Chồng Cũ Xin Tự Trọng

Chương 13: Tiểu tam




Bị Văn Quảng nắm thóp, Tư Nhĩ biết cô không cách nào làm trái lời anh ta được nên đành lòng phải cùng anh ta đến một quán cà phê gần đó ngồi nói chuyện. Cô cứ lững thững đi theo sau anh với một cái đầu bộn bề suy nghĩ. Cũng chả biết có chuyện gì mà cứ phải ngồi ở quán cà phê để nói chuyện nữa. Hay là tên này rảnh rỗi quá? Đúng là mấy kẻ IQ cao quá thì luôn suy nghĩ khác người, Tư Nhĩ vừa đi vừa thầm chửi Văn Quảng.

Có lẽ hai năm vẫn là khoảng thời gian quá ngắn để Tư Nhĩ hiểu hết về một kẻ đầy mưu mô như Văn Quảng. Nhớ có lần cô sang biệt thự chính của nhà họ Trần ăn cơm, do khi đó cô còn chưa quen thuộc cũng như chưa hiểu hết về mọi người trong nhà nên cô đã bị hắn lừa một cách đầy tinh vi khiến cả nhà họ Trần suýt chút nữa tẩy chay cô luôn.

Bữa cơm gia đình tại biệt thự nhà họ Trần hai năm trước.

- Nay cô sẽ chuẩn bị đồ ăn cho nhà tôi sao? - Văn Quảng lúc đó không biết từ đâu xuất hiện bên Tư Nhĩ, ra vẻ quan tâm đến công việc nội trợ của cô.

- Vâng. Em đang định nấu mấy món, không biết anh có thể nói cho em một chút về sở thích của mọi người trong nhà được không? - Tư Nhĩ giả bộ ngây thơ, hỏi han cho có lệ chứ danh sách món ăn cô đã lên hết cả rồi.

- Món gì thì món nhưng nhớ để ý tới sở thích của mẹ tôi một chút. Bà ấy khá kĩ tính trong việc ăn uống.

- Thế mẹ thích ăn gì? - Tư Nhĩ nhanh nhảu hỏi. Cứ còn tưởng là Văn Quảng có ý giúp mình thật nên anh nói gì cô cũng không nghi ngờ mà tin tưởng anh hoàn toàn.

- Mẹ tôi từ nhỏ đã ‘phải’ ăn chay. Cô nên hãy lưu tâm điều này một chút.

Và chỉ vì không để ý tới cái từ “phải” chết tiệt trong câu nói của Văn Quảng nên hôm đó Tư Nhĩ đặc biệt nấu rất nhiều món sơn hào hải vị mời mọi người nhưng đến lượt mời bà Trần cô lại đem lên toàn món chay làm bà phật lòng ghê gớm.

Đã thế cô nhìn ra bà không vui mà vẫn không biết lí do vì sao nên chẳng thể tự giải quyết. Mãi cho đến khi bà giận dữ buông đũa xuống, chua ngoa chê bai món ăn cô chuẩn bị cho bà thì cô mới ngộ ra mình đã bị lừa. Nghĩ lại tới giờ Tư Nhĩ vẫn không thôi ấm ức nổi.

- Mẹ không biết là con có ý gì khi cho nấu cho mẹ những món này phải chăng là con đang công khai miệt thị hoàn cảnh của mẹ? - bà Trần thẳng thừng buông hết đũa, bát từ trên tay xuống bàn làm nó kêu loảng xoảng cả, thái độ khó chịu ra mặt.

- Dạ… con không có ý đó. Chỉ là con nghĩ hồi trước mẹ ăn chay nhiều nên lâu ngày không ăn sẽ nhớ nên mới chuẩn bị cho mẹ. Nếu mẹ không thích con có thể đổi món khác.

Cũng may là cô nhanh trí lấp liếm được, kịp thời xoa dịu sự tức giận của bà Trần khi đó bằng không hai năm sống bên cạnh Văn Quảng cô sớm đã bị bà Trần vùi dập không tiếc gì rồi.

