Biên tập: Sữa
Chỉnh sửa: June
"Hai người cộng lại đã quá năm mươi tuổi, anh phải vứt bỏ bảo bối mới khiến cho cậu quay về..."
Giang Dữ Miên tỉnh lại thì cảm thấy có người đang sờ tới sờ lui trên người mình, nơi nào đó phía dưới vừa trướng vừa đau. Giang Dữ Miên mở mắt ra, Tần Hành đang tách chân cậu ra nhét vào một nửa, muốn tiếp tục giày vò cậu.
Giang Dữ Miên nửa mê nửa tỉnh, mềm mềm hỏi Tần Hành: "Anh đang làm gì thế?"
"Làm em." Tần Hành qua loa đáp rồi dùng lực, anh cũng không tiến vào sâu. Bản thân vừa động vừa vỗ về chơi đùa mái tóc Giang Dữ Miên, nói: "Em ngủ tiếp đi."
Giang Dữ Miên rất nhanh sau đó đã bị anh bức điên, vừa đẩy Tần Hành vừa oán trách hắn: "Anh như thế này làm sao em ngủ được."
Tần Hành lúc này mới dừng lại, cúi đầu nhìn cậu. Giang Dữ Miên thở phào liền bị Tần Hành đè xuống hôn, còn nói với cậu: "Vậy đừng ngủ nữa."
Thế là Giang Dữ Miên bị Tần Hành cưỡng ép "tập thể dục buổi sáng". Tuy anh không bắn ở bên trong nhưng lại bôi khắp người Giang Dữ Miên. Cậu nằm lỳ ở trên giường không động đậy nổi, cảm giác toàn bộ nửa người dưới đều không phải là của mình nữa rồi. Tần Hành vừa ôm vừa sờ sờ cậu.
"Em còn phải đi làm." Giang Dữ Miên dựa vào lồng ngực Tần Hành, phía dưới bị Tần Hành chơi đùa. Thấy Tần Hành không có ý muốn vuốt cái đó của mình, Giang Dữ Miên muốn bảo anh động một chút, nhưng lại xấu hổ nên đành phải nói chuyện để dời lực chú ý.
Tần Hành hẩy nhẹ Giang Dữ Miên một cái, nhẹ hôn cậu một cái: "Đi làm cái gì. Ông chủ của em còn nằm bên cạnh, mau hầu hạ cho tốt."
Giang Dữ Miên nghiêng đầu nhìn Tần Hành, nói: "Anh cũng mau đi đi, em còn phải đi làm."
Tần Hành hiểu ý của cậu, giận đến xuất huyết não. Giang Dữ Miên rất thẳng thắn, cậu cho rằng Tần Hành chỉ chơi đùa với cậu, cậu cũng tình nguyện lên giường với anh.
"Anh muốn nghiêm túc nói với em." Tần Hành đẩy Giang Dữ Miên lên giường trong tư thế không trịnh trọng, ăn mặc không đàng hoàng mà nghiêm nghị nói với cậu: "Giang Dữ Miên."
Giang Dữ Miên để anh đặt dưới thân, ngoan ngoãn nghe anh nói.
Tần Hành nhìn cậu, lưỡi của anh như bị ánh mắt của Giang Dữ Miên ăn sạch, anh nuốt xuống một cái mới nói: "Anh sẽ không bao giờ đi nữa."
Giang Dữ Miên nhìn anh, như thể không hiểu anh nói gì.
"Sau này em ở đâu thì anh ở đó." Tần Hành quỳ giữa hai chân Giang Dữ Miên, khom lưng đè ép cậu, nắm tay cậu, đem tay trái của mình và tay phải cậu đan với nhau: "Chúng ta mãi mãi cũng không xa rời."
Thật lâu sau Giang Dữ Miên mới nhẹ nhàng hỏi: "Không xa rời nhau sao?"
"Nếu anh muốn đi." Tần Hành cọ cọ mặt cậu: "Anh sẽ mang em đi cùng, được không?"
Tần Hành lưu luyến nhìn Giang Dữ Miên, mắt không khỏi chớp. Trong tám năm này, chuyện Tần Hành sợ nhất chính là một ngày đi trên đường, gặp được Giang Dữ Miên đang nắm tay với một người xa lạ bước về phía anh.
"Được." Giang Dữ Miên đồng ý rất nhanh, cậu sợ Tần Hành đổi ý, lại nói thêm: "Anh không được lừa em."
"Anh đã lừa em bao giờ chưa?" Tần Hành cau mày, anh không muốn Giang Dữ Miên không từ mà biệt với anh đâu.
