Biên tập: Bưởi
Chỉnh sửa: June
"Hai người cộng lại đã quá năm mươi tuổi, anh phải vứt bỏ bảo bối mới khiến cho cậu quay về..."
Buổi kiểm tra thử lớp TOEFL sau khi kết thúc kì học đầu tiên, một ngày trước khi kiểm tra thử, trong giờ tự học buổi sáng ở trường, Phạm Dịch Trì đưa cho Giang Dữ Miên một cái USB: " Dữ Miên, đây là tôi nhờ giáo sư chỉnh sửa lại tài liệu, còn là audio, cậu nên dành thời gian xem để ôn tập."
Giang Dữ Miên nhận rồi bỏ vào túi sách, cảm ơn cậu ta.
Phạm Dịch Trì vươn tay qua muốn sờ tóc của Giang Dữ Miên nhưng bị cậu né tránh. Cậu ta thu tay lại, cười tủm tỉm nói Giang Dữ Miên keo kiệt.
Giang Dữ Miên không nói lời nào cũng không nhìn hắn, để cậu ta tự kể lể một mình.
Tan học về đến nhà, Giang Dữ Miên mở máy tính, nhớ tới tài liệu học mà Phạm Dịch Trì cho cậu thì cắm USB vào máy.
Cậu đọc lướt qua tài liệu một chút, đang muốn chọn cho mình một cấu trức ngữ pháp mà bản thân chưa quen thuộc để ôn tập thì một văn kiện hấp dẫn ánh mắt cậu. Là một chuỗi dài tiếng Nhật, Giang Dữ Miên chỉ có thể hiểu là cầm tù gì đó.
Con trỏ chuột chỉ vào thư mục trong ba giây, Giang Dữ Miên bấm mở, đó là một cái video rất dài. Giang Dữ Miên biết đây là cái gì, chắc là một bộ phim của Phạm Dịch Trì, cậu chưa bao giờ ăn thịt heo mà cũng chưa bao giờ thấy he chạy. Giang Dữ Miên cảm thấy gu của Phạm Dịch Trì khá nặng, còn bị giam cầm nữa. Cậu do dự trong chốc lát, lại nhìn ra cửa, Tần Hành và cậu hẹn nhau lúc bảy giờ rưỡi, bây giờ chỉ mới sáu giờ rưỡi.... Giang Dữ Miên không thể nhịn nổi, mở video ra.
Phần mềm video tự bỏ qua đoạn phụ đề mở đầu, một thiếu niên châu Á để trần nửa trên xuất hiện trên màn hình. Hắn ngồi trên giường, mang theo một cái vòng xích cổ, dây xích sắt được buộc ở đầu giường, thiếu niên trắng trẻo non nớt, có vài phần tương tự giống Giang Dữ Miên. Giang Dữ Miên cau mày, lại có thêm một người đàn ông cao lớn đi vào màn hình.
Chẳng lẽ là 3P trong truyền thuyết. Giang Dữ Miên chột dạ nhìn cánh cửa, vặn nhỏ âm thanh vặn một chút. Thiếu niên thấy người đàn ông kia dùng tiếng Nhật kêu hắn một tiếng, người đàn ông nói một đoạn, thiếu niên đưa tay vói vào trong quần của mình.
Thiếu niên khép hờ con mắt, ở trên giường mở rộng bắp đùi, hai tay lần mò ở trong quần, còn phát ra chút tiếng rên rỉ thật nhỏ.
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, đè lên người thiếu niên, cúi đầu hôn cậu.
Đầu của Giang Dữ Miên bỗng dưng trở nên trống rỗng, tay của cậu run đem video kéo về sau 20 phút, màn hình đứng một giây, hình ảnh hiện ra làm Giang Dữ Miên suýt chút nữa ngã sấp xuống dưới ghế.
Thiếu niên đang quỳ gối trên giường, người đàn ông từ phía sau nắm tay vòng xích cổ, nắm thắt lưng của thiếu niên mà làm cậu. Cái đó màu tím đỏ ở phía sau của thiếu niên mà tiến tiến lùi lùi, người đàn ông dùng sức va chạm, thiếu niên liền thay đổi tiếng kêu. Màn hình di chuyển đến vị trí kết hợp của hai người, huyệt khẩu của thiếu niên bị làm đến hồng hào mềm mại, gắt gao bao lấy cái đó của người đàn ông, theo những cú đâm vào mang theo ra một ít chất dịch trắng đục.
Hình ảnh trắng trợn này đánh sâu vào lòng Giang Dữ Miêng, cậu ngây ngốc một hồi, đột nhiên có âm thanh chuyển động ở phía cánh cửa đang đóng. Tay của Giang Dữ Miên run rẩy đem video đóng lại, rút USB bỏ vào túi sách, giả vờ như vừa mới mở máy tính, trong lòng mắng tên Phạm Dịch Trì gần chết.