Sau đó ra hỏi người giúp việc trong nhà cô mới biết bà Trần ngày xưa mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên phải nương tựa cửa phật, sau lớn rồi vì giỏi giang xinh đẹp nên được ông Trần để mắt tới rước về làm vợ. Bao năm qua tuy sống trong sự yêu thương vô điều kiện của ông Trần nhưng bà ấy vẫn không thể tránh khỏi những tai tiếng về xuất thân. Cũng bởi vậy mà bà mới ghét món chay như thế. Với bà, món chay chính là thứ đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời này.

- Anh dám lừa tôi? - Tư Nhĩ nhớ khi đó cô đã rất tức giận nên đã không kiềm được lớn giọng với Văn Quảng.

Thế mà ăn ta vẫn còn cười cợt, đắc ý, trả treo lại với cô.

- Tôi nói là “phải ăn” chứ không phải nói “thích ăn”. Đáng ra cô nên tự hiểu bị ép buộc thì sẽ ghét thay vì thích chứ. Đây là do đầu óc cô ngu xuẩn, liên quan gì tới tôi?

Quay trở về hiện tại.

- Cô muốn uống gì?

- Gì cũng được. - Tư Nhĩ bực nhọc nói.

- Cho hai ly cà phê đá! - Văn Quảng đắc ý gọi nước.

- Một ly cà phê nóng với một ly cà phê đá. - Tư Nhĩ vội dơ tay gọi lại.

Văn Quảng thừa biết cô không uống được đồ uống có đá mà còn cố tình trêu ghẹo, nhìn cái vẻ mặt đắc ý của anh ta hiện giờ thật đúng khó chịu quá thể.

- Tôi sắp có việc phải đi rồi anh nói vào vấn đề chính đi. - Tư Nhĩ sốt ruột đưa tay nhìn đồng hồ.

- Sau khi ly hôn bố tôi theo như lời hứa trước đó đã chuyển nhượng cho cô hai phần trăm số cổ phần của công ty… - Văn Quảng không cách nào vòng vo được nữa nên đã vào thẳng vấn đề chính.

- Anh muốn tôi bán số cổ phần đó lại cho anh? - Tư Nhĩ nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

- Tôi biết cô sẽ không bán cho tôi đâu bởi cô còn cần hai phần trăm cổ phần này cho các kế hoạch về sau này của cô nhưng tôi muốn vào cuộc họp cổ đông sắp tới cô sẽ dùng hai phần trăm cổ phần này bầu cho tôi.

- Anh đang tỏ ra quá hiểu tôi rồi đấy!- Tư Nhĩ khó chịu khi Văn Quảng tỏ ra quá hiểu cô như thế. Đặc biệt còn hiểu đúng nên cô lại càng ghét hơn.

- Nhưng tôi hiểu đúng mà, phải không? Cô tuy là giống như đang tận hưởng cuộc sống nhưng người như cô chắc chắn sẽ không chịu yên phận đâu vậy nên vẫn cần có chút gì đó để mạo hiểm chứ.

- Được thôi. Tôi đồng ý với anh sẽ dùng hai phần trăm cổ phần này giúp anh lên nắm quyền, bù lại anh phải đảm bảo không gây rắc rối cho Trần Trung.- Tư Nhĩ nhanh chóng chấp nhận và đưa ra yêu cầu. Và dù rằng không cam tâm lắm nhưng vẫn phải thừa nhận rằng Văn Quảng rất hiểu cô.

- Chúng ta cứ thống nhất thế đi. Năm giờ chiều nay trợ lí của tôi sẽ gửi hợp đồng qua cho cô. Cô chỉ cần kí xác nhận là xong.

- Vì hai phần trăm cổ phần ít ỏi của tôi mà làm đến tận mức này có phải quá đáng quá rồi không? Tôi nghe nói vợ anh đang giữ năm phần trăm cổ phần sao anh không nhờ cô ta giúp đỡ?

