Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chu Sa - Nhất Bán Công Tử - Chương 56




Thân thể trong tay trong suốt dần rồi biến thành những đốm sáng nhỏ, bay lên khoảng không thật cao, rồi biến mất hoàn toàn.



Vòng tay bằng xương rơi xuống đất, phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch, sợi chỉ đỏ đứt đoạn, từng đoạn xương mài thành viên tròn no đủ bằng nhau rơi xuống, rồi liền biến mất. Úc Khuynh Tư vội giữ lại vòng xương trên tay lại, nhưng không kịp, hóa thành từng mảng tro bụi bị gió thổi đi.



Nếu vòng đứt đoạn, đời này kiếp này cũng không thể trở về với nhau...



Huyết ô nha dừng lại, dòng chữ trên đá tam sinh biến mất, trở thành khối đá vô dụng từ trên cao rơi xuống đất, bụi bay mù mịt. Đàn huyết ô nha rơi xuống lộp bộp, như đang quỳ, phát ra tiếng kêu gào khóc nức nở, một mảng tang thương.



"Chu Sa!"



Tất cả đều biến mất, không còn lưu lại gì, một vầng sáng bao bọc lấy Úc Khuynh Tư, ánh sáng lan dần ra, đem nàng nâng lên không trung.



Phi thăng thiên kiếp!?



Úc Khuynh Tư an ổn đáp xuống đất, nàng xòe bàn tay ra, nước mắt nặng nề rơi xuống. Nếu nàng gϊếŧ Chu Sa, nàng sẽ được phi thăng nhất đẳng thánh thú, đứng trong hàng ngũ thánh thú của thiên địa, bất khả xâm phạm, vạn người tôn kính.



Đây là những gì nàng cần sao?



Thứ nàng cần chính là Chu Sa trở về bên cạnh, không phải phi thăng nhất đẳng thánh thú!



Diêm Tống Bình hoảng sợ lảo đảo lùi về sau, nàng nhìn từng đốm sáng bay trên cao, nước mặt nặng nề rơi xuống.



Nhi nữ hiếu thuận của nàng...



Đứa con ba vạn năm nàng gặp chưa quá năm lần...



Đã hóa thành tro bụi thật rồi...



"Úc Khuynh Tư! Tại sao ngươi lại gϊếŧ nàng!?"



Diêm Tống Bình xốc mạnh người Úc Khuynh Tư lên, đau đớn đến mức cõi lòng cũng tan nát: "Tại sao ngươi lại không buông tha cho nàng! Tại sao lần nào cũng là ngươi đẩy nàng vào đường cùng!? Tại sao!?"



"Ta thật sự không cố ý, ta không biết, ta..."



"Ngươi chỉ dùng sáu chữ "không cố ý, ngươi không biết" liền có thể giũ đi tất cả lỗi lầm của ngươi sao!?" Diêm Tống Bình gào lên thống khổ: "Diêm La khởi vận hủy thiên diệt địa, ngươi lại ngăn cản nàng như vậy, ngươi có biết cấm thuật phản phệ lại sẽ đánh tan hồn phách của nàng hay không? Ngươi vì đám người vô tâm vô phế này mà gϊếŧ đi con gái của ta sao? Cả thiên hạ này nợ Diêm La không phải Diêm La nợ các ngươi, sao các ngươi lại cứ phải gϊếŧ chết con gái ta như vậy? Ngươi trả lại con gái cho ta! Ngươi trả lại Diêm La cho ta!"



Úc Khuynh Tư tựa hồ như chết lặng, ánh mắt nàng dại ra, là nàng lần nữa gϊếŧ chết gà nhỏ sao?



Là nàng sao?



"Úc Khuynh Tư, ngươi nghe cho kỹ lời ta nói..."



"Ta hận ngươi! Đời này kiếp này hận ngươi!"



"Gà nhỏ... ta không phải... ta không muốn gϊếŧ nàng... ta thật sự không cố ý gϊếŧ nàng..."




"Ngươi thôi giở trò mèo khóc chuột đi!"