"Em đang làm gì đấy?" Tần Hành đi vào, đem cặp vứt trên mặt đất, ngồi vào bên cạnh Giang Dữ Miên.
Tim của Giang Dữ Miên đập rất nhanh, nhưng cậu cố gắng bình tĩnh lại: "Hôm nay anh đến sớm thế."
"Ăn cơm xong là anh đi." Tần Hành dựa sát vào cậu, hô hấp hai người gần như quấn lấy nhau: "Cuốn < Đề thi đại học 5 năm và đề thi mô phỏng 3 năm trở lại đây> của em như thế nào rồi?"
Giang Dữ Miên nói"Em phải đi nước ngoài, không cần cái đó nữa."
"Thật không? Hửm" Tần Hành đột nhiên lùi ra xa, đánh giá cậu: "Em hôm nay hơi khác so với mọi ngày."
Trong lòng Giang Dữ Miên kinh ngạc: "Sao lại khác?"
"Em hôm nay..." Tần Hành híp mắt dừng lại một hồi, rồi nói: "Nhìn qua thì thấy hơi khẩn trương, không phải là trốn học ở nhà ngủ đấy chứ."
Giang Dữ Miên thấy suy đoán của anh lệch hẳn 10km mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu mở ra một tài liệu học khác trên máy tính, nhờ Tần Hành dạy cho.
Tần Hành giảng cho cậu tới mười giờ rưỡi, trộng cậu nghiễm nhiên muốn ngủ mất.
Ngày thường Giang Dữ Miên đều ước gì Tần Hành ở lại với cậu, nhưng hôm nay thì không giống. Cậu cảm thấy hai tên con trai ngủ với nhau không được tự nhiên lắm. Tần Hành hoàn toàn không biết gì cả, coi nhà Giang Dữ Miên như nhà mình, cầm quần áo dự phòng đi vào nhà tắm.
Giang Dữ Miên cũng không biết nói lý do gì để anh rời đi, tâm sự nặng nề mà nằm trên giường.
Không bao lâu sau, Tần Hành đi ra, anh tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Giang Dữ Miên. Giang Dữ Miên cảm giác được trên người Tần Hành tỏa ra hơi thở quen thuộc, cả cơ thể cậu căng lên.
Tiếng rên của thiếu niên trong video lại vang lên bên tai cậu, người đàn ông đè lên người thiếu nên, từ phía sau lưng đẩy một cái, thiếu niên kêu lên một tiếng, giống như đang làm chuyện hạnh phúc nhất trên cuộc đời, trong biển dục vọng. Nếu đem người đàn ông đổi thành ____
"_____ Em đang nghĩ cái gì vậy? Sao không nói gì?" Tần Hành đột nhiên lên tiếng, còn nhéo nhéo mặt của Giang Dữ Miên. Không nhéo thì không sao, nhéo rồi liền phát hiện ra vấn đề: "Mặt em sao lại nóng thế này."
"Em nóng." Giang Dữ Miên gạt tay của Tần Hành đi, khom người đưa lưng về phía Tần Hành, rời xa anh một chút.
Tần Hành vương tay bật đèn: "Anh mở điều hòa nhé?"
"Vâng." Giang Dữ Miên không quay lại, cúi đầu lên tiếng, Tần Hành liền mở máy điều hòa.
Có lẽ trong toàn bộ thành phố S này chỉ có hai người bọn bật máy điều hòa giữa thời tiết tháng tư mười lăm mười sáu độ.
Tần Hành tắt đèn rồi nằm trở lại, đoán là Giang Dữ Miên đang ngủ nên cũng từ từ nhắm hai mắt chuẩn bị đi ngủ, nhưng chưa kịp ngủ hoàn toàn đã bị một trận âm thanh thật nhỏ đánh thức.
Giang Dữ Miên đang ở bên cạnh anh, vội vàng mà thở phì phò, còn đẩy đẩy chăn. Ban đầu Tần Hành còn tưởng rằng Giang Dữ Miên có chỗ nào không thoải mái, vừa định hỏi cậu làm sao vậy thì nghe thấy Giang Dữ Miên thở hổn hển phát ra một tiếng kêu rất nhẹ rất nhỏ, lập tức im lặng, tiếng kêu rất cuốn hút, như là đang cực lực kìm nén cái gì, khiến lòng người ngứa ngáy. Tần Hành tỉnh táo lại một chút, anh biết Giang Dữ Miên đang làm cái gì.
Giang Dữ Miên đang thủ dâm bên cạnh anh.