"Anh nói với em anh là huấn luyện viên tán đả..." Giang Dữ Miên là một người thù cực kỳ dai: "Lừa em để về nhà ăn Tết, rồi lừa em..."
"Được rồi được rồi." Tần Hành ngắt lời cậu: "Em học kiểu nhắc đến mấy chuyện xưa lắc xưa lơ này từ ai thế? Học đại học còn không giỏi như vậy."
Giang Dữ Miên ôm eo Tần Hành, ngoan ngoãn nói: "Em không nhắc lại nữa."
Cậu ôm một hồi, ngẩng đầu hỏi Tần Hành: "Anh cũng thích em sao?"
Trái tim Tần Hành bị Giang Dữ Miên làm cho mềm nhũn, anh ôm cậu và nói cho cậu biết: "Miên Miên, anh yêu em."
Đột nhiên ở bên ngoài có người bắn pháo hoa, Giang Dữ Miên kêu Tần Hành kéo màn cửa ra. Tần Hành làm theo lời cậu, kéo màn cửa ra rồi trở lại giữa giường. Tần Hành ôm Giang Dữ Miên đang dựa trên người anh, hỏi cậu tám năm qua sống như thế nào.
Vào ngày sinh nhật của Giang Dữ Miên, Giang Bác Viễn đưa cả nhà ngồi máy bay tư nhân ra ngoài đảo nghỉ phép. Ông đưa theo tất cả tình nhân và con riêng của mình ngoại trừ Mã Úy và Giang Dữ Miên. Kết quả giữa đường máy bay gặp trục trặc nghiêm trọng rơi xuống biển, không một ai sống sót. Giang Bác Viễn cả đời trăng hoa, gieo hạt giống khắp nơi, đến cuối cùng chỉ sót lại mỗi mình Giang Dữ Miên.
Vì lợi ích kinh doanh, công ty của Giang Bác Viễn không còn thuộc sở hữu của mình ông ta, mối quan hệ lợi ích càng thêm phức tạp. Khi Giang Bác Viễn gặp tai nạn, ban giám đốc của tập đoàn đã hợp lực gây sức ép với giới truyền thông và tạm thời chặn tin tức của ông nhằm thanh lý cổ phiếu của công ty.
Di chúc của Giang Bác Viễn vô cùng bạc bẽo, không hề nhắc một chữ đến mấy ả tình nhân của ông ta. Luật sư tính toán rằng, ngoại trừ số tiền được quyên góp, còn lại đều là của Giang Dữ Miên. Luật sư cố liên lạc với Mã Úy không được cho nên đã trực tiếp thông báo cho Giang Dữ Miên, bảo cậu đặt một vé đi Bắc Kinh vào ngày hôm sau.
Tinh cảm Giang Dữ Miên dành cho Mã Úy rất phức tạp, nhưng lại không hề có chút tình cảm nào với Giang Bác Viễn. Sau khi từ biệt Tần Hành theo cách đặc biệt, cậu đến Bắc Kinh, thừa kế gia sản và chuyển nhượng toàn bộ số cổ phần.
Trong khoảng thời gian xa cách với Tần Hành, Giang Dữ Miên bận đến nỗi chân không chạm đất, ngày nào cũng phải ký giấy tờ. Hơn nửa tháng sau Mã Úy mới xuất hiện, cậu liền để bà cùng luật sư thỏa thuận số tiền phụng dưỡng hằng tháng, sau này chưa từng liên lạc lại.
Sau khi việc này kết thúc đã là tháng 7, Giang Dữ Miên đi Châu Âu giải sầu. Cậu khó khăn học hết đại học tại Thụy Sĩ, may mắn sửa được quốc tịch rồi đi Mỹ. Cậu vừa vào học đã hỏi hết đám du học sinh, thế mà cũng không nghe được một chút tin tức của Tần Hành.
Cho đến ngày Lễ Tạ Ơn vào năm đầu tiên Giang Dữ Miên làm nghiên cứu sinh, trong lúc cậu đi siêu thị để mua đồ ăn cho một tuần thì thấy được Tần Hành xuất hiện trên TV.
Theo tin tức, người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ trong máy quay này là một kỳ tích khởi nghiệp của Trung Quốc. Hôm nay công ty của anh xây dựng trên đảo Hong Kong. Máy quay quay về Tần Hành. Anh mặc một bộ âu phục cao cấp và rung chuông ở Sở giao dịch chứng khoán Hong Kong. Sau khi xem toàn bộ cuộc phỏng vấn, Giang Dữ Miên mới nhận ra rằng Tần Hành vẫn luôn chờ cậu ở Trung Quốc, chưa từng ra nước ngoài.
Thế là Giang Dữ Miên liền trở về nước.
