Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chu Sa - Nhất Bán Công Tử - Chương 57




Quỷ đài âm u, xung quanh bao phủ những cụm khói xanh mơ hồ, trong đài, lấp loáng những vệt sáng đỏ. Không khí quanh quỷ đài lạnh lẽo đến gai người, đến gần liền cảm thấy ma chướng nặng nề, từng đợt quỷ khí bao trùm khắp ngọn núi bao bọc quỷ đài.



Tiếng bước chân tất tất tốt tốt vang lên, Phân Phân bối rối nhìn Trọng Ly, rồi nhìn xuống dưới chân mình.



"Làm cái gì vậy?" Trọng Ly buồn bực nói: "Suốt ngày nhìn ta làm gì?"



"Chu Sa bị như vậy, ngươi hẳn là rất buồn đi, ta..." Phân Phân có chút rối bời, mắt hoen đỏ thì thầm: "Ngươi chẳng phải thích nàng sao?"



"Chuyện cũng mấy vạn năm rồi, nhắc lại làm cái gì?" Trọng Ly liếc nhìn Phân Phân, nói: "Có phải vừa này làm không đủ nên nói linh tinh không?"



Phân Phân xấu hổ cúi đầu xuống, lẩm bẩm: "Còn chẳng phải sợ ngươi chạy đến Lang tộc đòi chém đòi gϊếŧ để báo thù rửa hận gì đó nữa chứ."



"Nói linh tinh!"



Trọng Ly quát nhẹ một tiếng rồi nhìn ra ngoài, nói: "Sắp tới linh đế sẽ đến gặp chúng ta, đừng nên hồ nháo, cũng đừng nói gì hết, để ta sắp xếp mọi chuyện."



"Ân."



"Lo mặc y phục vào đi."



Phân Phân lúc này chỉ mặc một kiện trung y mỏng, có chút lạnh mà rùng mình, vội vàng tìm mặc thêm hai lớp y phục nữa, xua tan được một chút cảm giác lạnh lẽo. Không lâu sau ngoài trời bừng sáng, trước quỷ đài xuất hiện một người, sau đó lại tiến thẳng vào hang động của các nàng.



Trọng Ly nhanh chóng bước ra, nói: "Linh đế, chuyện ngươi sắp nói ta đều biết, chỉ là ta không dám giúp ngươi."



Thiên Văn Cẩm nhíu mày: "Tại sao?"



"Bởi vì nếu muốn cứu Chu Sa, chỉ có dùng một mạng đổi một mạng." Trọng Ly chập chạm mở miệng: "Ta không thể để ngài liều mạng như vậy."



"Không cần nhiều lời, bản linh đế cần ngươi giúp bản linh đế, nếu không ta liền gϊếŧ chết các ngươi!"



Trọng Ly lắc đầu, nói: "Ngài gϊếŧ bọn ta cũng vậy, cũng không thể giúp Chu Sa sống lại được."



"Ngươi..."



"Để bản cung đổi mạng cho Diêm La."



Thiên Văn Cẩm vội quay đầu lại, kinh hãi hô: "A Bình?"



"Ngươi nghĩ những gì ngươi làm ta sẽ không biết sao?" Diêm Tống Bình yếu ớt nói: "Vì cái gì lại không nói cho ta biết? Ngươi muốn một mình hy sinh hay sao?"



"Ta..."



"Ngươi là linh đế, ngũ tộc còn cần ngươi cai quản, nếu sau này Diêm La tỉnh dậy, nàng còn cần ngươi bảo vệ chiếu cố, cứ để ta làm đi."



"A Bình chuyện này không thể đùa được!" Thiên Văn Cẩm nói: "Cấm thuật này cùng lắm là biến ta thành phàm nhân, sẽ không chết được đâu."



Trọng Ly kinh ngạc: "Ngài biết ta sẽ sử dụng cấm thuật?"



"Ta xem qua trong sách, chỉ có ma tộc mới sử dụng được cấm thuật này, các ngươi nhất định sẽ dùng cách này để cứu sống Diêm La." Thiên Văn Cẩm nói tiếp: "Để ta, trở thành phàm nhân cũng không có vấn đề gì, chỉ cần Diêm La sống lại, cái gì cũng có thể đánh đổi."



"Không cần nghe nàng nói!" Diêm Tống Bình liếc nhìn Trọng Ly: "Đây là lệnh!"



Trọng Ly thở dài một tiếng, nàng nhìn qua Thiên Văn Cẩm, nói: "Thật ra để thực hiện cấm thuật cần người sinh ra trữ quân để hoán đổi, những người khác đều là vô dụng."