Chăn bị Giang Dữ Miên đẩy ra, gió lạnh tiến vào. Trong bóng tối Tần Hành mở to mắt, nhìn Giang Dữ Miên tự an ủi. Động tác Giang Dữ Miên không thuần thục, chút có chút không, thỉnh thoáng phát ra một chút tiếng rên bị đè nén. Tần Hành nghe thấy cả người đều ngứa, hận không thể đem Giang Dữ Miên lại đây để anh giúp cậu
Giang Dữ Miên không kìm nén bản thân, cậu trở mình, chân mở ra một ít, ngón chân đụng vào cẳng chân của Tần Hành nhưng chính cậu không phát hiện ra. Tần Hành hơi trợn mắt nhìn Giang Dữ Miên bên kia, nửa mặt bên của cậu thật trêu chọc người khác, miệng mở ra thở một chút rồi lại cắn môi. Tần Hành phát hiện người anh em của mình cũng cứng nhưng anh không có gì để cảm thấy xấu hổ. Chàng trai nằm cạnh anh như hình ảnh hiến tế mà một người chỉ có thể nằm mơ trong giấc mơ sâu kín nhất, cậu thuần khiến lãng đãng, không thấy xẩu hổ, mà lại thánh khiết cấm dục.
Anh trông như đang rơi vào ái tình, không biết là loại hình ảnh nào. Tần Hành chỉ tưởng tượng đến Giang Dữ Miên bày ra đôi môi đỏ mọng, lộ răng trắng, đôi mắt như in sâu hình dáng ấy, làm cho thân dưới của anh cứng đến mức nổ tung. Anh cắn răng kìm nén bản thân, lắng nghe tình hình bên Giang Dữ Miên. Giang Dữ Miên sắp đến lúc cao trào, rồi lại không tìm ra cách, bị dục vọng tra tấn, động tác càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc ngày càng lớn. Cậu cách Tần Hành chỉ có hai ba chục cm, chỉ cần Tần Hành muốn, là ngay bây giờ anh có thế làm Giang Dữ Miên trên chính cái giường này.
Tần Hành suy nghĩ lung tung, anh không biết tại sao bản thân lại có dục vọng như vậy với một cậu bé. Anh chỉ biết Giang Dữ Miên và bản thân anh đều bị dục vọng dày vò đến điên rồi.
Cuối cùng, Giang Dữ Miên thở dốc ra một hơi cực kỳ ám chỉ đối với Tần Hành, cậu dừng một chút, lén xuống giường, đi vào phòng tắm.
Tần Hành thật ra cũng muốn bắt chước theo Giang Dữ Miên, nhưng anh không thể làm điều này này.
Giang Dữ Miên vào phòng tắm rửa sạch một chút, thay quần lót rồi trở về giường, một lần nữa nằm cạnh Tần Hành, ổn định mà ngủ. Tần Hành nghe hô hấp ngày càng đều thì nhìn Giang Dữ Miên một hồi, nghiến răng nghiến lợi đi tắm nước lạnh.
Giang Dữ Miên cảm thấy Tần Hành gần đây rất kì quái, anh không còn ở lại nhà cậu qua đêm nữa. Điều này cũng giúp Giang Dữ Miên không làm ra chuyện gì không kiểm soát nữa.
Đêm đó xem video, Giang Dữ Miên nằm bên cạnh Tần Hành nóng quá không ngủ được. Nửa thân dưới cứng lên không sao ngủ nổi. Giang Dữ Miên xác nhận là Tần Hành đang ngủ mới không nhịn được mà học theo thiếu niên trong video, vỗ về chơi đùa bản thân. Lúc Giang Dữ Miên sắp đạt cao trào, trong đầu cậu đều là khuôn mặt của Tần Hành, cậu muốn làm cùng Tần Hành, để Tần Hành ở trên người cậu...
Ngay sau đó, một cảm giác sung sướng bao trùm lấy cậu, trên tay cậu trở nên nhớp nháp.
Giang Dữ Miên lùi cơ thể rồi quay lưng lại với Tần Hành, trong lòng vừa khổ sở vừa trống rỗng. Cậu chỉ biết suy nghĩ như vậy là càn rỡ quá mức, cũng sai nữa,dù sao cũng không thể Tần Hành biết được.
Ngày hôm sau đến trường, Giang Dữ Miên đi vào phòng học liền đem USB ném lên bàn Phạm Dịch Trì, hỏi cậu ta có bệnh hay không, trong USB đều là cái gì vậy.
Phạm Dịch Trì nghe cậu nói một hồi mới giải thích USB này trước đây là của bạn cậu ta, cậu ta chỉ bỏ tài liệu vào thôi chứ cũng không xem những cái khác. Lại hỏi Giang Dữ Miên bên trong là cái gì mà khiến cho cậu tức giận tới như vậy.
Giang Dữ Miên nói: "Tự mà xem."
Phạm Dịch Trì nói về nhà cậu ta sẽ xem ngay, nhưng Giang Dữ Miên thay đổi chủ ý: "Thôi đừng xem, xóa ngay đi."
