Cho Phép Anh Thích Em

Chương 97




Edit: Huyên

Beta: Tà



Trận đấu đầu tiên thất bại, chơi khó coi, còn chưa kết thúc trận đã thoát khỏi trò chơi…





Những chuyện này bấy giờ Lâm Lung còn chưa nghĩ đến, bởi vì lúc này cô chỉ có thể mờ mịt đứng tại chỗ, chờ người của Lucky Star tới bắt tay.



“Lâm Lung.” Từ Ứng Hàn cúi đầu thu dọn thiết bị của mình, quay đầu nhìn về phía cô gái còn đứng chôn chân.



Hai tay cô rũ xuống hai bên chân, bàn tay hơi nắm thành đấm.



Anh duỗi tay kéo cô một cái, hiện tại tuyển thủ của Lucky Star đang ở sân khấu cảm ơn khán giả. Từ Ứng Hàn bây giờ mới phát hiện bàn tay Lâm Lung lạnh như băng.



Lâm Lung cúi đầu bắt đầu dọn thiết bị, dây bàn phím bị cô tùy tiện kéo ra.



Cuối cùng ngay cả tai nghe cũng suýt chút nữa quên cầm.



Từ Ứng Hàn không nhìn nổi nữa, đưa tay xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Không sao đâu.”



Người hâm mộ dưới khán đài dường như cũng chú ý tới động tĩnh của bọn họ, tiếng hét chói tai lại càng lớn hơn. Lâm Lung gật đầu một cái, biết rằng có tiếc nuối hơn nữa cũng không nên thể hiện ở chỗ này. Cô xốc lại tinh thần, cầm đồ đi vào hậu trường.





Lúc trở lại phòng nghỉ, bầu không khí cũng không coi là quá kém.



Dẫu sao cũng là thua, chỉ là một trận đấu bình thường mà thôi.



Chỉ là Giản Dịch thoạt nhìn có chút thảm hại, dù sao đó là cơ hội cuối Từ Ứng Hàn tin tưởng cậu ta có thể điều chỉnh tâm lý, tin tưởng cậu ta có thể thắng. Kết quả cuối cùng vẫn thua. Mãi đến khi lên xe buýt thoạt nhìn Giản Dịch vẫn còn thất hồn lạc phách.



Trên đường trở về nhà chung trong xe hoàn toàn yên lặng.



Lâm Lung suy nghĩ một chút, vẫn lấy điện thoại ra.



Đúng như dự đoán, dù là Tieba hay diễn đàn cũng đều thảo luận về trận đấu hôm nay.



Đặc biệt là khoảnh khắc cuối cùng khi Giản Dịch thoát khỏi game đang được nhắc tới hàng loạt.



[Trận đấu chưa kết thúc đã rời khỏi trò chơi, loại chuyện này bạn từng gặp chưa?]


Cái chủ đề bắt mắt này đã được hơn một ngàn lượt trả lời. Từ khi trận đấu kết thúc cho tới bây giờ chưa tới một tiếng đồng hồ. Đây tuyệt đối là tình huống ‘quốc gia đại sự’.



Chủ thớt chụp hình khi Lucky Star đẩy trụ thủy tinh của chiến đội I.W, Giản Dịch thoát khỏi game.



“Tình huống thế này có phải nên cấm thi đấu không?”



“Rốt cuộc ván thứ ba vì sao không thay người, thua quá thảm.”



“Quả nhiên ăn may chỉ được chớp nhoáng, vẫn nên đem vị trí chính thức trả lại cho K thần đi.”



“Key không có tư cách thi đấu chính thức, hơn nữa trò chơi chưa kết thúc đã thoát ra, quá không tôn trọng Lucky Star.”



Quả nhiên cả đám người đang mắng Giản Dịch liên lụy chiến đội I.W thua trận, một số người chỉ trích cậu ta không nên thoát game trước thời gian quy định.



Trong khoang xe tối tăm chỉ có ánh đèn đường thi thoảng lóe sáng chiếu vào. Gò má Lâm Lung bị ánh sáng điện thoại chiếu vào trông hơi trắng bệch.




Không bao lâu sau, điện thoại của cô rung lên một cái.



Là một tin nhắn WeChat.



“Đừng xem Tieba và diễn đàn.”



Đây là Từ Ứng Hàn gửi.



