Kể từ khi Hứa Dịch báo cáo chuyện với “mẹ vợ” xong mà chưa có cái gì xảy ra, nên anh thấy cũng khá bình ổn, ban đầu anh còn tưởng khi Hoắc Dạ nghe tin bình rượu mơ ông ấy yêu thương nhất bị bế đi thì sẽ nhảy dựng lên, sau đó sẽ ngay lập tức bỏ hết công việc ở Nhâm thành rồi chạy lên Đế Đô để tìm anh tính sổ chứ.
Nhưng hóa ra không có à, hơn nữa anh còn thấy cuộc sống của anh dạo này khá bình yên nữa là đằng khác.
Khi anh hỏi Nguyệt Y về chuyện anh và Hoắc Ninh Tuyết kết hôn, thì con bé rất vui mừng, còn vui vẻ ôm cô, nói rằng từ nay cô sẽ mãi mãi là mẹ của con bé, sẽ chẳng có ai thay thế được cô. Nghe con gái nói như thế thì Hứa Dịch cũng yên tâm hơn, tuy nhiên thì tối đó Hoắc Ninh Tuyết lại ôm anh, cô nói:
- Hứa Dịch, em nghĩ lại rồi… Chúng ta không sinh em bé nữa.
Hứa Dịch cũng ngạc nhiên, anh nhìn cô bằng cặp mắt kinh ngạc. Nếu như theo anh biết thì Hoắc Ninh Tuyết rất thích con nít, hơn nữa chính cô cũng hay dụ dỗ anh sinh càng nhiều càng tốt, tại sao đột nhiên bây giờ lại nói không muốn sinh nữa? Lạ thật đó.
- Có chuyện gì với em vậy?
- Lúc ở siêu thị… Y Y có nói với em một chuyện ở lớp, bạn học của con bé nói rằng… Ừm… Em là mẹ kế… Sau này có em bé thì sẽ không thương Y Y nữa. Thật ra thì em cũng không dám chắc bản thân sẽ yêu thương đồng đều giữa các con đâu, nên em nghĩ… Chúng ta đừng sinh em bé, có mỗi Y Y là được rồi.
Hứa Dịch nhìn Hoắc Ninh Tuyết, anh thật sự không dám tin đây là một cô gái mười tám tuổi đó, nhìn cô còn chững chạc hơn rất nhiều người, nhưng mà cô nói đúng, chẳng ai có thể nói rằng bản thân sẽ yêu thương đồng đều tất cả những đứa con cả. Nhưng anh lại không muốn cô hối tiếc, vì anh biết cô gái nào cũng muốn có một đứa con của riêng mình.
- Nói gì vậy chứ? Chẳng phải Y Y đã nói rất muốn có em gái sao? Nếu như em không yêu thương đồng đều thì còn anh, chẳng lẽ ở nhà này chỉ có mỗi em yêu con thôi à?
Hoắc Ninh Tuyết nhìn anh, nhưng rồi sau đó cô lại tinh nghịch trèo lên người anh, nằm lên người anh, nói:
- Chú, chú có thích con gái không?
Hứa Dịch cũng vòng tay ôm lấy Hoắc Ninh Tuyết, anh cưng chiều hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô, nói:
- Con nào cũng là con, chỉ cần em sinh là được.
Hoắc Ninh Tuyết bật cười, cái câu trả lời này công nghiệp thật đó, nhưng mà nó lại khiến cô rất cảm thấy ấm áp, ít nhất thì anh sẽ không áp đặt cô phải sinh con trai. Nhưng nhắc con cái mới nhớ, hình như tới tận bây giờ, cho dù đã kết hôn rồi nhưng cô vẫn chưa biết gì về nhà của anh nhỉ? Ngoại trừ việc cha mẹ anh đã ly hôn, mẹ anh tái hôn ra thì cô chẳng biết gì nữa.
- Chú, chú kể về gia đình chú cho em nghe đi.
- Gia đình anh có gì mà kể chứ.
- Vậy em hỏi, chú trả lời nha?
- Được.
Cứ như thế, một chú một em, người hỏi người trả lời, cả một buổi tối trôi qua thì cuối cùng Hoắc Ninh Tuyết cũng đã nắm được hết Hứa gia. Đến bây giờ thì cô cũng hiểu tại sao Hứa Dịch thà bỏ hết tài sản chỉ để giữ lấy Nguyệt Y, vì anh không muốn con gái phải chịu khổ như anh khi ở bên cạnh người mẹ như Tần Khả Kiều, hơn nữa… Tài sản đối với anh không quan trọng, con gái đối với anh mới quan trọng.
Người đàn ông tốt như vậy, Tần Khả Kiều buông ra đúng là ngu ngốc mà.
Tuy nhiên, nhờ cô ta buông ra mà Hoắc Ninh Tuyết mới có thể nắm lấy nè, cũng may mắn thật đó, nói chung thì trong cái rủi có cái may.
- Hứa Dịch, em yêu anh, yêu anh nhất.
Đột nhiên lại đường mật như vậy là anh thấy có điềm rồi, vòng tay đang ôm cô cũng siết chặt một chút, sau đó anh lại nói:
- Vợ à, yêu thì yêu, nhưng hôm nay không nên làm gì đâu nhé.
Hoắc Ninh Tuyết ở trong lòng anh cười lớn, sau đó cô lại bò lên hôn lấy môi anh, rồi lại hôn lên khắp gương mặt của anh, sau đó nói:
- Chồng yêu yên tâm, em phải dưỡng sức của chồng yêu chứ. Nhưng mà ngày mai thì em không chắc.
Hứa Dịch lúc này giữ tay ở eo cô, không phải là anh háo sắc đâu, nhưng Hoắc Ninh Tuyết thật sự là có một thân hình rất đẹp, nếu như không phải tận mắt anh nhìn thấy thì anh cũng không tin đây là thân hình của một cô gái mười tám tuổi với sức ăn rất lớn nữa đó.
- Ninh Tuyết, cuối tuần này là lễ đính hôn của Chung Thiên Hà và Thang Phong.
Hoắc Ninh Tuyết dừng lại một chút, phải rồi ha, xém chút nữa là cô quên mất, cô còn phải đến chào hỏi tên tra nam cặn bã đó nữa chứ. Hứa Dịch nhìn cô, sau đó nói:
- Em có muốn đến không?
- Vậy anh có muốn đến không? Em thấy hình như anh và Chung gia không thân thiết lắm… Nếu như anh không thích thì chúng ta không đi nữa.
- Đều nghe em, bà xã.
Hoắc Ninh Tuyết liền mỉm cười, sau đó cô lại hôn một cái chốc lên môi anh, nói:
- Ông xã ngoan quá, hay để em thưởng cho anh nha?
- Ngủ thôi, muộn rồi.
Ngay sau đó Hứa Dịch rất nhanh đã nhét Hoắc Ninh Tuyết lên giường, kéo chăn đắp cả cơ thể cô lại, đưa tay tắt đèn, sau đó còn từ phía sau ôm lấy cô, cứ như vậy mà đi ngủ trong sự ngơ ngác của Hoắc Ninh Tuyết.
Còn cô thì há hốc đến bật cười, cuối cùng vẫn phải xoay người lại chui vào lòng anh rồi nhắm mắt đi ngủ, được rồi, hôm nay tha cho chú nhà cô vậy. Ngày mai ăn chú sao!
#Yu~