Nghe Phạm Dịch Trì cam đoan sẽ xóa thì Giang Dữ Miên mới coi như không có gì nữa.
Mùa mưa phùn (hoàng mai) ở thành phố S là gian nan nhất. Tần Hành đã bàn giao xong công việc ở hội sinh viên, cuộc thi tiếng Anh đã tới rất gần, thời gian dành cho hội học sinh cũng ít đi rất nhiều.
Vào một buổi tối trong cuộc hội nghụ thường kỳ, phó chủ tịch nhóm yêu cầu mãnh liệt nên Tần Hành đến ngồi nửa giờ.
Tan họp, một đàn em hỏi xung quanh: "Có ai muốn vé xem hòa nhạc của Jane không."
Anh nhớ đến bài hát mà mấy ngày trước Giang Dữ Miên mở chính là do Jane hát. Giang Dữ Miên vừa đọc sách vừa khẽ ngâm nga, đắc y rung đùi. Tần Hành giật mình, gọi đàn em nữ lại, hỏi xem vé khi nào.
Đàn em phải bán lại vé đứng hai hàng trước mà cô thật vất vả mới cướp được. Ai ngờ ngày biểu diễn lại là ngày cô với bạn cùng phòng có cuộc thi, không có cách nào đi xem nên lúc này mới hỏi mọi người xung quanh có muốn mua hay không.
Tần Hành xem qua, buổi diễn diễn ra sau khi Giang Dữ Miên thi toàn quốc hai ngày, thì mua từ đàn em.
Gần đây anh cố ý tránh Giang Dữ Miên, nhưng không nhịn được cứ nghĩ đến cậu. Tần Hành nghĩ, bầu không khí buổi tối hôm đó không đúng lắm, làm cho anh bối rối nhưng cũng không đại diện thứ gì cả. Xét cho cùng, dục vọng là thứ có thể dễ dàng nảy sinh.
Giang Dữ Miên không thấy Tần Hành xuất hiện thường xuyên nữa. Cậu luôn gửi cho anh một ít truyện cười nhạt cho anh, còn gửi thêm một chuỗi ha ha ha ha ha.
Cuối cùng cũng có một ngày, Tần Hành không chịu nổi những câu chuyện cười đầy cân não từ những năm 90 này, anh hỏi Giang Dữ Miên gửi mấy này để làm gì, không cần phải đi học hay sao.
Giang Dữ Miên nói, em thấy rất buồn cười mà.
Tần Hành thật muốn cạy đầu Giang Dữ Miên xem mỗi ngày cậu nghĩ cái gì, liền điện thoại cho Giang Dữ Miên: "Sao em tìm được những thứ này?"
Giang Dữ Miên hình như là đi từ một chỗ ồn ào náo nhiệt sang chỗ yên tĩnh hơn, âm thanh nhẹ nhàng, tâm tình không tồi, cậu nói ra nguồn gốc của những chuyện cười nhạt này: "Lớp trưởng Phạm gửi cho em."
Mỗi khi cậu nhìn thấy chuyện buồn cười gì đó thì trên mặt cũng sẽ không cười nhiều, nhưng cậu sẽ muốn chia sẻ với Tần Hành một chút.
Tần Hành nghe thấy tên Phạm Dịch Trì thì phản xạ có điều kiện mà nhíu mày, hỏi Giang Dữ Miên đang ở đâu.
Lúc này, lớp tiếng Anh của Giang Dữ Miên chắc là sắp tan học. Quả nhiên, Giang Dữ Miên nói: "Phạm Dịch Trì dẫn em đi ăn cơm."
Trong lòng Tần Hành có một luồng khí không thể thông được cũng không thể phát tác, đành phải nói: "Được rồi, chút nữa anh sẽ đến nhà em, em ăn xong rồi nhớ về sớm một chút chờ anh."
Giang Dữ Miên ngoan ngoãn đồng ý, Tần Hành mới cúp điện thoại.
Tần Hành ra khỏi hội học sinh, đi thẳng đến nhà Giang Dữ Miên, Giang Dữ Miên đã về nhà từ lâu, tắm rửa sạch sẽ, đang ôn tập.
Tần Hành kiểm tra cuốn luyện tập của Giang Dữ Miên một phen, lấy ra vé xem biểu diễn ở trước mặt cậu quơ quơ: "Thi tốt anh mang em đi."
Giang Dữ Miên không thấy rõ, bổ nhào lên người anh để giật xem: "Cái gì vậy, cho... em xem xem nữa."
Tần Hành đem vé cất đi rồi khuyên cậu: "Ôn tập cho tốt."
Giang Dữ Miên liếc mắt trừng anh một cái, rồi cúi đầu xem sách.