"Như vậy không được!" Thiên Văn Cẩm thoáng run lên: "A Bình nàng đã mất đi rất nhiều tu vi rồi, lần này hoán đổi, chỉ sợ làm phàm nhân cũng không thể..."



"Thì sao? Chỉ cần Diêm La tỉnh lại, cái gì ta cũng đánh đổi."



"Vậy nàng có nghĩ cho cảm nhận của ta hay không!?" Thiên Văn Cẩm đột ngột quát lên một tiếng: "Nếu nàng không còn nữa, vậy ta phải sống thế nào đây? Chưa kể cấm thuật này khả năng thành công cũng chẳng được bao nhiêu, ta cứ như vậy mất đi hai người thân nhất sao?"



"Chúng ta căn bản không còn lựa chọn nào khác, chỉ khi hy sinh một người mới có thể cứu được Diêm La."



Diêm Tống Bình bước đến ôm ghì lấy vai của Thiên Văn Cẩm, cảm nhận được sự run rẩy sợ hãi của đối phương, nàng nặng nề buông xuống một giọt nước mắt.



"Làm ơn đừng như vậy nữa, ngươi là linh đế, khi ta thật sự tan biến rồi, liền có thể tìm một người khác bầu bạn. Nhưng Diêm La phải sống, nàng chính là thiên địa chi chủ, còn là con gái chúng ta khó khăn mới có được, ta không đành lòng để mất nàng."



"Còn ta... ta thì sao? Nàng có thể ích kỷ đến như vậy sao?"



Giọng Thiên Văn Cẩm run lên, nàng siết chặt lấy thân thể của Diêm Tống Bình, muốn đem nữ nhân này khảm sâu vào lòng, không thể nào chia lìa được nữa.



"Làm ơn... ta xin lỗi, ta thật sự không muốn như vậy, ta thật muốn cả đời này có thể bồi bên cạnh ngươi, nhưng ta không thể bỏ mặc Diêm La..."



Đôi tay Thiên Văn Cẩm hơi buông lỏng ra, giống như bị rút hết sực lực tê liệt lùi về sau muốn ngã xuống lại vội vàng vịn chặt cạnh bàn.



Trọng Ly nói: "Linh hậu, nếu phải hoán đổi, ngài thật sự không thể luân hồi chuyển thế được nữa, nếu làm phàm nhân, ngài không thể có tuổi trẻ vĩnh hằng nữa."



"Ta đều không cần, chỉ cần Diêm La sống lại."



"Nếu ngài nói thế, ta cũng không còn lý do gì để từ chối nữa."



Trọng Ly nhìn sang Thiên Văn Cẩm, chấp tay: "Thỉnh xin linh đế nén đau thương."



Thiên Văn Cẩm hít một hơi thật sâu, nàng nhìn Diêm Tống Bình, hốc mắt đỏ bừng xót cay: "Hứa với ta... nếu kiếp này nàng bỏ rơi ta, kiếp sau nhất định phải bồi bên cạnh ta..."



"Hảo, ta đáp ứng ngươi."



...




Mây đen vần vũ trên trời, từng đợt tiếng sấm rền giận dữ vang lên, bừng sáng rồi lại chợt tắt. Mưa tí tách rơi trên mái nhà, mang theo một chút không khí ẩm lạnh, cùng với từng đợt sương mù giăng kín.



Dưới Quỷ môn quan, một nữ tử mặc trường bào đỏ thẫm đưa mắt nhìn ra bên ngoài, rồi sau đó lại cúi đầu xuống suy nghĩ gì đó.



"Diêm quân, ở quỷ đài có kẻ khởi vận cấm thuật quỷ tộc."



Một tên lính báo cáo, xong xuôi hắn lại đứng một bên nghe lệnh.



"Ta biết kẻ vận cấm thuật là ai."



Nữ tử liếc nhìn lính báo cáo, chậm rãi mở miệng: "Diêm hậu thế nào rồi?"



"Vẫn chưa sinh được." Hắn lau mồ hôi trên trán, rồi nói: "Tiếp sinh bà bà nói nàng sẽ giữ không được đứa nhỏ."



"Không trách được." Nữ tử thở dài một tiếng, nói khẽ: "Nàng là nữ tử Long tộc, làm sao có thể sinh con cho bản vương được."



"Ngài biết như thế sao vẫn lấy nàng?"



Thư Phàm cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì, xoay người bước vào trong tẩm điện.



Tiếp sinh bà bà vừa vặn đẩy cửa bước ra, thấy Thư Phàm liền vội vàng hành lễ: "Diêm quân điện hạ."



"Thế nào rồi?"



Tiếp sinh bà bà ngập ngừng, rồi nói: "Có thể xem là một ma bệnh."