Diêm Tống Bình đẩy mạnh Úc Khuynh Tư xuống đất, trong tay xuất hiện một thanh kiếm, lạnh lẽo chĩa vào mặt nàng: "Hôm nay ta phải báo thù cho nhi nữ của mình!"



Một luồng sáng đánh bật Diêm Tống Bình về sau, Long quân rống lên: "Là do trữ quân tự tạo nghiệt thôi, Thượng thần căn bản không có lỗi gì!"



"Tự tạo nghiệt, đến bây giờ, các ngươi lại quay sang đổ lỗi cho con gái ta?" Diêm Tống Bình cười dài trong nước mắt: "Con gái ta tạo nghiệt gì mà đến hôm nay bị các ngươi đẩy đến tử lộ, không còn đường trở về, mãi mãi tan thành tro bụi? Con ta đã gây ra tội nghiệt gì chứ?"



"A Bình."



Diêm Tống Bình được một người đỡ lấy, nàng nhìn ra sau, nhịn không được mà khóc lớn: "Văn Cẩm, con chúng ta chết rồi, Diêm La mất rồi!!!"



Thiên Văn Cẩm đưa mắt nhìn tất cả những người có mặt ở đây, giọng nàng nghẹn lại, nghe ra được nặng nề cùng ưu thương: "Kể từ bây giờ, Hổ tộc Phượng tộc cùng các ngươi không đội trời chung, Úc Khuynh Tư, bây giờ ngươi là tội nhân của Phượng tộc Hổ tộc, nhìn thấy ngươi ở đâu, bọn ta đều sẽ gϊếŧ ngươi, đến khi ngươi tan thành tro bụi vĩnh viễn không siêu sinh!"



Kết giới được giải, quân Phượng tộc và Hổ tộc đồng loạt xông tới, chính mắt bọn họ chính mắt trữ quân của mình bị gϊếŧ chết, còn có nỗi nhục nào lớn hơn như vậy nữa. Trữ quân vì không muốn bọn họ vì nàng mà chết, cuối cùng là vì bọn họ mà hy sinh, bọn họ căn bản không thể nhìn nữa, phải gϊếŧ chết đám người hủy đi trữ quân của bọn họ.



Máu nhuộm đỏ chân trời, tiếng binh đao khói lửa, vọng lại chỉ có tiếng thét gào của núi sông...



...



"Giao Giao, đừng đứng ở đó nữa, mau vào nhà thôi."




Gia Giao đưa mắt nhìn sang Cô Quang, rồi nhìn đứa nhỏ trong lòng mình, ảm đạm thở dài một tiếng.



"Cô Quang ngươi xem, trữ quân nàng đã..."



"Đây là kết cục của nàng." Cô Quang xoa nhẹ hai vai của Gia Giao, ôn giọng: "Ta sớm đoán được Úc Khuynh Tư sẽ liên lụy nàng tan thành khói bụi, không ngờ lại nhanh như vậy."



"Không biết linh hậu sẽ như thế nào, hai người cũng chỉ có một đứa con là trữ quân, nàng mất rồi vậy..."



"Không sao, ta xem qua linh đế sẽ không chỉ có một đứa con là trữ quân đâu."



"Là ý gì?"



"Thế quân tương lai sẽ ra đời." Cô Quang nhíu nhíu mày: "Không hiểu sao ta thấy vận mệnh của thế quân này cũng phức tạp không kém trữ quân."



Gia Giao định nói gì đó, nhưng đứa nhỏ trong tay nàng đột nhiên khóc ré lên, nàng đành phải chú tâm vào dỗ dành đứa nhỏ.



Cô Quang cũng khom xuống dỗ dành oa nhi: "Chúc nhi ngoan, không khóc, sao đột nhiên lại khóc lên như vậy?"



...



"Diêm La!"




Diêm Tống Bình giật mình tỉnh dậy, trên trán đầy hãn, gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.