Cô ngẩng đầu lên, nhìn chàng trai đang ngồi ở dãy bên kia. Cho dù cả người anh ngồi trên ghế nhưng thoạt nhìn vẫn cao lớn mạnh mẽ như vậy. Khuôn mặt của anh dần biến mất trong bóng tối, Lâm Lung không nhìn rõ lắm.



Nhưng mà, suy nghĩ một chút, cô vẫn tắt điện thoại đi.



Đèn màn hình vụt tắt, cô cũng bị bóng đêm bao phủ.



Chờ khi bọn họ về tới nhà chung, Chu Nghiêu đã đi đầu trầm trồ khen ngợi bữa tối. Không ai rời đi, tất cả mọi người đều trầm mặc ăn cơm tối.



Cũng may cho dù trong lòng không thoải mái nhưng từ buổi chiều đến giờ chưa ăn gì, mọi người đều đói lả.



“Đánh rank à?” Ăn xong, Vương Ngọc Đàn nhìn mọi người, cẩn thận hỏi Lâm Lung.


Không ai nói chuyện.



Vương Ngọc Đàn len lén cầm điện thoại, đang chuẩn bị mở ra, đột nhiên bên cạnh vươn ra một bàn tay.



“Tiểu Nghiêu, anh làm gì vậy?” Vương Ngọc Đàn vẻ mặt ngơ ngác.



Chu Nghiêu duỗi tay đập cậu ta một cái, cạn lời nói: “Tại sao cậu còn muốn xem người khác mắng mình thế chứ?”



Thua trận còn dám mở Weibo, lá gan thật lớn.



Ngược lại Từ Ứng Hàn không thèm để ý ngả lên ghế, giơ chân đá Chu Nghiêu, nhẹ giọng nói: “Anh để cậu ta xem đi.”



Chu Nghiêu phùng mang trợn mắt, chọc Từ Ứng Hàn cười khẽ một tiếng.



“Một trận đấu bình thường mà thôi, năm ngoái ở Chung kết Thế giới còn bị bọn họ đánh thành cái dạng cứt chó như vậy, chẳng phải cũng nhịn được sao. Làm sao, chỉ một trận đấu đã sợ bị mắng?”




Từ Ứng Hàn nhìn thẳng về phía anh ta.



Không ai ngờ anh có thể nói trắng ra như vậy. Ngay cả Lâm Lung cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.



Lúc này Giản Dịch mới ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Rất xin lỗi.”



Từ Ứng Hàn cau mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên quần anh bị người ta kéo. Anh quay đầu nhìn sang, thiếu nữ đang ngồi bên cạnh đã xoay đầu ra chỗ khác, một tay chống cằm, giống như ngoài cửa sổ đen thui kia có phong cảnh thú vị nào đó không bằng.



Anh quay đầu, nhìn về phía Giản Dịch một lần nữa.



Còn chưa mở miệng, chân trái lại bị đá một cái.



“Lâm Lung, em có điều gì muốn nói?” Từ Ứng Hàn không để ý đến động tác nhỏ của cô, mở miệng hỏi thẳng.



Lâm Lung không ngờ anh lại chỉ đích danh mình, vội vàng quay đầu chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới nói: “Đội trưởng, muốn cùng đánh rank không?”



Vào lúc đầu óc trống rỗng mà phải kiếm cớ đại khái đều ngây thơ như vậy.



Lâm Lung bị ép buột miệng nói bừa khiến Từ Ứng Hàn bật cười một tiếng.



Đáy lòng Lâm Lung lại thở dài một cái, quả nhiên cô không hợp với việc giải vây.


Ngay khi cô đang rũ đầu, làm bộ mình không tồn tại, người đàn ông bên cạnh lãnh đạm nói: “Đi thôi, em làm SP cho anh.”



Trong nháy mắt Lâm Lung ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt giật mình của Vương Ngọc Đàn đối diện.



*



Bởi vì hôm nay thua trận nên mọi người không ai định ở nơi đầu sóng ngọn gió này mà mở livestream.



Lâm Lung dùng nick nhỏ cùng xếp đội với Từ Ứng Hàn, hai người chơi 2 ván đã bị máy chủ ob tìm được.



Bởi vì trước đây Lâm Lung từng dùng nick phụ này chơi chung với anh nên fans đều biết.




Fans của hai người đều rất vui vẻ, cảm thấy bọn họ không bị trận thua này ảnh hưởng, trở về đã lập tức xếp đội đánh rank. Kết quả không biết là ai đăng lên diễn đàn, thảo luận, liền biến tướng đi.