Một lát sau, cậu cọ cọ Tần Hành đang đọc sách kế bên: "Rốt cuộc là cái gì vậy?"
Tần Hành bảo là không nói cho cậu, Giang Dữ Miên mặc kệ, cậu đẩy cuốn sách duy nhất trước mặt Tần Hành ra rồi vói tay vào túi của anh, thoáng cái đã bị Tần Hành bắt lấy tay, còn bị mạnh mẽ ép phải quay về ghế ngồi.
Giang Dữ Miên không phục, còn xoay tới xoay lui để thoát khỏi, Tần Hành không còn cách nào, đành phải nói với cậu.
Giống như Tần Hành đoán, Giang Dữ Miên nghe xong không yên tĩnh nổi. Cậu chưa bao giờ đi xem biểu diễn nên hưng phấn muốn chết, ở bên cạnh Tần Hành hỏi cái này hỏi cái kia.
Thật ra Tần Hành cũng chưa đi bao giờ, tùy tiện nghe người khác nói một chút rồi thêm mắm thêm muối mà nói cho Giang Dữ Miên nghe.
Giang Dữ Miến cầm vé, ngồi ở bên cạnh anh khen anh thật tốt, lại hỏi Tần Hành đêm nay ngủ ở đâu.
Tần Hành nhìn cậu một hồi, nói: "Anh ngủ sô pha."
Qua mười hai giờ ký túc xá sẽ khóa cửa mà anh lại không dám ngủ chung giường với Giang Dữ Miên nên đành phải dùng biện pháp thỏa hiệp. Giang Dữ Miên như cố tình mà ngây thơ hỏi anh: "Ngủ sô pha làm gì?"
Tần Hành nửa thật nửa đùa mà nói: "Anh sợ em nửa đêm tinh lực dâng trào."
Ban đầu Giang Dữ Miên không hiểu, sau một vài giây suy nghĩ cẩn thận thì mặt cậu trắng bệch ra. Cậu không nghĩ tới việc Tần Hành chưa ngủ, nếu không đánh chết cậu cũng sẽ không làm cái loại chuyện này ở trên giường.
Tần Hành thấy Giang Dữ Miên đã khóc rồi, trong lòng không đành bèn đứng lên, tự trách bản thân không giữ miệng, vội vàng sửa chữa: "Anh hay nói giỡn thôi."
Giang Dữ Miên miễn cưỡng gật gật đầu, không nói một lời mà đi lên trên lầu. Tần Hành như thế nào để cậu đi lên như vậy. Anh kéo Giang Dữ Miên lại về bên cạnh mình, nắm cằm cậu nói cậu ngẩng mặt.
Mặt Giang Dữ Miên nhợt nhạt và đáng thương giống như bị Tần Hành đánh vỡ một bí mật đáng xấu hổ nào đó, tất cả những chuyện dơ bẩn đều bị phơi bày ra pháp trường dưới ánh sáng mặt trời.
"Cái này rất bình thường." Tần Hành nói cho cậu: "Không có gì đáng xấu hổ cả."
Anh thật sự không thể nào nhìn nổi Giang Dữ Miên buồn. Giang Dữ Miên có thể tác động đến tất cả những tâm tình mà anh che đậy trong lòng, làm cho anh tự làm tự chịu.
Giang Dữ Miên vẫn không nói lời nào, cắn môi nhìn Tần Hành, vừa sợ hãi, vừa hoang mang.
"Anh cũng sẽ như vậy." Tần Hành kiên trì nói: "Bọn anh ở ký túc xá cũng thế, xem video cùng nhau sau đó lần lượt đi vào nhà vệ sinh."
"Thật không?" Giang Dữ Miên nhẹ nhàng hỏi, Tần Hành nói cái gì cậu cũng sẽ tin.
Tần Hành cũng chỉ có thể tiếp tục lừa gạt cậu: "Đàn ông đều như vậy, chứng tỏ em trưởng thành."
"Vậy tại sao anh ngủ sô pha?" Giang Dữ Miên nheo mắt lại hỏi anh.
Tần Hành ho một tiếng, mới nói: "Chẳng phải anh sợ ảnh hưởng việc em phát triển sao?"
Mặt Giang Dữ Miên lại đỏ, cậu mở miệng vài lần, mới nói: "Hôm nay em không định làm."
"Được" Tần Hành nới lỏng tay, cằm Giang Dữ Miên bị hắn bóp đến có dấu: "Vậy anh ngủ cùng em."
Giang Dữ Miên gật gật đầu, đi đến cầu thang, đi được hai bước thì quay đầu lại xác nhận với Tần Hành, "Anh nói thật đúng không? Các anh ở ký túc xá...."
"Thật!" Tần Hành lấy di động ra: "Em có muốn đối chất với bạn cùng phòng anh không?"