Thiên Văn Cẩm cũng vội ngồi dậy vuốt lưng thuận khí cho Diêm Tống Bình, chậm rãi nói: "A Bình, lại gặp ác mộng sao?"



"Ta thấy... ta thấy dáng vẻ lúc Diêm La được sinh ra, nằm trong trứng chu sa, lăn theo phía sau ta..." Diêm Tống Bình run rẩy ôm lấy cánh tay của Thiên Văn Cẩm, nức nở khóc: "Tại sao lại mang Diêm La đi, tại sao chứ..."



"A Bình, ta xin lỗi, nếu biết trước có chuyện này, ta sẽ không mang Diêm La đến U Nham." Thiên Văn Cẩm dịu dàng vuốt lưng của Diêm Tống Bình, nói khẽ: "Đừng khóc nữa, có được không?"



Diêm Tống Bình cúi đầu nức nở nho nhỏ, sau đó lại mệt mỏi ngất liệm trong lòng Thiên Văn Cẩm, nỗi đau này với người làm mẫu thân, thật sự không sao chịu nổi.



Đợi Diêm Tống Bình an ổn rồi, Thiên Văn Cẩm mới dìu nàng nằm xuống giường, còn bản thân thì nhanh chóng bước xuống giường, lúc ra khỏi phòng không quên đóng cửa lại.



"Linh đế."



"Thế nào rồi?" Thiên Văn Cẩm nhìn sao trời, rồi nhìn sang tư tế bên cạnh: "Không có kết quả sao?"



Tư tế chấp tay nói: "Linh đế tha tội, thật sự trữ quân đã tan thành tro bụi rồi, không có giữ được một chút khí tức nào cả."



Thiên Văn Cẩm hơi lảo đảo, nàng vươn tay siết chặt cạnh bàn, ánh mắt quét qua những cụm sao trời đại diện cho sinh mạng của mỗi linh thú, không khỏi thương tâm một trận.



"Dưới âm phủ cũng không có kết quả?"



"Theo quy điều, trữ quân khi chết không ai được giữ hồn phách nên hồn phách cũng không quy về âm phủ."



"Thật sự là kết thúc rồi sao?" Thiên Văn Cẩm yếu ớt mở miệng: "Nhi nữ của ta thật sự không còn nữa sao?"



"Xin linh đế bớt đau lòng, không phải hiện tại linh hậu đang hoài thai sao? Thế quân có thể..."



"Câm miệng!" Thiên Văn Cẩm quát lên, hai mắt đỏ bừng: "Thế quân thì sao? Thế quân là thế quân! Còn Diêm La là Diêm La, ta không bao giờ lấy thế quân thay thế vị trí của Diêm La!"



"Linh đế bớt giận, lão thần nói bậy, xin linh đế trừng phạt!"



"Ngươi..." Thiên Văn Cẩm đột nhiên ngây ra, sau đó nói lớn: "Không đúng, lúc Diêm La là diễm quỷ, nó đã bị đánh thành tro bụi rồi, sao còn có thể chuyển thế vào làm nhi nữ của ta!?"



"Ý linh đế là có người nhún tay vào?"



"Rốt cuộc kẻ đó là ai?" Thiên Văn Cẩm nói tiếp: "Mau gọi Vu Kính, hắn nhất định biết chuyện này!"



"Thưa, Vu Kính chết rồi, chỉ để lại một mảnh giấy, nhờ lão thần đưa lại cho linh đế." Nói xong tư tế đưa mảnh giấy cho Thiên Văn Cẩm, nói: "Hôm trữ quân tan thành tro bụi cũng là ngày Vu Kính đâm đầu vào tường tự vẫn, đây cũng là thứ duy nhất hắn để lại."



Thiên Văn Cẩm gấp gáp mở mảnh giấy ra, thoáng nhíu chặt đôi chân mày, rồi ném trả lại cho tư tế, một đường rời khỏi Ức Luân sơn.



Tư tế nghi hoặc nhìn theo, hắn cúi xuống nhặt lại mảnh giấy, bên trong vỏn vẹn chỉ hai chữ: Quỷ đài.