Chủ Tịch Lạnh Lùng, Lại Sợ Vợ Khóc

Chủ Tịch Lạnh Lùng, Lại Sợ Vợ Khóc - Chương 18: Hiểu lầm và sự cô độc




- Sắp tới có cuộc đàm thoại với đối tác nước ngoài em nghĩ phải tăng cường tan ca thường xuyên làm việc mới có thể đẩy nhanh tiến độ. - Mẫn Phương nhìn anh chẳng cần thiết quan tâm xung quanh có ai- Anh à, tăng cường tan ca nhiều cũng ko phải cách hay, theo em tốt nhất nên cho nhân viên thoải mái chút rồi sẽ bắt đầu làm việc. 2 tháng nữa thì cuộc đàm thoại mới đến nên chúng ta hãy tổ chức một bữa tiệc nhỏ khích lệ tinh thần của nhân viên đi. - cô nói cứ như đi guốc trong bụng anh sao lại hiểu rõ hết tất cả nỗi lòng của vị chủ tịch trẻ này

- Chị Diệp Phàm, trong ngành kinh doanh này có rất nhiều cạm bẫy nếu ta ko theo kịp tiến trình sẽ bị theo sau họ, mà thôi nói với chị cũng chẳng giải quyết được gì chị chẳng hiểu gì về kinh doanh cả. - Mẫn Phương bực tức nhìn cô rồi ltránh né sang chỗ khác khiến anh có chút không hài lòng vì lời nói của cô đối với Diệp Phàm

- Mẫn Phương thận trọng cái miệng của em. - anh nhìn vào máy vi tính lạnh giọng

- Xin lỗi, nếu em không thích chị sẽ ko can thiệp vào nhưng chị muốn cho em biết chị học kinh doanh từ nhỏ và đã quản lý công ty thay anh trai chị 2 năm rồi nếu nói về kinh nghiệm thì chị ăn muối nhiều hơn em ăn cơm đó. - cô không phải cố ý khoe khoang nhưng Mẫn Phương đã đụng chạm vào lòng tự ái của cô rồi, Diệp Phàm đứng dậy bước thẳng vào trong phòng tâm tình có chút khó chịu. Cô đóng chặt cửa lấy sách ngồi vào bàn đọc trong khi đó ánh sáng từ cửa sổ lon ton chạy nhảy trên gương mặt xinh đẹp như được điêu khắc vậy khiến cho những đường cong hoàn hảo lộ rõ trên khuôn mặt ngày một rõ nét hơn, anh bước vào phòng mệt mỏi nhưng khi thấy cô như vậy thật sự tim như ngừng đập hơi thở khó khăn, lòng anh nghĩ “ Người con gái xinh đẹp này là vợ mình sao? “ anh bâng khuâng ko hiểu sao người luôn làm việc xấu xa như anh lại có một cô vợ xinh đẹp, thông minh chẳng ai khác đó là cô. Anh loại bỏ hết những dòng suy nghĩ lãng phí thời gian này sang một bên tiến đến gần cô ôm từ phía sau ngửi mùi hoa oải hương trên tóc cô chìm đắm, cô ngồi im lặng mỉm cười nhẹ nhàng tiếp tục đọc quyển sách trên tay trầm lặng

- Em giận Mẫn Phương sao?

- Không, chỉ do cô ấy quá nhạy cảm nghĩ em muốn tranh giành thứ gì đó với cô ấy.

- Mẫn Phương cứ như Mẫn Phàm khi còn sống rất ngây thơ, nhạy cảm nhưng họ đều rất yếu đuối trái ngược với em hoàn toàn.

- Trái ngược với em?

- Em mạnh mẽ, nhạy bén, thông minh còn rất xinh đẹp.

- Anh chỉ biết nịnh em thôi.

