Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 2122




Nhìn sự thay đổi của Annie, bất kể là Đường Lãng, Phong Tiêu Tiêu hay là Đường Dạ đều rung lên một hồi chuông cảnh báo sự nguy hiểm cũng đồng thời chuyển sang tư thế phòng bị.

Đó là cảm giác và phản ứng theo bản năng khi đứng trước một cao thủ tuyệt đỉnh có khả năng uy hiếp đến tính mạng của bản thân. Mà cái cảm giác nguy hiểm ấy lại đến từ một cô bé mà bọn họ vẫn cho rằng là một người trói gà còn không chặt!

Chiếc điện thoại trong tay Annie đột nhiên bị bóp vỡ.

Đôi mắt lạnh lùng đến mức không còn chút tình cảm con người của cô ta rơi xuống người Lục Đình Kiêu: "Người có thể đảm nhiệm vị trí Tộc trưởng của Lục gia, quả nhiên không thể khinh thường."

Thậm chí còn làm được những chuyện không có khả năng làm được. Annie rất có tự tin rằng đoạn video này chắc chắn sẽ không có khả năng để lộ bất cứ sơ hở nào và cũng không một ai có thể phục chế lại nó.

Nhưng mà, bây giờ điều đó lại xảy ra, lại đúng ngay vào lúc này.

Ninh Tịch cùng đám Đường Lãng nhìn Annie trước mặt - người có thần thái cùng cách nói năng khác một trời một vực so với Annie của trước kia thì càng thêm khiếp sợ.

Ý của cô ta là... thừa nhận?

Người trong đoạn video kia thật sự là Annie...

Vân Thâm từ từ bước ra từ sau lưng đám người Đường Lãng: "Thật không ngờ, con cá nhỏ tôi nuôi lại ẩn giấu sâu đến thế."

Ninh Tịch không biết mình đã tỉnh táo lại từ sự thật kinh hoàng này như thế nào, cô dùng hết sức lực của mình mới bình tĩnh lại rồi hỏi thẳng Annie vấn đề mà cô quan tâm nhất hiện giờ: "Annie, độc của Tiểu Bảo là do em hạ?"

"Ừ." Annie chẳng có chút do dự nào mà thắng thắn thừa nhận.

Annie vừa dứt lời, mấy người bọn họ đều ngẩn ra.

Thấy thời gian sắp không còn nhiều, Ninh Tịch tạm thời buông tha việc truy hỏi nguyên nhân mà đi thẳng vào vấn đề chính: "Vậy phải làm thế nào em mới đưa anh thuốc giải?"

Sắc mặt Annie lạnh như băng: "Ninh Tịch! Chuyện này không liên quan đến cô."

Ninh Tịch siết chặt hai nắm tay kích động nói: "Sao có thể không liên quan chứ! Anh... tôi là mẹ ruột của Tiểu Bảo mà! Cái này chẳng phải em là người rõ nhất sao?"

Khuôn mặt Annie vẫn chẳng chút thay đổi: "Vậy thì chắc cô cũng biết rõ, đứa bé này vốn đã phải chết từ lâu rồi, là tôi để nó sống đến tận bây giờ! Mà lúc này tôi chỉ muốn lấy lại thứ mà tôi đã cho đi thôi."

Ninh Tịch run rẩy cả người, cô đã không nói nên lời nữa rồi.

Quả thật, năm đó Tiểu Bảo vừa mới sinh ra đã bị bác sĩ phán định là đã chết, còn bị đưa vào nhà xác.

Lúc ấy, hẳn là Annie đã mang Tiểu Bảo đi rồi lại ra tay cứu sống thằng bé.

"Nếu đã định cứu Tiểu Bảo thì tại sao phải hạ độc nó?" Ninh Tịch vẫn không buông tha cho bất cứ cơ hội nào.

"Tôi đã nói, chuyện này không liên quan đến cô." Annie lặp lại lời nói y nguyên như vừa nãy.

Lục Đình Kiêu kéo Ninh Tịch ra phía sau mình rồi tiến lên một bước nói: "Nếu là ân oán giữa cô là Lục gia thì tôi - tôi mới là tộc trưởng của Lục gia, cô muốn gì thì cứ đòi lại ở trên người tôi! Cần gì phải làm khó một đứa trẻ vô tội!"

Nhìn thái độ của Annie thì chỉ sợ mối ân oán này là ân oán giữa cô ấy và Lục gia.

Nghe Lục Đình Kiêu nói thế thì chẳng hiểu tại sao mà vẻ mặt lạnh lùng của Annie lại được tô điểm thêm bằng một nụ cười điên cuồng: "Ha... ha ha... vô tội... con trai mày vô tội... chẳng lẽ anh Thanh Trạch của tao không vô tội sao? Tao tha cho nó, vậy ai tha cho anh Thanh Trạch của tao?"

Dứt lời, sát khí xung quanh Annie đột nhiên tăng mạnh.

Anh Thanh Trạch...

Đám người Ninh Tịch và Đường Lãng nghe Annie nói vậy thì không kìm được mà lâm vào trầm tư, ngay cả Lục Đình Kiêu cũng chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.

Người được gọi là Thanh Trạch trong miệng Annie... là ai?

Chỉ có duy nhất Vân Thâm, khi nghe được cái tên kia thì trong mắt anh ta có một sự biến đổi nho nho, dường như anh ta nhớ được cái gì đó từ rất sâu trong kí ức rồi từ trong miệng anh ta nhảy ra một cái tên: "Thanh Trạch... Vân Thanh Trạch?"