Giang Dữ Miên vội vàng nói không cần, cậu nói: "Vậy em không muốn ở ký túc xá đâu."
Tần Hành ngẩn người, Giang Dữ Miên còn nói: "Em nghe Phạm Dịch Trì nói, ở Mĩ đều là thuê ở ghép, chúng ta có thể thuê phòng ở cùng nhau."
Tần Hành cúi đầu nhìn cậu, Giang Dữ Miên cũng cúi đầu. Cậu vẫn ám chỉ với Tần Hành, cậu không muốn bị tách ra khỏi Tần Hành, Tần Hành đi nơi nào, cậu cũng đi nơi đó, cũng là ám chỉ bản thân mình. Cậu không dám nhìn thẳng ánh mắt của Tần Hành, bướng bỉnh mà lặp lại quyết định của chính mình, chuyện này vừa thật lòng đến chua xót lại vừa đáng buồn.
Tần Hành thở dài, bỏ qua đề tài, hỏi cậu: "Làm sao đứng im vậy? Có đi ngủ hay không?"
Giang Dữ Miên ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt có một chút bi thương và khó hiểu, Tần Hành cuối cùng từng chút nói: "Chờ anh lấy được offer rồi nói sau, được không?"
Lúc này Giang Dữ Miên mới chậm rãi gật đầu, kề sát bên người Tần Hành mà đi lên lầu.
Sau khi Giang Dữ Miên thi xong cũng là kỳ nghỉ hè. Kỳ nghỉ hè của Tần Hành cũng đã bắt đầu được mấy ngày, năm nay anh không chuẩn bị quay về Lịch Thành, vẫn ở trong trường như cũ, chuẩn bị xin nhập học.
Điểm tiếng anh và GPA của anh đều rất cao, lý lịch đẹp đẽ, giáo sư lớn và nổi tiếng đã viết thư đề cử cho anh, chắc là sẽ xin được trường không tồi, nhưng Tần Hành vẫn cần nhất là đạt được học bổng toàn phần.
Giang dữ hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng, đang cùng Phạm Dịch Trì bước ra khỏi trường thì thấy Tần Hành đứng ở cách đó không xa. Giang Dữ Miên thấy Tần Hành, đầu nghĩ đến buổi biểu diễn với anh ấy thì nhanh hơn so với bình thường. Phạm Dịch Trì còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Giang Dữ Miên chạy đến bên một người đàn ông, vô cùng thân thiết cùng với anh mà nói chuyện.
Phạm Dịch Trì chưa từng nhìn thấy Giang Dữ Miên ỷ lại một người như vậy, ngay cả lúc nói chuyện âm thanh cũng mềm mại đi vài phần, thân thiết hỏi đối phương: "Sao anh lại tới đây vậy?"
"Tới đón em." Tần Hành xoa xoa đầu của Giang Dữ Miên nhưng ánh mắt lại lạc ở trên người Phạm Dịch Trì.
Phạm Dịch Trì cao gần bằng anh, nhìn thấy trong mắt anh mang theo phòng bị và địch ý. Tần Hành mỉm cười, hỏi Giang Dữ Miên: "Đây là lớp trưởng của em à?"
Giang Dữ Miên gật gật đầu, để hai người giới thiệu nhau.
Phạm Dịch Trì cảm thấy Tần Hành và Giang Dữ Miên đứng chung một chỗ chói mắt quá nên tìm lý do đi trước.
Giang Dữ Miên không hiểu, lầu bầu: "Vừa rồi còn nói muốn cùng nhau đi ăn cơm mà."
Tần Hành nhìn cậu thiếu niên liền biết cậu đang nghĩ gì. Thái độ của của Phạm Dịch Trì đối với Giang Dữ Miên rất không đơn thuần, là tình bạn chiếm hữu hay là cái gì khác cũng không rõ. Nhưng anh không đưa gợi ý cho Giang Dữ Miên mà kéo cậu ra hướng đường lớn: "Anh dẫn em đi ăn."
Giang Dữ Miên ngoan ngoãn hỏi anh ăn cái gì, Tần Hành thuận miệng nói: "Lớp trưởng rán."
"Đó là cái gì?" Giang Dữ Miên chưa nghe qua bao giờ, cảm thấy hơi ghê: "Ăn có ngon không?"
Tần hàng nói: "Chỉ là đồ chiên thôi, nếu em không thích thì chúng ta ăn món khác."
Giang Dữ Miên nghe tên món ăn là thấy mất ngon, nói phải ăn Đậu Lao, sau đó hai người đổi hướng khác để đi.
Tới ngày xem biểu diễn, Tần Hành tiếp không ít điện thoại. Đàn em bán vé cho anh đã nói cho toàn bộ thế giới biết là anh mua hai vé xem của Jane để dẫn ai đó đi xem.
