Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!

Chương 70: Ai Cho Phép Về Trễ?




Hắn cười, nhưng vẫn muốn tỏ vẻ không có gì liền nhanh chóng mở miệng

E hèm … có như vậy cũng vui? Em ngủ trước đi, hôm nay tôi phải làm việc

Vâng! Cảm ơn ngài, Nhị thiếu …

Y Y rối rít cúi đầu rồi mới ra ngoài, còn ngân nga vài giai điệu vui tai

Đóng cửa lại, nụ cười trên môi vụt tắt

Bù đắp? Hành hạ như vậy cho cô đi gặp mẹ xem như bù đắp là xong?

Chuyện cô đi gặp mẹ vốn là điều hiển nhiên, nếu không phải hắn ra sức ngăn cản, cô có cần khổ sở vậy không?

Nhưng cũng tốt, vì ngày mai cô có thể đi thăm mẹ

Tối nay hắn không ở đây, Y Y 1 mình nằm trong chăn cảm thấy vô cùng thoải mái

Cô từng nghĩ, bản thân chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn, qua 2 năm sẽ được tự do bắt đầu cuộc sống mới

Haa…

Bây giờ mới cảm thấy, sao chính mình lại có suy nghĩ ngu ngốc như thế?

3 tháng ở nơi này có khác gì địa ngục đâu

Quyền lợi gì cũng không có

Ngay cả tự do, tôn nghiêm đều bị hắn và những người nơi đây từng chút từng chút giẫm đạp

Cô không muốn nhẫn nhịn, cũng không muốn phí phạm thời gian thêm nữa



Bây giờ, từng giây từng phút ở nơi này. Cô sẽ đều giả vờ ngoan ngoãn lấy lòng hắn

Chỉ cần hắn tin cô ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ bắt đầu lơ là

Video và bản hợp đồng rác rưởi đó … cô phải tìm lấy rồi dùng chính đôi tay này xé nát, đốt đi

Sau đó nhanh chóng chuyển đến Mỹ, thay tên đổi họ hay sống ẩn dật trên núi đều được

Chỉ cần thoát khỏi hắn, dù có xuống địa ngục mà trốn. Cô cũng cam lòng

Chuyện này phải kín kẽ, nếu thoát được phải lập tức trốn đi. Vì hắn, chắc chắn sẽ không để yên bị người khác chơi đùa

Lạc Y Y từng rất ghét cách sống vì lợi ích của bản thân mà phải giả tạo trước mặt người khác. Bây giờ … đây lại oà cách duy nhất giúp cô không bị hành hạ

Cô nhắm mắt từ từ tiến vào giấc ngủ

Sáng hôm sau đi đến thăm, cũng là lúc mẹ phải rời khỏi nơi này

Ở sân bay, cô nhìn mẹ mình và dì rời đi. Nước mắt không cầm được mà rơi xuống

Càng đau lòng cô càng quyết tâm đạt được kế hoạch

Y Y không vội về nhà, cô đi ăn rồi dạo phố đến khi trời tối

Lam Hoa đã đứng ở ngoài cổng đón cô

Sao bây giờ em mới trở về … thiếu gia …

Chị đừng lo

Không lo sao mà được? Em còn bình thản như vậy … ai da, không nói nhiều nữa. Mau lên phòng sách đi tiểu tổ tông à!!!

Dưới sự thúc giục của Lam Hoa, cô vẫn chẳng hề sợ hãi. Chậm rãi đi lên tầng, cũng không quên lấy trong giỏ xách ra món đồ mà bản thân đã chuẩn bị



Mở cửa phòng, hắn đứng bên bàn làm việc bóng tối bao trùm chung quanh khiến cô không thấy được biểu cảm. Chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn, biết được hắn đang tức giận

Tôi có nói sẽ cho em về trễ như thế không?

Lạc Y Y theo kế hoạch đã vạch ra, giả vờ bất ngờ làm rơi đồ trên tay xuống, sau đó cúi người nhặt lên. Bộ dạng sợ hãi khiến người ta thấy thương

Thiếu … thiếu gia …

Hắn búng tay, trong phòng lập tức sáng lên

Y Y bị chói nheo mắt lại, sau đó nhẹ nhàng bước đến gần

Bạch Dạ Phi Ưng kéo cánh tay giọng điệu tỏ vẻ khó chịu

Lần nào cho phép em đi ra ngoài, em cũng đều chống đối. Đã quên sự trừng phạt trước đó rồi hay sao

Y Y cúi đầu cảm thấy bản thân có lỗi

Hắn lại nhìn đôi mắt sưng to của cô, cố ý nâng cằm

Sớm biết sẽ bị phạt thì nên về sớm, khóc thì có ích lợi gì

Mẹ tôi … đi Mỹ rồi, hôm nay … đến … gặp mẹ … tiễn bà lên máy bay. Sau đó … cảm thấy trong lòng khó chịu … nên mới đi hóng gió …

Cô vừa nói vừa khóc nấc lên, sau đó cố gắng lau đi không muốn để hắn thấy

‘Trùng hợp’ lại đưa cái tay đang cầm hộp quà lên lau

Hắn nhìn thấy, tự nhiên giật lấy, đôi mắt híp lại

Đây là cái gì