kiều Y liền dẫn Lâm Diệc Nhượng và cô ra ngoài liên hoan một bữa lớn.


Lúc Lâm Lung kể chuyện ngày bé, mặt mày của cô rất hớn hở.



Bất chợt, cô phát hiện mình nói hơi nhiều quá rồi, cho nên ngượng ngùng nhìn Từ Ứng Hàn, thấp giọng nói: "Có phải em nói nhiều quá rồi không?"



"Không sao, anh thích nghe."



Đúng lúc gặp đèn đỏ, Từ Ứng Hàn dừng xe, vuốt mái tóc dài của cô. Giây phút cô gái nhỏ kể về những câu chuyện cũ thú vị, cả người toát ra vẻ hoạt bát đầy sức sống, đến khóe mắt chân mày cũng đong đầy niềm vui.



"Nãy giờ hình như đều là em kể chuyện ngày bé, còn anh chẳng kể gì."



"Anh sao?" Từ Ứng Hàn không ngờ cô sẽ nói như vậy.




Anh nghĩ chút rồi nói: "Nhưng quả là anh không nghĩ ra chuyện gì để kể hết."



"Ừm." Lâm Lung buồn buồn nói một tiếng.



Từ Ứng Hàn hoàn toàn hết cách với tính khí này của cô, anh nhéo tai cô một cái, sau đó cười dụ dỗ: "Nhưng thực ra là vì tuổi thơ của anh không được tuyệt vời như em."



Không phải Từ Ứng Hàn không muốn nói, mà anh không nhớ được tuổi thơ mình có những gì để nói Lâm Lung nghe.



Từ nhỏ anh đã không phải một đứa trẻ hoạt bát, ba mẹ bận bịu với công việc, cuộc sống của anh hầu hết trải qua trong căn nhà lớn của ông nội. Vì không có anh chị em nên tuổi thơ anh gắn liền với sở thích chơi game.



Để bù đắp cho anh, ba mẹ đều đồng ý mua đủ loại game.



Có rất nhiều bạn đến nhà ông nội tìm anh chơi game cùng, nhưng anh luôn là người thành thạo game nhanh nhất, đến cả game ghi nhớ cũng vậy.



Đợi lớn hơn một chút, anh dần dần tiếp xúc với game online.



Rồi khi lên cấp Hai, anh bắt đầu biết đến game Liên minh huyền thoại này. Khi đó, LoL mới chỉ xuất hiện trong giới eSports, chưa phát triển mạnh mẽ như bây giờ.



Thành tích trung học của anh luôn rất tốt, lại có trong nhà hỗ trợ, rất dễ xin các offer đến từ trường đại học nước ngoài.



Có điều, đến cuối cùng, con đường anh chọn là chơi game chứ không phải học đại học.



Rõ ràng anh nói đơn giản, nhưng Lâm Lung nghe rất say sưa, bởi đây là lần đầu tiên cô biết được Từ Ứng Hàn đã từng như thế nào, biết trước khi trở thành một người đội trưởng đầy trách nhiệm, anh là một bé trai xấu hổ, không dám nói gì ra sao.



"Anh biết em sẽ cười mà." Từ Ứng Hàn bất đắc dĩ nhìn cô.



Quả nhiên không nên kể cho cô những chuyện này.



*



Lúc bọn họ về tới nhà chung, trong phòng huấn luyện đã có không ít người.




Lâm Lung vừa mới ngồi xuống, Tô Hiểu Đàm liền gọi tới, cô bắt máy, nghe thấy tiếng cười vô cùng khoái trá ở đầu dây bên kia.



Cô ngạc nhiên hỏi: "Sao thế?"



"Ôi trời ơi, bây giờ tớ mới biết anh trai nhỏ của cậu là một danh hài đấy." Tô Hiểu Đàm ngồi ở kí túc xá, cười đến nỗi không thở được, ngón tay lướt iPad lên xuống không ngừng.



Lâm Lung hết sức khó hiểu, lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"



"Cậu vẫn chưa thấy á?" Tô Hiểu Đàm lập tức nói, "Tớ share lại cho cậu rồi đấy, mau xem đi."



Tô Hiểu Đàm gửi cho cô một đoạn video ngắn của fan nào đó trên Weibo.



Bà xã bé nhỏ của hồ ly: Trời đất ơi, không ngờ đi xem phim cũng có thể gặp được chồng nữa, lúc đó trong lòng tôi điên cuồng gào thét rồi, nhưng thấy hơi mất hình tượng, chỉ dám núp đằng sau quay video, đến cả chữ kí cũng nhờ bạn đi kí giúp.



PS: Vất vả lắm mới được nghỉ, Nhượng thần liền đưa em gái đi xem phim, đúng là muội khống mà.



Lâm Lung tròn to mắt, sau đó mở video lên thì nghe được câu nói đầy tự tin kia của Lâm Diệc Nhượng.



"Tôi đi xem phim với Lâm Lung, không ngờ gặp được Hàn ca."



Chẳng ngờ những lời này lại được share tận hơn 10,000 lần, không ít blogger trên Weibo cũng share.



Có một vị blogger đã share rồi còn không khách khí cười nhạo: "Phải nói chức "danh hài" giới eSports thuộc về Nhượng thần mất rồi."



Trước đó anh ta có đăng một tấm hình vô tình bắt gặp Lâm Lung và Từ Ứng Hàn đi xem phim ở trên Weibo.



Bên dưới đều là fans và người qua đường cười điên dại.



"Ôi mẹ ơi, trình độ mở to mắt nói dối của Nhượng thần chắc có 102 trên thế giới này mất."



"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hôm nay anh trai hồ ly làm tôi cười đau bụng chết."



"Tôi nói này, thật ra thì ở trong video, lúc cậu ấy nói xong câu này, chẳng phải mặt Hàn thần và Đậu Đỏ đều đen cả sao?"



"Danh hài năm nay thuộc về anh chắc rồi."



"Đáng thương, đứa trẻ đáng thương, em gái bị cướp mất, một kẻ muội khống có thể không tức giận sao?"



Lâm Lung vừa xem xong, trong phòng huấn luyện bỗng vang lên một trận cười nghiêng ngả.


Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Vương Ngọc Đàn, thấy cậu ta giơ điện thoại lên, ôm bụng nói: "Tôi thật sự bị Nhượng thần chọc cười chết mất, không ngờ cậu ta lại có khả năng mở to mắt nói dối đến mức này."



Những người khác chưa biết chuyện cũng rối rít chạy đi xem, sau đó cười ầm lên.



Lâm Lung chợt nhớ ra chuyện đã đồng ý đi đôi với Lâm Diệc Nhượng.



Cô dò xét qua Wechat, "Anh trai nhỏ, có đi đôi không?"



Rất lâu sau bên kia mới reply, "Không có hứng."



Lâm Lung thở dài một hơi, "Tại sao ạ?"



Lần này, Lâm Diệc Nhượng reply rất nhanh.



Anh nói: "Cần thể diện."