- Năm phần trăm cổ phần của vợ tôi là trong dự tính từ trước nên đương nhiên sẽ có. Còn hai phần trăm cổ phần của cô mới là bất ngờ cho anh trai tôi.

Mối quan hệ giữa mọi người trong gia đình nhà quý tộc luôn luôn rắc rối như vậy, Tư Nhĩ lớn lên trong những âm mưu từ nhỏ nên phần nào có thể hiểu được, có điều hiểu cũng chẳng để làm gì. Tốt nhất cứ né ra cho an toàn, khỏe thân.

- Cho tôi gửi lời hỏi thăm em gái anh, Trần Thư nhé.- Tư Nhĩ nói rồi rút tiền nước ra đặt lên bàn chuẩn bị rời đi.

- Thay mặt nó cảm ơn lời hỏi thăm của cô. - Văn Quảng khẽ nhếch môi cười.

Một nụ cười tuy nhìn thấy rất đẹp nhưng bản chất có độc. Bởi có khi nào anh ta cười mà may mắn xảy đến đâu? Trái lại chỉ toàn là xui xẻo không rõ từ đâu ập đến.

“Đoàng”- bên ngoài trời đột ngột nổi sấm rồi tối sầm lại, mây đen bắt đầu kéo đến mỗi lúc một nhiều, tiếp theo đó là cơn mưa rào tầm tã. Là một cơn mưa rào bất chợt vào mùa hè.

Người đi đường vì gặp mưa bất chợt nên ai nấy đều vô cùng khó chịu vội vã đi tìm chỗ trú mưa, ai may mắn đem ô thì sẽ bật ô ra che nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị ướt. Còn riêng Tư Nhĩ đã dự đoán trước có điều chẳng lành rồi nên ung dung lắm.

Quả nhiên anh ta cứ cười là xui xẻo ập đến mà. Mặc dù biết mưa rào bất chợt vào mùa hè là chuyện tự nhiên nhưng cơn mưa rào này chắc chắn là sự xui xẻo từ nụ cười đó mà ra rồi.

.

Tại biệt thự riêng của Văn Quảng.

- Khốn nạn!!! - Như Nguyệt giận dữ hét lên khi thám tử cô ta gửi đi theo dõi Văn Quảng gửi về một đống ảnh anh cùng Tư Nhĩ ngồi ở quán cà phê và cả lúc ở cửa hàng.

Quản gia Trương đứng bên ngoài chỉ đạo người giúp việc dọn dẹp nghe vậy vội vã đi vào.

- Có chuyện gì vậy? Người làm làm sai gì sao ạ?

- Cút. Không cho gọi ông. - Như Nguyệt nổi trận lôi đình đem cơn giận dữ đổ hết lên đầu quản gia Trương.

- Vâng.

Quản gia Trương bị mắng vô lí nhưng vẫn lịch sự cúi đầu chào cô ta rồi mới tiếp tục ra chỉ đạo người làm làm việc tiếp.

- Cô ta thật là hống hách quá! Tôi nghe nói là được nhận về chứ chả phải tiểu thư xịn gì đâu. Sao hay ra vẻ thế không biết! - Một người làm than thở với Quản gia Trương về Như Nguyệt đồng thời cũng tỏ ra tức giận thay cho ông ấy .

Nhưng Quản gia Trương đã dành quá nửa đời mình đi hầu hạ phục dịch cho mấy người nhà quý tộc này quen rồi nên không còn tức giận hay ấm ức bởi mấy chuyện thế này nữa. Thay vào đó vẫn rất thoải mái để tiếp tục công việc.

- Lời này cậu nên nói trong lòng thôi. Nói ra bằng lời người khác nghe thấy chỉ thiệt thân. - ông nhàn nhạt khuyên người làm kia sau đó rời đi chỗ khác để chỉ đạo công việc tiếp.