Cô nhéo mũi anh rồi tiếp tục đọc sách nhưng tên sói đen này cứ ngày một mò mẫm cởi mấy cái nút áo sơ mi của cô ra, mặc dù biết nhưng cô lại ko quan tâm chỉ im lặng nhưng nào ngờ anh lại được nước lấn tới cho tay vào trong cởi áo lót của cô ra khi đó cô mới giật mình nắm lấy tay anh thật sự rất sợ hãi - Tiểu Hiên anh gan to bằng trời rồi đấy.

- Nếu anh nhớ ko nhầm thì tuần sau chúng ta đính hôn cuối tháng sau kết hôn vậy sao anh còn chờ đến đêm động phòng chẳng phải dù thế nào thì năm nay em cũng sẽ là vợ anh à.

- Vương Hiên, anh đang lý sự ko căn cứ đó.

Cô chu môi cãi lại nhưng bất ngờ anh đưa môi mình vào chiếm hữu lấy môi cô cuồng nhiệt giờ lại cởi chiếc áo sơ mi của cô ra bế bỏng cô lên đưa người đi về phía giường ngủ, hai người họ môi chạm nhau tim hoà nhịp còn những giọt nắng lấp lánh của bầu trời trong xanh nơi thiên đường có thể làm chứng cho tình yêu của anh và cô. Phía sau cánh cửa bên trong căn phòng là hai người đang lãng mạn bên nhau bất chợt Mẫn Phương quay lại phòng vì quên hồ sơ quan trọng nhưng lại nhìn thấy cảnh chẳng thể muốn biết, bây giờ thực sự Mẫn Phương rất tức giận, rất ghen tuông “ Chị dám cướp đi hạnh phúc của tôi, tôi nhất định sẽ ko tha thứ “

...

Hôm nay thật buồn chán anh vì chuyện công ty mà ko ăn ko ngủ suốt ngày cứ ở công ty hết họp rồi đến đi gặp đối tác quên luôn việc gọi điện cho cô, chờ mỏi mòn khiến cô mệt mỏi bất ngờ có cuộc gọi từ số của trưởng thư ký riêng của anh cô vội vàng nghe máy - Alo, thư ký Trần có việc gì hay sao?

[ Diệp tiểu thư, chủ tịch vẫn chưa ăn gì em sợ chủ tịch bệnh nên mới nhờ chị mang cơm cho chủ tịch. ]

- Sao mọi người ko khuyên can anh ấy? Vương Hiên bị đau bao tử nếu ko ăn uống đúng giờ sẽ khiến bệnh nặng hơn. - cô lo lắng

[ Em xin lỗi, nhưng chủ tịch chẳng chịu ăn gì chúng em khuyên rồi nhưng đều bị đuổi khỏi phòng chủ tịch ]

- Thôi được rồi, tôi sẽ làm cơm mang đến sau 30 phút nữa cô kiểm tra xem anh ấy có bận gì không?

[ Chủ tịch chỉ có một cuộc họp vào chiều nay, Em sẽ xuống đón chị ]

- Ùm. - cô tắt máy bắt đầu nấu cơm làm thức ăn cho anh cũng rất nhanh thôi cô chỉ chiên thịt rồi làm trứng cuộn cùng chút canh rau là hoàn thành xong, cô không biết nên mặc gì để mọi người ko khinh thường anh cô rất muốn giữ thể diện cho anh nên đã mặc đồ đẹp, trang điểm đẹp tất cả đều đẹp để có thể sánh với anh hơn. Cô thay chiếc đầm trắng xoã tóc bồng bềnh khoác thêm chiếc áo màu hồng kiểu Hàn Quốc trông rất xinh đẹp, cô bước khỏi chung cư nhanh chóng bắt xe đến tập đoàn Vương Gia. Con đường thân quen mà anh vẫn thường đi làm nay cô cũng bước qua rồi, cô thật chẳng hiểu “ Có rất nhiều con đường sao em lại chọn đi về hướng của anh “ cô mĩm cười hạnh phúc vì mình được anh yêu, hạnh phúc vì được yêu anh. Thoáng chốc đã đến tập đoàn cô bước xuống taxi gặp ngay Trần thư ký đang chờ ngoài cổng, cô ta mĩm cười - Chào Diệp tiểu thư, chủ tịch đang ở phòng làm việc riêng.

