Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 57: Sợ Cái Gì




Tôi … vẫn còn vài chỗ chưa biết, tôi sẽ nhờ …

Qua đây

Hắn lại cắt ngang lời cô

Lạc Y Y ruột rè đi đến, khi vừa định ngồi bên cạnh liền thấy ánh mắt muốn gϊếŧ người. Không còn cách nào, đành phải ngồi lên đùi hắn

Bạch Dạ Phi Ưng để hờ 2 tay bên eo cô, cằm cũng tựa lên 1 bên vai

Bấm vào đây

Giọng nói hắn có chút nhẹ nhàng mê đắm

Cô nghe lời nhấn vào. Sau khi đã hiểu được cách lưu, hắn còn muốn cô làm lại vài lần để nhớ

Y Y cảm giác cả người mỏi nhừ, nhưng cô sợ cho nên đâu có dám cử động

Thiếu gia, tôi đã học được rồi … vừa hay bây giờ đã đến giờ cơm, nên …

Tìm hiểu những tính năng khác đi, sau này em sẽ cần dùng tới

Chẳng biết từ lúc nào cánh tay rắn chắc của hắn đã vòng quanh ôm trọn cô vào lòng

Có thể cảm nhận được sống mũi cao và hơi thở nóng bỏng cứ phả lên cổ cô

Y Y cắn cắn môi, không muốn cũng phải tuân theo mở vài ứng dụng lên xem xét

Hắn nhìn cái điện thoại, nhìn đến ngón tay nhỏ nhắn đang vụng về bấm bấm. Ngẩng đầu lên 1 chút, sức nặng ở vai cô liền nhanh chóng giảm đi đáng kể

Có lẽ hắn sắp chán rồi, cố gắng chút nữa

Sau gáy có gì nó ấm nóng chạm vào, nhẹ nhàng sượt trên da thịt

Cô hốt hoảng xoay người 1 chút về phía sau, ý muốn hỏi hắn đang làm gì

Tên ác ma vẫn bình tĩnh, áp cái miệng vào phía sau cổ cô, như có như không mà nói



Em sợ cái gì chứ, cũng không phải là tôi muốn ăn thịt em

Bàn tay hắn chậm rãi từ bên dưới áo thun luồng vào bên trong mân mê từng thớ da thịt mềm mại

Cả người cô căng thẳng, mắt cũng nhắm chặt

Khi bàn tay to hướng về nơi tròn trịa kia định tìm hiểu thì tiếng cửa bỗng dưng bị mở toang vang lên âm thanh lớn khiến cô giật mình đứng dậy

Cô đang làm gì anh tôi vậy?!!!

Giọng nói Bạch Diệp Phi Yến, cô ấy hùng hổ xông vào hệt như đang muốn bắt gian

Nhị thiếu đúng là người từng trải qua nhiều sóng gió, chỉ ngồi yên ở đó chẳng chút nao núng

Mắt hắn hiện lên vẻ mất hứng. Quên mất nơi này không có cách âm, lại quên con nhóc này có thể tùy tiện chạy khắp nơi chẳng ai dám cản

Em lên đây làm gì?

Em đang hỏi các người định làm gì, anh còn hỏi em?

Anh làm gì không liên quan đến em, mau ra ngoài

Hắn không nhân nhượng 1 mực muốn đuổi đứa em gái đang phá đám này đi

Bạch Diệp Phi Yến hít sâu, cô mỉm cười rồi nói

Muốn em ra ngoài cũng được thôi … nhưng cô ta phải đi theo

Nói xong liền nắm tay Y Y rồi kéo đi

Bạch Diệp Phi Yến mau đứng lại cho anh!!!

Hắn tức giận rống lên, nhưng căn bản chẳng thể nào doạ sợ đứa em này

Kéo Y Y vào 1 căn phòng tầng 4

Bạch Diệp Phi Yến cẩn thận khoá cửa, rồi lại khoá thêm 1 lớp mật khẩu, cuối cùng là vân tay



Trong khi đang cặm cuội làm việc còn không quên doạ nạt người bên cạnh

Tôi cảnh cáo cô, đừng có mà nghĩ cách trốn thoát. Vô ích!!! Anh tôi cũng chẳng thể vào đây được đâu. Đừng có hòng giở trò gì …

Thấy Y Y đứng phía sau, bộ dạng có chút thản nhiên ngồi trên giường Ừ 1 câu

Vậy thôi đó hả? Vậy là xong à?

Trả lời cũng đơn giản quá đó, không gào thét hay van xin lạy lục …

Nói tóm lại, cô cũng đã đạt được mục đích. Cô ta diễn trò cũng chẳng sao

Nghĩ xong, Bạch Diệp Phi Yến liền đẩy Y Y đang ngồi trên giường xuống đất. Mở tủ lớn lấy ra gối nệm và chăn vứt xuống đất

Cô ngủ ở dưới, tôi ngủ trên nệm nên đừng hòng tìm cách ra khỏi đây…

Nói xong liền bước đến giật lấy cái điện thoại

**Cái này … tịch thu, mai trả!!!

Ừ**

Y Y vẫn thản nhiên, muốn chắc chắn liền hỏi thêm

**Ngày mai … tôi có cần ngủ ở đây?

Ngày mai, ngày mai rồi ngày mai nữa … đừng có hòng quay trở về phòng mà ngủ. Cô phải ở đây với tôi mỗi tối, hiểu chưa**!!!

Nghĩ rằng tôi sẽ cho cô gần gũi anh tôi sao? Đừng có mà mơ!!!

Lạc Y Y cố nén ý cười, cô nằm xuống đắp chăn kín cả người

Hay quá, nếu Phi Yến ở đây thì cô không còn sợ ác ma mỗi đêm sẽ đến quấy rầy nữa

Chuyện này nếu tiếp diễn đến 2 năm sau thì tốt biết bao

Cô sẽ thuận lợi rời khỏi