- Cô ta là cái thá gì chứ? Loại tiện nhân chỉ biết đi đeo bám người khác. Nhìn cái gì mà gì? Muốn hóng hớt không? Nước này ai pha vậy? Nhạt quá…- trong nhà Như Nguyệt vẫn tiếp tục chửi bới om sòm.

Quản gia Trương tâm tịnh muốn lơ đi nhưng vẫn phải công nhận là cô ta phiền phức thật. Nếu cứ để cô ta tiếp tục chửi bới vô cớ như thế này thì người giúp việc sẽ không chuyên tâm làm tốt công việc mất.

- Dạ thưa cậu, cô Như Nguyệt… - Quản gia Trương gọi điện thoại cho Văn Quảng sau đó để cho anh tự nghe mấy lời Như Nguyệt quát tháo người trong nhà.

- Đưa máy cho cô ta. - Văn Quảng bực bội nói.

Quản gia Trương đi vào đưa máy cho Như Nguyệt. Cô ta thấy điện thoại của Văn Quảng bèn đổi giọng ngay tức thì.

- Em nghe…

Mấy người làm trong nhà nghe hai từ “em nghe” này lập tức nổi da gà vì cảm không nổi. Mới nãy còn quát tháo ầm ầm, bây giờ đùng cái đã đổi giọng ngay được.

- Biết điều ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, cái gì cần hãy nói. Nếu còn vô cớ tức giận lên người làm thì đừng trách tôi quá đáng.

- Em xin lỗi. Anh…

“Tút tút tút” - người ở đầu dây bên kia tức thì tắt máy cái rụp. Như Nguyệt bực bội nhìn Quản gia Trương nhưng ông ta vẫn thản nhiên như không.

- Tôi xin lỗi. Cậu chủ có lệnh nếu cô có chuyện gì thì gọi cậu ấy tôi người làm thuê không thể cãi lời.

Dứt lời ông ta chẳng đợi Như Nguyệt lên tiếng đã quay người đi ra ngoài chỉ đạo người làm.

Cô ta nuốt cục tức này không trôi, nên lấy điện thoại ra gọi điện cho Tư Nhĩ yêu cầu hẹn gặp mặt.

Ở bên kia, Tư Nhĩ đang vui vẻ ngắm nhìn Trần Trung thử áo mình mua thì nhận được điện thoại từ số lạ. Cô cau mày lập tức tắt máy.

Như Nguyệt thấy cô không nghe cố chấp gọi thêm mấy cuộc nữa, Tư Nhĩ cuối cùng cũng chịu bắt máy.

- Tôi là vợ của anh Văn Quảng muốn gặp cô nói chút chuyện.

Tư Nhĩ cẩn thận liếc nhìn Trần Trung. Cô biết việc Như Nguyệt cắt đứt mọi liên lạc với anh khiến anh rất buồn nên không muốn để anh biết bây giờ mình đang nói chuyện với cô ta tránh việc anh lại suy nghĩ rồi lát nữa sẽ có thể biểu diễn không tốt.

- Hẹn bao giờ?

- Ngay bây giờ! - Như Nguyệt giọng ra lệnh.

- Xin lỗi tôi không rảnh bây giờ. Có gì mai gặp.

- Cô…

- Thế nhé! Đừng gọi làm phiền tôi nữa. Cảm ơn. - Tư Nhĩ vội vàng kết thúc cuộc gọi, tắt máy nhanh lẹ.

- Ai đấy? - Trần Trung thuận miệng hỏi.

- Một cô nương khùng nào đó thôi. - Tư Nhĩ trả lời đại cho xong chứ làm gì có “cô nương” nào ở đây?

- Lát nữa anh định chơi bản nhạc nào vậy?

- Theo khách trong quán chọn thôi.

- Nếu họ không chọn thì…

- Thì tôi sẽ đàn bản F-A-E Sonata tặng cô. - Trần Trung dịu dàng nở nụ cười.

- Quả nhiên là anh rất biết chiều lòng khán giả mà. - Tư Nhĩ đùa cợt với Trần Trung để lấy lại tâm trạng vui vẻ lát đi thưởng nhạc nhưng “âm hồn” Như Nguyệt vẫn không chịu buông tha cô.

