Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 12: cô ngại bẩn (H)




Lạc Y Y không thể tin những thứ bản thân vừa nghe, cô cố nuốt ngụm nước bọt khô khốc vùng vẫy thêm lần nữa

Đổi lại chỉ là nụ cười nhạt và ánh mắt hứng thú của hắn

Ngài muốn phụ nữ như thế nào đều dễ dàng có được, tôi chỉ là 1 người bần hàn trèo lên giường ... chỉ sợ sẽ bẩn

Sợ bản thân làm bẩn giường tôi ... hay cô sợ bị giường tôi làm bẩn?

Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩ thăm dò

Cô cũng chẳng dám làm hắn không vui dù cô rất muốn nói: tất nhiên là tôi ngại bẩn

Tôi ... sợ bẩn giường của ngài

Không sao, dù sao giường tôi cũng không được sạch sẽ

Nói rồi hắn kéo cô đi đến cái giường hoàng gia chỉ cách bàn làm việc 3 bước chân

Mạnh bạo ném Y Y lên giường

Á!!!

Cô ngã xuống than đau 1 tiếng

Thiếu nữ bé nhỏ nằm trên chiếc giường to, drap giường đen tôn lên nước da trắng

Cô hoảng sợ lui về phía đầu giường

Bạch Dạ Phi Ưng vươn tay nắm lấy cổ chân rồi kéo cô trở lại vị trí cũ

Lạc Y Y nằm nghiêng người trên giường muốn nhanh chóng ngồi dậy nhưng hắn đã nhanh chóng áp sát

Bàn tay lúc nãy nắm cổ chân men theo đôi chân thon gầy đặt lên cái hông, cách 1 lớp quần cảm nhận làn da mềm mịn

Khoan! Nhị thiếu ... tôi ... tôi có việc muốn bàn với ngài

Cô câu kéo, chỉ muốn hắn nhanh chóng đáp ứng



Vậy thì nói đi, tôi đang nghe đây

Hắn gương mặt không biết sắc vừa nói vừa cúi người hôn hôn cái cổ của cô

Lạc Y Y co rúm như 1 con côn trùng nhỏ, dùng tay đẩy bả vai hắn, gấp rút nói

Không! Chuyện này ... tôi nghĩ chúng ta nên ngồi xuống thì hay hơn, chuyện tôi sắp nói rất quan trọng!

Gương mặt hắn lúc này đã chôn sâu vào cổ cô, Y Y không cách nào nhìn thấy

Nhưng cô nghe rõ âm thanh và làn hơi ấm hắn phả vào cổ mình

Đúng vậy, hắn đang cười

Giọng cười hết sức vô nhân tính

Bạch Dạ Phi Ưng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt run sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của cô hắn càng muốn chuyển sang bước tiếp theo

Người dày dặn kinh nghiệm và tàn nhẫn như hắn chẳng lẽ không biết con nhóc vắt mũi chưa sạch này đang nghĩ gì hay sao?

2 người chỉ còn cách nhau 5cm là chạm môi

Hắn vẫn dùng ánh mắt vô cảm mà nhìn, cô thầm nhủ với bản thân phải thật bình tĩnh, thậm chí còn nín thở cắn răng nhưng đôi mắt dao động đã bán đứng cô mất rồi

Hắn cười

Mai hẳn nói

Sau đó liền luồng tay vào cái áo thun rộng thùng thình của cô

Không!!!

Cô dùng sức lực của đôi bàn tay nhỏ bé kia cố hết sức đẩy bàn tay to gân guốc của hắn ra

Bạch Dạ Phi Ưng khó chịu với hành động không hợp tác này, không nói nhiều liền trực tiếp xé rách cái áo

Nội y trắng kém hấp dẫn lộ rõ, hắn đẩy nó lên cao

Tuyết trắng đẩy đà nhanh chóng xuất hiện



Gương mặt Y Y từ đỏ chuyển xanh rồi tái méc không còn giọt máu

Do vùng vẫy điên cuồng, mồ hôi bắt đầu chảy dài trên gương mặt nhỏ nhắn

Hắn đưa tay bóp 1 bên đẫy đà, cô sợ hãi xoay người đi nơi khác

Bạch Dạ Phi Ưng không tức giận, ghì chặt bàn tay cô xuống nệm sau đó lột cái quần bò để lộ nơi riêng tư đang được quần l.ó.t trắng bao lấy

Không được!!!

Lạc Y Y nhân lúc hắn chật vật với cái quần nhanh chóng xô ngã rồi đứng dậy

Vừa bước được xuống giường đã bị hắn vòng tay qua cổ kéo cô nằm xuống giường

Hắn cứ thế, dùng bàn tay đó không chút lưu tình bóp chặt cổ

Giỡn nãy giờ cũng đủ rồi, nếu đã nằm trên giường tôi rồi ... cô nghĩ tôi còn phải hỏi ý kiến của cô rồi mới đ.ú.t vào sao?

Hắn mở miệng nói ra câu tục tĩu

Y Y giờ đây muốn nói cũng chẳng tài nào làm được, cổ nhỏ bị bóp rất đau

Lại không còn chút dưỡng khí nào, cô như cá nằm trên thớt cố gỡ tay hắn ra nhưng chẳng ích lợi gì

Đôi chân nhỏ không ngừng quẫy đạp

Đến khi cô sắp mất nhận thức, hắn mới đột ngột buông tay

Y Y ôm lấy cổ mình ho sặc sụa cố gắng hít thở, mệt mỏi nằm đó không di chuyển được

Lách cách ...

Chỉ nghe thấy âm thanh hắn cởi khoá quần

Cô muốn chạy nhưng chẳng còn sức

Hắn cứ thế cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người cô, mạnh mẽ đ.â.m xuyên qua