Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 48




Cổ Hương Khuê lập tức cười to haha...rôi nhéo Cổ Đại Khôi, nói: "Cậu nghe kìa, anh rể cậu nói, một người vô dụng như cậu, toàn kết giao với loại người gì vậy? Cậu có biết nhà ở khu biệt thự Hồng Diệp đắt thế nào không? Anh rể của cậu có làm mười năm cũng không mua nổi.

Lại còn có thể dùng một tấm thẻ mở cửa giả để lừa người, thật là hoang đường."

Lâm Dương không nói lên lời, anh không muốn mẹ mình vừa mới xuất viện liền bị người ta châm biếm, chỉ trích ở đây, ngay lập tức hướng Đại Khôi nói: "Đại Khôi, nói chuyện với người nhà cậu cho cẩn thận, chúng tôi đi trước đây."

Cổ Đại Khôi hỏi: "Hai người đi đâu vậy?"

Cổ Hương Khuê mặt đầy trào phúng nói: "Đi đâu? Tất nhiên là đi đến khu biệt thự Hồng Diệp rồi, sống trong một biệt thự to lớn, lẽ nào họ lại sống ở vùng nông thôn nhỏ bé như chúng ta sao? họ Lâm sao mà quên được?"

Tôn Phong Dự ở một bên âm thầm cười nhạo.

Lâm Dương nói: "Thẻ này của chúng tôi là thật, tổng giám đốc Châu vừa đưa cho tôi, Đại Khôi, không cần nói nữa, tâm ý của cậu, tôi hiểu! Tôi cả mẹ đi trước đây."

Nói rồi, đỡ Vương Hồng bước ra ngoài cửa.

Trong suốt quá trình Vương Hồng không nói một lời nào, chứng kiến cảnh con trai giải quyết mọi việc, không quan tâm thiệt hơn, lời nói và việc làm điềm đạm, có phong thái của một ông chủ lớn, thật sự bà cảm thấy được an ủi vô cùng.

Cổ Đại Khôi nói: "Tôi lái xe tiễn hai người, hành lý, chắc vẫn ở trên xel"

Tôn Phong Dự cười nhạo, nhìn "Tổng giám đốc Châu có thể tặng cậu ta biệt thự số 8, thật sự đem cậu ta để lên đầu rồi, xem ra cậu cũng có máu mặt đấy.

Bà xã, chúng ta cũng cùng đi xem đi, vạch trần bộ mặt giả tạo của cậu ta.

Để tránh trường hợp em trai em sau này sẽ bị cậu ta lừa dõi"

"Vâng."

Cổ Đại Khôi lái xe đến trước khu biệt thự Hồng Diệp, còn cùng Lâm Dương xác nhận lại mấy lần.

Mấy người Tôn Phong Dự, Cổ Hương Khuê đi theo phía sau.

"Mấy người chị tôi cũng đến rồi."

Lâm Dương nghĩ, rồi nói: "Sao cũng được".

Lâm Dương vốn dĩ muốn đem căn nhà nhượng lại cho Châu Duy Chiến nhưng hiện tại nghĩ một chút, lại muốn lấy lại căn nhà này.

Đến cổng lớn của khu biệt thự Hồng Diệp, cảm ứng từ cảm nhận được chiếc thẻ của Lâm Dương và trực tiếp để anh đi qua, Tôn Phong Dự bị chặn lại phía sau, anh ta nói với bảo vệ: "Chúng tôi cùng nhau đến, là người một nhà"

Trong lòng vô cùng ngạc nhiên, cái thẻ kia lẽ nào là thật? Cổ Hương Khuê hừ lạnh một tiếng, nói: "Ông xã, anh trước kia không phải lái xe của em trai em đến đây làm việc sao, có thể do hệ thống đã đăng ký trước đó rồi, anh mới có thể vào được.

