Từ hôm biết tin Thẩm Nhược Giai sẽ phải đi du học qua Úc tận 5 năm là bao nhiêu phiền não cứ dồn dập làm Lục Thế Minh sắp điên cả đầu. Hắn chẳng hiểu nổi bản thân hắn vì lí do gì mà cả ngày chẳng mấy có tâm trạng. Cả ngày chẳng thể nào tập trung vào bất cứ việc gì.
Vừa tan làm, Lục Thế Minh định chuẩn bị về nhà, khi cầm điện thoại lên xem thì mới phát hiện hôm nay vậy mà lại cuối tuần rồi. Mà nhà hắn có một luật lệ, cứ mỗi cuối tuần con cháu sẽ về nhà chính tụ họp và hắn cũng không ngoại lệ. Dù hắn đã có nhà riêng, dù tâm trạng chẳng tốt tí nào nhưng hắn vẫn phải về.
…
Vừa bước vào nhà chính, hắn liền chào qua một lượt rồi lại lên căn phòng của chính mình. Thả người lên chiếc giường một lúc lại phải đi xuống dùng cơm.
Chén cơm vừa cầm trên tay, anh đã nghe giọng nói oang oang của bà mẹ kế...
- Thế Minh này... con năm nay cũng đã 27 tuổi rồi. Tuổi cũng đã không còn nhỏ cũng đến lúc nên tính chuyện kết hôn đi. Mẹ có vài người bạn có con gái... con xem....
Nghe bà ta nói hắn liền cau mày, không để bà ta nói hết, hắn liền cất giọng trầm trầm cắt ngang.
- Dì không phải lo, cuộc sống của tôi rất ổn. Huống hồ gì tôi vẫn còn đang lập nghiệp thì cưới vợ làm gì? Nhà này cũng đâu phải có mỗi tôi là con trai, có mối tốt như thế... sao dì không để cho Lục Hải mà lại nhường cho tôi làm gì?
Bà ta nghe thế liền tức giận, sâu trong đôi mắt hồ ly kia là sự kiềm nén đến phát run nhưng chẳng thể hiện ra mặt. Chỉ có thể đè nén cảm xúc lại nói.
- Con xem A Hải chỉ mới 25, tuổi ăn tuổi chơi mà. Mẹ chỉ là lo nghĩ cho con, nếu con không thích thì thôi vậy.
Tú Kiều quả thật là người thông minh, không riêng gì về khoảng mưu mô, chỉ duy về khoảng lựa lời ăn nói thôi bà ta đã thành công khơi gợi bao nhiêu chuyện rồi.
- Dì à, đừng tự tiện gọi mẹ xưng con với tôi như thế. Không phải mọi người đều đồn đại tôi là con riêng hay sao, huống hồ gì Lục Thế Minh tôi cả đời này cũng chỉ có một người mẹ nhưng bà ấy chết rồi. Tôi cũng không có ý định nhận thêm mẹ đâu... dì à.
'' rầm''.....
- Nè... Lục Thế Minh, anh như vậy là có ý gì? Mẹ tôi suy cho cùng cũng vì muốn tốt cho anh mới nói như thế. Anh không chịu thì thôi, thái độ như thế cho ai xem hả...
Nghe một màn vừa rồi, Lục Hải liền không nhịn được đập bàn phản bác. Anh nhìn sang hắn ta... cười khẩy. Phải nói sao nhỉ...dù sao cũng là mẹ con ruột thịt nhưng hắn ta chẳng học hỏi được từ người mẹ dấu yêu của hắn tí nào cả. Bồng bột, nóng nảy và thiếu suy nghĩ lại nằm trọn trong con người anh ta.
- Nè, Lục Thế Minh. Ăn nói cho cẩn thận vào. Dù gì đây cũng là vợ ba, mẹ con đã mất rồi thì bây giờ con có dì, nếu không gọi mẹ thì cũng không nên nói chuyện như thế. Thật là chẳng ra làm sao...
Người vừa lên tiếng là ba của hắn... Lục Quang. Thật vi diệu làm sao... người như ông ta lại dạy đời anh cơ đấy. Anh nhìn sang ông ta cười nhạt, người ba này là đang định diễn vở kịch tình thâm cho ai xem?
'' rầm...''
Lại một tiếng đập bàn nữa vang lên. Lần này lại là sự phẫn nộ của người đàn ông uy quyền nhất trong nhà - ông nội Lục.
- Các anh, các chị có thôi đi không. Ăn một bữa cơm gia đình cũng khó khăn đến thế à? Nó đã không thích, thì đừng ép nó. Nó cũng chẳng hỗn hào gì với ai cả mà mắng chẳng ra làm sao là như thế nào. Anh chị đã nuôi dạy nó ngày nào đâu mà lớn giọng nói hả?
Lời ông cụ vừa dứt là sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm cả phòng ăn. Duy chỉ có anh là chẳng bận tâm chuyện gì, vẫn ngồi ăn một cách thản nhiên. Mặc kệ bọn họ nói gì, anh đều xem như bật nhạc trong bữa ăn để tăng thêm vị giác.
Vốn dĩ để có được ngày hôm nay, Lục Thế Minh hắn đã trải qua không ít chuyện. Có biến cố nào mà hắn chưa từng nếm trải. Cay, đắng, ngọt, bùi có vị gì mà hắn chưa thử qua. Vốn dĩ cuộc sống như sống trên đầu mũi dao nhọn. Ai có bản lĩnh thích nghi tốt, có thể sống mặc lời đàm tiếu là đã tiến được nửa phần chiến thắng rồi. Phần còn lại duy chỉ dựa vào bản lĩnh và một cái đầu lạnh nữa mà thôi.
Đang mải mê thản nhiên ăn uống. Ông nội Lục nhìn sang hắn, thở dài một hơi đầy mệt mỏi nói.
- Cháu muốn chuyên tâm cho sự nghiệp cũng được. Không ai ép cháu bất cứ điều gì cả nhưng ta hi vọng, trước lúc lão già này nhắm mắt xuôi tay có thể thấy cháu đã ổn định chuyện gia đình.
Hắn nghe ông nói vậy liền ngước lên nhìn về phía người đàn ông già nua đó, khóe miệng vô thức nhếch lên thành một nụ cười rồi từ tốn nói.
- Ông yên tâm, ông còn khỏe lắm. Chuyện vợ con của cháu, cùng lắm là năm năm nữa cháu sẽ có thôi. Dù sao thì... năm năm cũng là một con số đẹp.
Nhắc đến chuyện đó, tâm tình hắn đột nhiên nhộn nhạo cả lên. Chẳng rõ bản thân vừa rồi sao lại nói như thế, nhưng hắn biết. Hắn bị ai đó thao túng tâm lí mất rồi...
…
…
…
tác giả: NĐ