Mọi người có nhiều ý kiến, có người đoán là em gái bên ngoài trường, có người đoán là đàn em ở ngoài, thậm chí có người hỏi hắn có phải xem một mình sợ dọa người nên mới mua hai vé. Giữa trưa anh ở trong nhà với Giang Dữ Miên, Giang Dữ Miên ngủ ngon, ôm một chiếc gối hình sao mới toanh, Tần Hành lay cậu một hồi mới đem cậu tách khỏi gối đầu được, bắt lại ăn cơm.
"Đúng rồi! Xem biểu diễn!" Giang Dữ Miên ngồi xuống, khẩn trương hỏi hắn: "Em có ngủ quên không?"
"Còn sớm mà." Tần Hành giữ chặt cậu, giúp cậu chỉnh lại tóc.
Cả một buổi chiều, Giang Dữ Miên như nổi máu gà đi tới đi lui, còn ngã ở trong phòng một cái, chân đều bầm dập, Tần Hành tìm thấy dầu gió tiện mua với thuốc lần trước, đuổi theo Giang Dữ Miên.
"Mùi kinh lắm." Giang Dữ Miên bị Tần Hành đặt ở trên ghế sô pha, cố gắng chống cự việc xoa xoa vết bầm.
Tần Hành không để ý sự phản kháng của cậu, mở lọ dầu, một mùi thuốc đông y bay ra. Giang Dữ Miên tí thì ngạt thở, cậu dùng hết thủ đoạn ôm lấy thắt lưng của Tần Hành, mặt chôn trong ngực anh, nói gì cũng không chịu buông ra.
Tần Hành không có cách nào khác, đành phải thôi, cam đoan rất nhiều lần sẽ không thoa thì Giang Dữ Miên buông ra. Vừa buông ra đã bị Tần Hành bắt được tay, Tần Hành nhìn khắp nơi, không có cái gì có thể dùng để buộc, vừa định rút thắt lưng Giang Dữ Miên tặng thì không biết như thế nào lại để cậu trốn thoát. Giang Dữ Miên chạy lên trên lầu, hét rằng cậu sẽ không bao giờ tin một lời nào của Tần Hành nói nữa. Tần Hành phải nói đến khi miệng khô lưỡi khô mới dỗ được sau đó đặt cậu lên thảm bắt nạt một chút.
Náo loạn một trận, Tần Hành dẫn Giang Dữ Miên ra ngoài ăn bữa tối đơn giản, sau đó đến sân diễn đợi vào.
Giang Dữ Miên sợ lạc nên theo rất sát Tần Hành y như cái đuôi nhỏ. Lúc Tần Hành nói sẽ cho cậu một cái vòng xích cổ, Giang Dữ Miên đột nhiên im lặng rồi đỏ mặt, Tần Hành đùa mãi mà cậu cũng không mở miệng.
Buổi biểu diễn được một nửa thì trời bắt đầu đổ mưa. Bọn họ đang ở trước khán đài, gió thổi mang theo nước mưa vào, Giang Dữ Miên phải dựa vào Tần Hành một chút.
Tần dữ miên cởi áo khoác chụp lên đầu Giang Dữ Miên, cậu cảm nhận được trên đỉnh đầu nhiệt độ của cơ thể Tần Hành từ chiếc áo khoác, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Hành.
"Anh không sợ lạnh à?" Giang Dữ Miên sợ Tần Hành nghe không rõ, lại gần hỏi anh.
Tần Hành lắc đầu làm cậu an tâm mặc. Giang Dữ Miên mặc áo khoác của Tần Hành, lắc lư theo điệu nhạc.
Buổi biểu diễn chấm dứt thì đã mười giờ hơn, Giang Dữ Miên đi theo Tần Hành cùng đám người đi ra ngoài, vừa xuống bậc thang thì hắt xì, nói chuyện bằng giọng mũi.
Tần Hành bất đắc dĩ mà giúp cậu kéo khóa kéo lên, nói: "Giang Dữ Miên, em làm từ đậu hủ hả?"
Giang Dữ Miên còn hưng phấn không dứt ra được sau khi xem biểu diễn, ông nói gà bà nói vịt nói: "Em vẫn muốn xem nữa."
Tần Hành vặn vặn mặt cậu: "Nếu còn ướt nữa thì phải mang em đi bác sĩ đấy."
Lúc này Giang Dữ Miên mới nói là không muốn xem nữa, dựa vào Tần Hành để tránh xô đẩy, Tần Hành nâng tay ôm lấy cậu.
Lúc tan cuộc thì rất đông đúng, thân thể của Tần Hành ấm áp và khiến người khác yên tâm, anh hộ tống Giang Dữ Miên suốt chặng đường, trong lòng Giang Dữ Miên có phần mất mát sau buổi diễn. Cậu ngẩng đầu nhìn cằmTần Hành cương nghị, dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành, liền nhận ra mình thực sự thích Tần Hành, nhưng nếu lại thích anh lần nữa, có lẽ vẫn không có được anh như trước.