Xe của chúng ta là xe mới nên anh không thể vào trong"

Tôn Phong Dự vỗ đùi: "Đúng vậy, anh làm sao lại quên được chuyện này nhỉ"

Cổ Hương Khuê nói: "Đợi hai mẹ con nhà kia không vào được cổng biệt thự số 8, xem còn mặt mũi nào đứng trước mặt em nói chuyện nữa không, loại người vừa nghèo vừa gian trá này, không nên ở cùng một chỗ với em trai em"

Đã đến biệt thự số 8.

Tôn Phong Dự là người xuống xe đầu tiên, chỉ tay vào biệt thự, vẻ mặt muốn xem kịch hay, nói: "Chỗ này chính là biệt thự số 8, tôi xem cậu làm sao mà vào được, nếu như cậu vào được, tôi liên đem đống cỏ trong luống hoa này ăn sạch"

Lâm Dương đỡ lấy Vương Hồng, mắt lạnh nhìn qua: "Được, nếu như anh không ăn, anh chính là đồ con lợn."

Giây tiếp theo, Lâm Dương lấy thẻ quẹt một cái "tỉnh".

Một âm thanh nhẹ vang lên, cửa lớn tự động chầm chậm mở ra.

Tôn Phong Dự đang đợi để chế nhạo, biểu cảm giêu cợt vẫn còn vương trên mặt, ngay lập tức khuôn mặt trở nên cứng đờ.

Phía sau, Cổ Hương Khuê cùng với bố mẹ của cô ta tròn mắt nhìn.

"Nhớ lấy lời anh vừa nói, ăn sạch chỗ cỏ trong bồn hoa này, thật ra cũng không quá khó ăn đâu"

Lâm Dương nói ra mấy câu, liên đỡ lấy Vương Hồng đi thẳng vào cửa.

"Không đời nào! Không đời nào!"

"Căn biệt thự số 8 này rõ ràng là của Tổng giám đốc Châu tặng cho vợ mình, trang trí bên trong rất đặc biệt, cao cấp xa xỉ, cậu làm sao có thể có được chứ? Thẻ mở cửa của cậu chắc chắn là do nhặt được"

Tôn Phong Dự không cách nào tiếp nhận được, càng không muốn ăn cỏ, lớn tiếng hét lên.

Cổ Hương Khuê nói thêm: "Nói không chừng là đi trộm về đấy! Ông xã, anh không phải là quen Bất động sản Duy Chiến sao, anh gọi một cuộc điện thoại hỏi xem, nếu như bắt được kẻ trộm, anh liền lập được công lớn rồi, sau này nếu muốn tiếp cận bất động sản Duy Chiến, thì càng thuận tiện hơn"

Tôn Phong Dự gật đầu, lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện, bỗng đâu một người đàn ông đi đến, vừa nhìn, quả đúng là Châu Duy Chiến, Tôn Phong Dự mừng to, vội vàng chào hỏi: "Tổng giám đốc Châu, tôi là Tôn Phong Dự, người của Trang sức Kiến Thành, thẻ mở cửa của ngài có phải bị trộm rồi không? Ngài xem, kẻ trộm ở ngay đây, cậu ta lại còn muốn vào trong ở, lá gan thật sự không nhỏ!"

Châu Duy Chiến nhìn Lâm Dương cùng Vương Hồng vẻ mặt đờ đẫn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Cậu nói cậu ta là kẻ trộm?"

"Đúng vậy, chính cậu ta là người đã lấy trộm thẻ mở cửa căn biệt thự số 8 của ngài"

"Trộm con mẹ nhà cậu!"

Châu Duy Chiến đột nhiên chửi to, tát một cái lên mặt Tôn Phong Dự, nói: "Cậu Lâm là em trai của vợ tôi, căn biệt thự số 8 này là của cậu ấy, cậu lại có thể nói cậu ấy là kẻ trộm? Cậu là cái thá gì, muốn tìm chết à? Cút ngay cho tôi!"