Trước đó Trân Minh Viễn không nói cho ông ta biết Lâm Dương và Vương Hồng đang ở đây.
Sáu giờ, Lâm Khánh Trường đến.
So với dáng vẻ mặt xám mày tro vì bị ông Mã đả kích trong cuộc họp thường niên của tập đoàn Liễu Thị vào mấy ngày trước, hôm nay mặt mũi ông ta đã hông hào khỏe mạnh, có tinh thần như trước, vừa vào nhà đã nở nụ cười sảng khoái: "Lão Trân, sao hôm nay hào phóng mời tôi uống rượu thế? Cái tên hẹp hòi này, đây là lần đầu tiên trong suốt mười năm qua đấy!"
Ông ta vừa dứt lời thì nhìn thấy Lâm Dương đang đứng gân đó, nụ cười lập tức tắt ngúm, hừ lạnh: "Thằng chó ăn cây táo rào cây sung, mày ở đây làm gì?” Ngày đó ông cụ Lâm cũng bị dọa chết khiếp như Lâm Vũ Hào, sau đó biết được Lâm Dương vẫn là một tên vô dụng thì đổ mối thù cái tát kia lên đầu Lâm Dương.
Lâm Dương dửng dưng, không nói gì.
Vương Hồng lên tiếng: "Bố, dù gì đi nữa Lâm Dương cũng là cháu của bố, bố măng nó như thế có quá đáng lắm không?"
"Hả... Vương, Vương Hồng, mày còn sống sao?"
Thấy rõ là Vương Hồng, Lâm Khánh Trường hoảng sợ đến mức lắp bắp.
Vương Hồng đáp: "Đúng vậy, con còn sống đây, hình như bố không vui lắm nhỉ?” Lâm Khánh Trường lấy lại tinh thân, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, tức giận nói: "Nhà bọn mày đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, con khốn, mày đừng có gọi tao là bố nữa, tao không phải bố mày, chúng ta không có quan hệ gì cả, mày sống hay chết không liên quan gì tới tao."
Vương Hồng vốn còn đang ôm ấp hi vọng, giờ nghe giọng điệu này của ông ta, lòng cũng nguội lạnh.
Bà lạnh lùng nói: "Con muốn hỏi bố vì sao lại đuổi bọn con ra khỏi nhà, tập đoàn Lâm Thị là nhà con, nhà họ Lâm cũng là nhà của con, người cân đi phải là các người mới đúng."
"Ôi trời, con khốn này, còn dám ngang ngược với tao à! Bây giờ đối với tao, hai mẹ con chúng mày còn không bằng một con chó, mày còn sống thì biết điều cụp cái đuôi làm người đi, đừng có bày trò gì nữa, cũng đừng có ý đồ gì với sản nghiệp của tập đoàn Lâm Thị, nếu không thì chết với tao "
Trân Minh Viễn vội vàng giảng hòa, nhưng thái độ của Lâm Khánh Trường cực kỳ cương quyết, yêu cầu Trân Minh Viễn đừng xen vào, nếu không thì khỏi làm bạn bè.
Vương Hồng cố ghìm cơn phẫn nộ xuống: "Bố, con...
Ông ta quát: "Đừng gọi tao là bố, nhà họ Lâm không có đứa con dâu như mày."
Vương Hồng cắn răng: "Được, ông Lâm, tôi có mấy lời muốn nói riêng với ông” "Gì đây, mày còn muốn hối lộ tao à? Chẳng việc gì phải giữ bí mật cả, mày muốn nói gì thì nói liên bây giờ đi, qua hôm nay, tao không muốn nhìn thấy mặt hai đứa mày lần nào nữa” Vương Hồng hít một hơi thật sâu, nói: "Vâng, tôi sẽ nói ngay bây giờI Lâm Tư Việt, con trai đầu của ông, không hề ăn của đút lót trái pháp luật, không hê câu kết với nước ngoài bán nước, tất cả mọi chuyện đều do Lâm Bắc vu khống! Vào ngày trước lễ kết hôn của Lâm Dương, tôi và Lâm Tư Việt đã điều tra ra được Lâm Bắc lạm dụng quyền lực, làm giả sổ sách công ty, tham ô một số tiền lớn, còn qua lại mật thiết với người ở đảo Linh Côn” Lâm Khánh Trường cáu giận: "Mày nói cái gì đấy, mày mới là vu khống.
Con khốn nạn, mày mà dám nói bậy nói bạ nữa là tao tát mày đấy” Vương Hồng càng phẫn nộ hơn: "Lâm Bắc nói cái gì ông cũng tin, nhưng tôi nói một chữ ông cũng không tin là sao? Lâm Tư Việt cũng là con của ông, tập đoàn Lâm Thị do anh ấy và tôi cố gắng gây dựng từng chút một, tại sao ông lại thiên vị như vậy? Tôi có chứng cứt"
Ông ta ngẩn người, hét lên: "Chứng cứ cái gì? Chắc chắn mày làm giả chứng cứ, tao không tin đâu.
Con khốn, gia đình chúng mày câu kết với nước khác, thứ vô liêm sỉ, phải cho loại người như chúng mày bỏ tù chung thân mới được.
Nếu để tao biết chúng mày đi bêu rếu ra ngoài, vu khống Lâm Bắc, tao sẽ cho chúng mày biết tay, chúng mày không chịu nổi đâu!"
Lâm Dương thấy ông ta cứ chửi mẹ mình là con khốn thì tức giận, lạnh lùng nói: 'Lão già này, có phải già quá thiểu năng rồi nên không biết cái gì đúng cái gì sai không? Ông còn dám măng mẹ tôi một câu nào nữa, có tin tôi đánh ông không?” Lâm Khánh Trường giận dữ, giơ tay đánh Lâm Dương.