“Mười giờ ngày mai chúng ta gặp nhau tại địa chỉ do tôi chọn. Mong cô đừng có như rùa rụt cổ lặn mất tăm”- một dòng tin nhắn từ Như Nguyệt được gửi đến cho Tư Nhĩ .

Đọc xong dòng tin nhắn này của Như Nguyệt bỗng nhiên Tư Nhĩ lại cảm thấy thương thay cho Văn Quảng quá chừng. Anh ta vốn là tên chúa ghét phiền phức vậy mà lại phải chịu khổ rước một cô gái phiền phức như cô ta về làm vợ, chắc hẳn cũng không dễ dàng gì. Hừ, còn thiếu tự tin tới mức sợ vợ cũ của chồng quay lại làm tiểu tam sao? Có phải tầm thường quá rồi không?

Còn cả Trần Trung nữa chứ. Anh ta vì sao lại có thể chịu nổi cái tính nết này của Như Nguyệt vậy? Liệu có phải là có phương pháp thần kì nào không? Chứ người thường ai chịu cho nó nổi.

Ngày mai mình nhất định phải thay mặt Trần Trung dạy dỗ cô ta một chút mới được. Tránh để cô ta nghĩ bản thân cao quý muốn bắt nạt ai thì bắt nạt.

Tư Nhĩ thầm nghĩ và nắm chặt tay thể hiện sự quyết tâm của mình.

.

Ngày hôm sau.

- Cái gì? Cậu biết Như Nguyệt đi tìm Tư Nhĩ mà không ngăn cản gì á? - Nam Nhật thốt lên kinh ngạc. - Không sợ bọn họ cắn xé nhau à?

- Vậy cậu cá với tôi không?

- Cá gì?

- Nếu hai người họ cắn xé nhau thật thì tôi cá người thắng là Tư Nhĩ.

Tại quán nước nơi Như Nguyệt lựa chọn.

- Còn tưởng là cô sẽ không tới nữa chứ? - Như Nguyệt kênh kiệu nói.

- Tới chứ sao không? - Tư Nhĩ với khí chất tiểu thư ngút ngàn ngồi xuống ghế đối diện.

- À mà lần sau cô lên tìm hiểu quán trước khi chọn nhé! Không phải cứ chọn quán nhìn sang mắt với menu nước đắt là tốt đâu. Đồ uống ở đây thậm tệ lắm. Nhưng khoan! Nhìn kĩ thấy cũng không sang lắm. Hạng trung bình còn kém. - Tư Nhĩ ẩn ý chê bai Như Nguyệt ngay câu đầu tiên làm cô ta tức tối mặt mày.

- Cô có ý gì?

- Sao lại là “cô có ý gì”? Phải là “vậy sao? Tôi thấy quán này không gian thoáng đãng rộng rãi, đến đây tận hưởng chút không khí cũng không tệ” chứ. Cô ngay đến cả cách nói chuyện ẩn ý cũng không biết sao? - Tư Nhĩ không kiêng nể gì lên mặt với Như Nguyệt.

Với Tư Nhĩ mà nói thì mấy kiểu người như Như Nguyệt này cô gặp nhiều đến phát chán luôn rồi nên nếu để mà muốn đói phó với cô ta thì nào có khó khăn gì?

Sau buổi gặp hôm nay cô đảm bảo sẽ khiến Như Nguyệt có muốn cũng không dám làm phiền đến cô thêm lần nào nữa.

- Xin lỗi tôi không phải kiểu người thích ẩn ý vòng vo giống cô. Có sao thì tôi sẽ nói thẳng vậy?

- Chà. Ý là cô muốn nói thẳng điều gì về tôi đúng không hay sao? Hay cô muốn tôi nói thẳng điều gì về cô? Nhưng nếu là như vậy thật thì nói thẳng ra về cô tôi có vẻ sẽ thô lắm đấy!