- Cô đưa tôi đến đó có được ko?

- Được ạ. - cô ta mỉm cười

Trên đường đi cô nghe rất nhiều điều về chuyện tình cảm gì đó của anh và Mẫn Phương nhưng ko tin vì cho rằng đó chỉ là tin đồn nhảm, bất giác đã đến nơi Trần thư ký bận việc đi trước để cô ở lại. Cô đã gõ cửa nhưng ko ai trả lời bất ngờ có tiếng của anh mệt mỏi nhưng rất lạnh lùng - Tôi đã nói đừng làm phiền rồi mà.

Cô chẳng biết trả lời thế nào đành im lặng Mẫn Phương bất chợt ra mở cửa đập thẳng vào mắt cô đó chính là áo sơ mi của anh đang ở trên người củaMẫn Phương, Mẫn Phương lại vui vẻ khi thấy vẻ mặt sốc của cô lòng vui như mở hội - Chị đến đây làm gì?

- Chị có mang cơm cho Vương Hiên... - cô đang nói thì bất giác Mẫn Phương giật lấy hộp cơm rồi lạnh giọng - Em sẽ đưa cho anh ấy chị về đi.

- Ơ khoan đã, sao em lại mặc áo của Vương Hiên vậy? - cô thắc mắc ko chịu tự mình nhận thua trong trận chiến giành lại hạnh phúc nên đã chọn cách thẳng thắn hỏi rõ

- Chỉ là chúng tôi trao đổi với nhau thôi mà. - Mẫn Phương cười đểu rồi vội đóng kín cửa nhưng cô đã nhanh thấy anh nằm ngủ trên ghế sofa ko mặc áo khiến cô rất ko thoải mái, cô bước đi trong lòng nặng trĩu anh phản bội cô hay sao? Chuyện này là sao? Cô bước ra khỏi công ty gọi điện cho ai đó ánh mắt lạnh lùng quyết đoán nhưng lại rất buồn phiền - Minh Minh cậu về rồi sao?

[ Đúng vậy, sao nghe giọng cậu buồn vậy? ]

- Hôm nay mình rảnh tụi mình đi chơi nhe. - cô cố gắng kìm chế ko khóc nhưng bất giác nước mắt rơi

[ Ùa, cậu ko vui thì tụi mình đi xoã ra đi ]

- Ùa. - cô vui vì bên cạnh còn có bạn bè, cô ko muốn hiểu lầm anh chỉ cần anh giải thích đó chỉ là sự hiểu lầm thì cô sẽ ko quan tâm đến nhưng cô cũng là con gái mạnh mẽ chỉ là lớp ngoài thôi yếu đuối bên trong cũng như vị đắng ở nhân sô-cô-la vậy. Cô ngay người đứng trước một siêu thị lớn bất ngờ có ai đó vỗ vào vai cô rồi nói - Diệp Phàm lâu quá ko gặp cậu vẫn khỏe chứ?

- Lâm Xuân à không Lâm Hùng chào cậu.

- Minh Minh anh bên này. - Lâm Hùng giơ cao tay vẫy gọi người con gái đang bước xuống chiếc Lamborghini màu vàng, Minh Minh gặp cô đã vội khoe khoang

- Diệp Phàm, mình với Lâm Hùng đang yêu nhau cậu coi có cả nhẫn đính hôn nè. - Minh Minh xoè tay ra lộ chiếc nhẫn kim cương sáng rực rỡ, cô thực tâm hạnh phúc thay cho họ nhưng sao có bạn bè bên cạnh mà cô lại có cảm giác trống vắng quá.

- Anh à, hôm nay em mua rất nhiều đồ ăn vặt chúng ta có thể vừa ăn vừa xem phim đó.

- Em xem em sắp thành heo rồi.