Thư Phàm yếu ớt gật đầu, hỏi: "Là ma tộc sao?"




"Vâng."



"Diêm hậu thế nào?"



"Diêm hậu thương tâm khóc từ nãy đến giờ vẫn chưa dừng."



"Được rồi, để ta vào thăm nàng."



Thư Phàm lách người bước vào trong tẩm điện, không quên đóng cửa lại. Trong điện vẫn quanh quẩn tiếng nức nở, không nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, phi thường ảm đạm.



"A Niệm."



Lục Niệm ngẩng đầu lên, nức nở không thành lời: "Điện hạ, con của chúng ta, điện hạ..."



Thư Phàm ngồi xuống bên cạnh Lục Niệm, kéo góc vải ra, chỉ thấy một gương mặt nhỏ bị nghẹn thành trắng bệt, vặn vẹo đến thât đáng thương. Đứa nhỏ không thể khóc, chỉ có thể quơ quào tay chân, rồi lại phát ra tiếng nấc nho nhỏ, hai mắt mở lớn, thân thể nhỏ run run.



"Làm sao cứu nàng đây?" Lục Niệm khóc hô một trận: "Nàng sắp chết rồi, điện hạ làm ơn cứu nàng đi."



"Ta... ta còn có cách sao?" Thư Phàm nắm lấy bàn tay phát lạnh của Lục Niệm, yếu ớt nói: "Con không thể giữ rồi."



"Tại sao chứ? Ta cũng cực khổ hoài thai như những nữ nhân khác, tại sao con ta sinh ra lại phải chết chứ?"



"A Niệm, nàng hẳn là người biết rõ kết cục này nhất chứ." Thư Phàm nâng tay lau đi nước mắt trên mặt Lục Niệm, tựa trán mình vào trán nàng, nói khẽ: "Nàng gả cho ta, đã định không thể có nổi một đứa con rồi."



"Phàm, ta không muốn..."



"Ngoan, đừng khóc, đây là kết cục của con rồi, không thể thay đổi nữa." Thư Phàm ôm lấy đứa nhỏ trong tay Lục Niệm, nói: "Ta mang con đi, hảo hảo chôn cất, nàng cũng không cần khóc nữa."



Lục Niệm hoảng hốt kéo tay nàng: "Không nên, điện hạ..."



"Nàng..."



Bên ngoài chớp sáng một cái, Thư Phàm hoảng hốt nhìn ra, sau lại vội vàng ôm đứa nhỏ chạy ra ngoài. Lục Niệm cũng bước nhanh xuống giường, mang hài vào, đuổi theo phía sau Thư Phàm.



Rõ ràng là ban đêm, nhưng xung quanh vẫn sáng tựa như được thắp đèn một dãy kéo dài đến quỷ đài, ánh mắt Thư Phàm phức tạp rối ren.



"Điện hạ, cái này..."



"Linh hậu thật sự hoán đổi với trữ quân rồi."



Thư Phàm đưa mắt nhìn ánh sáng trên bầu trời, vụt một cái, trong quỹ đạo lại xuất hiện thêm một vầng tinh tú mới, ánh sáng mãnh liệt. Ánh sáng này càng lúc càng lan rộng ra, phản chiếu xuống mặt hồ những vệt sáng lung linh, rồi lại tạo thành những cột sáng khác, bay thẳng lên bầu trời. Âm phủ quản lý sinh tử của mọi người, ngay cả trữ quân cũng không ngoại lệ, lần này quỹ đạo sinh mệnh xuất hiện thêm tinh tú mới, đồng nghĩa trữ quân Diêm La trở về rồi.



"Hức... oa!"



Thư Phàm hoảng hốt nhìn đứa nhỏ trong lòng nàng, vừa rồi còn tím tái không khóc được, hơi thở yếu ớt muốn tắt, bây giờ lại bắt đầu lớn tiếng khóc, mặt cũng hồng hào hơn.



"Hài tử!" Lục Niệm đoạt lấy đứa nhỏ trong tay Thư Phàm, cuống quít lên: "Được cứu rồi, con chúng ta được cứu rồi!"



Thư Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời, vội vàng chấp tay: "Tạ ơn trữ quân điện hạ cứu giúp!"



Lục Niệm cũng quỳ xuống dập đầu: "Bản cung tạ ơn trữ quân điện hạ!"



Ánh sáng yếu dần rồi biến mất, tinh tú vẫn di chuyển theo quỹ đạo, không mất đi một ngôi sao nào.



Thư Phàm đến trước quỹ đạo, nàng nhìn một chút, chậm chạp nói: "Linh hậu vượt qua kiếp nạn này rồi."