“Tôi cảm thấy Hàn thần thay đổi rồi, trước kia anh ấy thua trận chưa bao giờ bình thản như vậy, bây giờ lại cùng Piano xếp đội đánh rank.”



Liên quan đến việc Từ Ứng Hàn thay đổi hay không, bên dưới lại dài thêm mấy trăm comment.



“Tôi định nói mà không dám nói, hôm nay xem trực tiếp, sau khi trận đấu kết thúc, Hàn thần còn xoa đầu Piano, điệu bộ căn bản không để tâm đến chuyện thắng thua. Nói thật, tôi rất lo cho I.W.”



“Đừng nói nữa, bây giờ TOP không kéo trận, MID như mộng du, chỉ có BOT còn bình thường, tôi nhìn mà khó chịu gần chết.”



“Quả nhiên, thể thao điện tử không nên đính đến tình yêu.”



Cũng có người không đồng ý.



“Đù má, bây giờ ngay cả cùng đồng đội đấu rank cũng bị chúng mày mắng hả? Nếu Hàn ca làm trễ nải huấn luyện thì tao không nói, mới thua trận, trở về liền xếp đội đánh rank, đây chẳng phải là biểu hiện của cố gắng hay sao? Cũng bởi vì anh ấy xếp đội với Piano nên trở thành yêu đương trong mắt chúng mày à?”



“Nếu Hàn ca và Đàn Phi cùng nhau xếp đội thì các người sẽ không cảm thấy anh ấy thay đổi nhỉ.”



“Nói thật, trận đấu hôm nay thua nguyên nhân chủ yếu không phải do Hàn thần và Piano, đội nồi cũng không đến lượt bọn họ.”



“Trong lòng đám fans nữ yêu đương chính là tội rồi.”



“Lầu trên đều là fans của JG hả? Cố đội nồi cho người khác.”



Vì vậy, Lâm Lung và Từ Ứng Hàn chơi năm trận, cuối cùng Từ Ứng Hàn quả thật không chịu nổi, từ chối xếp đội với cô tiếp.



Cô chớp chớp mắt, vô tội hỏi: “Em chơi SP không tốt ư?”



“Blitzcrank của em nhìn rất cay mắt.” Từ Ứng Hàn mặt không đổi sắc nhìn cô.



Vừa rồi Lâm Lung chơi một trận dùng Blitzcrank, từ đầu tới cuối, thật sự là từ đầu tới cuối cô chưa hề móc trúng bất kì ai.



Chọc mù mắt, khiến huyệt thái dương của Từ Ứng Hàn không ngừng nảy lên.



Nếu không phải sợ qua đêm nay sẽ mất đi bạn gái, anh thật sự rất muốn báo cáo con tướng Blitzcrank này.



Lâm Lung tủi thân le lưỡi, “Còn không phải anh bảo em chơi SP hay sao. Nếu không thì em chơi MID carry anh.”



“Cảm ơn, không cần.” Từ Ứng Hàn không chút do dự từ chối.



“Lung muội muội, em xếp đội với anh đi, xếp đội với anh đi.” Vương Ngọc Đàn nghe lời này, vội vàng hô.



Lâm Lung đang do dự, chỉ thấy Chu Nghiêu đi vào, sốt ruột nói: “Lâm Lung, em có xem livestream không?”


“Livestream gì ạ?” Cô ngơ ngác.



Chu Nghiêu kinh ngạc, bất đắc dĩ nói: “Anh trai em phát livestream đấy.”



Lâm Lung lắc đầu, nhưng tay đã mở chương trình livestream ra. Chiến đội Vạn Nguyên ký hợp đồng với cùng nền tảng livestream của bọn họ, nên sau khi mở chương trình ra, ngay trang đầu cô đã thấy livestream của Lâm Diệc Nhượng.



“Em mau xem một chút đi, tốt nhất là nên gọi cho cậu ấy.”



Chu Nghiêu đứng phía sau thở dài một hơi.



Kết quả, Lâm Lung mở ra đã thấy khung bình luận như phát điên, phủ kín toàn bộ màn hình.



Thậm chí khuôn mặt Lâm Diệc Nhượng cũng bị những bình luận này che khuất, chỉ còn lại giọng nói lãnh đạm của anh.



“Em gái tôi yêu đương thì liên quan gì đến các người?”



Đây là lần đầu tiên Lâm Lung nghe anh nói với giọng điệu lạnh lùng như vậy.