Chính cậu cũng biết đây là không cần mặt mũi. Tần Hành không muốn cậu theo mình nhưng cậu vẫn muốn đến gần Tần Hành một chút. Chỉ cần Tần Hành không biết, sẽ không ai để ý đến cậu làm gì.
Giang Dữ Miên đã học với tư cách là một nghiên cứu sinh hơn hai năm. Khi thấy thư viện Lịch Thành thông báo tuyển người, tính toán nhỏ trong lòng rung leng keng. Ngay sau khi nhận được chứng chỉ, cậu liền đến Lịch Thành tìm việc.
Tần Hành cũng không ép hỏi cậu chỉ nghe Giang Dữ Miên kể cho anh về cuộc sống những năm nay. Anh nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ sáng. Chiều hôm qua khi đưa Giang Dữ Miên đến khách sạn liền làm cậu, cả hai đều chưa bỏ cái gì vào bụng.
Tần Hành hỏi Giang Dữ Miên có đói không, Giang Dữ Miên bây giờ mới phát hiện ra, nói: "Em sắp chết đói rồi."
Tần Hành xuống giường, mặc quần áo vào, cầm chìa khóa xe của Giang Dữ Miên. Anh lái xe trên đường cái nửa ngày mới tìm được cửa hàng bán bữa ăn khuya liền mua rồi gói mang về cho Giang Dữ Miên.
Tần Hành cả thân toàn sương lạnh mở cửa đi vào, Giang Dữ Miên lại ngủ thiếp đi. Trong phòng ấm áp, cậu ngủ đến mặt đỏ lên, Tần Hành ở bên cạnh nhìn cậu một hồi như tên biến thái rồi mới đánh thức Giang Dữ Miên.
Giang Dữ Miên xoa mắt ngồi dậy, chăn mền đang đắp trên thân trượt xuống lưng cậu. Trên thân thể trắng nõn của cậu toàn bộ là dấu vết Tần Hành để lại, hai cái điểm nhỏ trước ngực bị anh cắn đến sưng đỏ. Tần nhìn thấy máu lại xông tới thân dưới, anh sợ lại làm Giang Dữ Miên bị thương nên bắt cậu dùng tay cho mình ra.
Giang Dữ Miên đói muốn chết, tay cũng tê rồi. Cậu lại nằm úp lại, vểnh lên mông quay đầu mà nói với Tần Hành một cách tội nghiệp: "Anh vào đi, em không làm nổi."
Tần Hành cuối cùng cũng không tiến vào mà vào phòng tắm tắm nước lạnh rồi đi ra. Giang Dữ Miên vừa xem tivi, miệng nhỏ nhắn ăn cháo.
Giang Dữ Miên là người rất dễ cười, Tần Hành không hiểu tiểu phẩm dạ tiệc liên hoan được phát đi phát lại trên TV mấy năm qua có gì đáng cười mà Giang Dữ Miên đã cười đến nheo cả mắt lại.
Tần Hành lại nhìn cậu, nhìn một hồi mới phát hiện một vấn đề, hỏi cậu: "Miên Miên, tại sao em cười lại không phát ra tiếng?"
"Em không biết cười ra tiếng." Giang Dữ Miên quay đầu lại, nghiêm túc giải thích: "Nếu phát ra tiếng thì không phải là em cười thật."
Tần Hành nói thú vị, anh không tin có người không thể cười ra tiếng liền cù Giang Dữ Miên. Cậu rất sợ nhột, nhưng Giang Dữ Miên thật sự chỉ thở hổn hển, không thể cười ra tiếng, cuối cùng lại là Tần Hành cười.
Giang Dữ Miên không phục, cứng ngắc học theo Tần Hành mà cười: "Ha ha ha."
Tần Hành bị dáng vẻ miễn cưỡng tươi cười của Giang Dữ Miên chọc cười liền ôm Giang Dữ Miên muốn cắn cậu. Giang Dữ Miên không trốn được đành ngoan ngoãn ngửa đầu để Tần Hành tùy ý cắn.
Hôn một hồi, Tần Hành nghĩ đến việc Giang Dữ Miên không biết cười thì lại cười thành tiếng. Giang Dữ Miên cầm chăn trùm lên người không thèm ra ngoài, trong chăn buồn bực lên án Tần Hành cười nhạo cậu.
Bản thân Tần Hành cũng biết hôm nay mình cười nhiều hơn so với mấy năm nay cộng lại.
Đến sáu giờ, Giang Dữ Miên lại buồn ngủ, Tần Hành đợi cậu ngủ say rồi dùng điện thoại gửi tin nhắn cho quản lý xin nghỉ, lại nằm xuống bên cạnh ôm cậu đi ngủ.
Vân Tình Cung