Có người phía sau Giang Dữ Miên nghĩ rằng họ đang đi chậm và đẩy cậu một chút khiến cậu bước nhầm và suýt ngã xuống bậc thang, may mắn là Tần Hành đang giữ cậu lại và có người ở phía trước nên cậu không bị ngã. Tần Hành phản ứng nhanh chóng giữ lấy cậu rồi liếc mắt tên kia làm hắn sợ hãi xin lỗi.
Trở lại nhà Giang Dữ Miên, Giang Dữ Miên thấy Tần Hành định đi thì kéo anh lại: "Anh đừng đi."
Đã gần nửa đêm, trời lại mưa, tàu đều đã dừng, cậu cũng không biết Tần Hành sẽ về bằng cách nào.
Tần Hành nhìn thời gian thì đúng là muộn thật thì mới ở lại nhà Giang Dữ Miên. Sau khi anh tắm xong rồi đi ra, Giang Dữ Miên đang ngủ rồi. Có lẽ vì mệt mỏi, miệng thở, lông mi cứ run run lên, ngủ thật sự rất ngọt ngào.
Không gian trên lầu nhỏ có giường thấp và phòng tắm là đã không có chỗ trống, Giang Dữ Miên để lại một ngọn đèn cho Tần Hành, tiếng mưa bên ngoài đập vào cửa sổ truyền vài âm thanh đên, càng làm cho sự yên tĩnh và ấm áp trong phòng càng thêm quý giá.
Bây giờ là cuối tháng 6, mưa sẽ không bao giờ tạnh.
Tần Hành cầm sách bên cạnh giường đọc một lúc, nhìn Giang Dữ Miên một lát, cảm thấy hơi mệt nhọc mới tắt đèn.
Đang chuẩn bị ngủ, Tần Hành đột nhiên cảm giác được hai cái gì đó mềm mại đè lên môi anh, sau đó Tần Hành mới biết đó là Giang Dữ Miên hôn mình.
Giang Dữ Miên hôn thật cẩn thận, rất nghiêm túc, nhưng cũng rất ngốc. Cậu vừa mới đè lên Tần Hành, môi run rẩy cọ xát một chút, hơi thở cũng hòa vào với Tần Hành. Cậu không nghĩ Tần Hành sẽ đáp lại, cũng không quan tâm anh tỉnh hay ngủ, cậu chỉ muốn thân thiết với anh, cướp đi chút ấm áp từ anh để lòng cậu bớt chua xót.
Tần Hành từ từ nhắm hai mắt để Giang Dữ Miên hôn anh, tay phải nắm chặt thành quyền.
Anh rất muốn Giang Dữ Miên nhưng anh lại không thể. Nếu Giang Dữ Miên là bất cứ ai, Tần Hành có thể kiên quyết từ chối, hoặc cả hai bên chỉ chơi đùa nhau, nhưng Giang Dữ Miên, cậu quá nghiêm túc để dính vào. Ngoài ra, Giang Bác Viễn có thể nghiền nát cả hai chỉ bằng ngón út.
Giang Dữ Miên dán vào Tần Hành cọ cọ một lúc rồi, lại nằm về bên cạnh anh thở nhẹ nhàng, chẳng bao lâu sau đã ngủ.
Tần Hành mất ngủ hơn nửa đêm, tâm tính thiện lương của anh như bị Giang Dữ Miên lấy đi rồi. Tay anh di chuyển chút là cầm được tay Giang Dữ Miên, anh quay đầu nhìn hình dáng mặt bên của cậu, trái tim đau đớn. Tiếp sau đây, anh sẽ giao lại nơi này cho Giang Dữ Miên, Tần Hành cầm thật chặt mới có thể duy trì được lý trí.
Nếu Tần Hành ba mươi tuổi, tất cả những việc này đều có thể xử lý, có thể liều mạng tất cả để có được thứ mình muốn. Nhưng lúc này anh chỉ là một sinh viên đại học, đang nhận học bổng, chuẩn bị bắt tay vào kế hoạch cuộc đời của mình, sợ sẽ làm sai một bước kế hoạch đã tính trước của mình.
Nếu Giang Dữ Miên chỉ mới ỷ lại vào anh thì Tần Hành sẽ sẵn sàng đưa cậu đi, nhưng con đường mà Giang Dữ Miên muốn đi quá khó, quá bốc đồng, không có giá trị, không hợp lý.
Tần Hành không có cách nào ở cùng cậu, anh nhìn Giang Dữ Miên ngủ say sưa, âm thầm hạ quyết định.
Vân Tình Cung