- Tôi gọi hai người ra đây là để giúp tôi vui vẻ hay lại khiến tôi càng cô đơn hơn? - cô thật sự rất khó chịu dù ko muốn nói ra nhưng họ đã quá đáng rồi không suy nghĩ cho cô sao? Suốt thời gian đi chơi cùng cô hai người họ cứ nói chuyện yêu đương mà ko nghĩ đến cô chút xíu nào, giờ đây sự tổn thương trong cô lại lớn hơn. Cô đứng dậy rời khỏi quầy thức ăn trong sự ngạc nhiên, giờ đây trời cũng sắp tối cô lang thang giữa thành phố đông người nơi đây sao xa lạ quá cô đau lắm giờ cô chẳng biết mình thuộc vào thế giới nào trên trái đất này đi đến đâu cũng xa lạ thậm chí tệ hại hơn.

Cô dừng trước một cửa hàng tạp hóa đồ ăn nhanh bước vào trong cô chọn chỗ ngồi có thể nhìn ra ngoài khung cảnh ở trong quán cùng một tô mì ly thơm ngon rồi nhâm nhi say đắm, một chàng trai bước đến đặt lên bàn chai nước suối tinh khiết dịu dàng xoa đầu cô yêu thương - Cậu không vui sao?

- Dương Minh, mình ko ngờ người hiểu mình nhất luôn là cậu.

- Chúng ta thân thiết rất lâu rồi, nếu ko hiểu cậu thì làm sao thành một người bạn thân chứ. - Dương Minh búng nhẹ trên trán cô

- Mình yêu một chàng trai nhưng có vẻ anh ta chỉ đang đùa giỡn với mình thôi, mình nhìn thấy một cô gái mặc áo sơ mi trắng của anh ấy còn anh ấy thì không mặc áo đang nằm ngủ trên sofa cậu nghĩ mình nên buồn hay vui, cười hay khóc - cô vừa nói nước mắt vừa rơi nhìn cảnh này Dương Minh ko thể chịu nổi cậu làm theo con tim ôm lấy cô vào lòng, cô cũng không ngại vòng tay ôm lấy cậu khóc nức nở.

- Diệp Phàm mà mình biết rất mạnh mẽ đúng không? Cậu đừng khóc nữa nước mắt của cậu là “ Suối Ngọc “ ko dễ dàng rơi vì người ko xứng đáng. - Dương Minh ôm chầm lấy cơ thể bé nhỏ của cô rồi lau nhanh mấy giọt nước mắt ấy

- Diệp Phàm. - một giọng nói quen thuộc trầm lặng, ghen tuông sắc khí hướng về phía Dương Minh đang đứng

- Vương Hiên? - cô bất giác buông tay ra như bị bắt vì tội ăn vụng vậy, anh tiến đến gần chỗ cô liếc con mắt sắc bén về phía Dương Minh rồi kéo cô ra khỏi chỗ đó mặc cho cô vùng vẫy kêu đau - Hiên, bỏ tay em ra đừng làm em đau mà. Hiên, bỏ ra hu hu Hiên à

- Hoạ là tự em muốn thôi, nếu em quên thì tôi nhắc em nhớ em đã là người của tôi rồi.

- Hiên bỏ tay em ra. Anh thì tốt lắm sao? Anh và Mẫn Phương ko phải...

- Đó chỉ là do cô ấy bị đổ rượu anh cho cô ấy mượn áo thay rồi ngủ quên ở ghế sofa thôi. - anh kéo cô vào xe khóa cửa lại cô vùng vẫy thoát ra nhưng ko được, về đến nhà anh lập tức kéo cô vào phòng đến bây giờ cô lại khóc rất dữ đến mức anh cũng không có thể giúp ngừng lại - Nè, Diệp tiểu thư ồn quá đi em nín ngay cho anh.

- Không, hu hu hu hu anh là đồ xấu xa.

- Nè, em có biết mọi lần em khóc là cứ như nước mắt của em lại chảy vào tim anh không hả? - anh thẳng thắn nói trước mặt cô nhưng không được cô quan tâm cô tiếp tục khóc, khóc nức nở, khóc tức tưởi, khóc hổng có ai ngăn được luôn. ( tg: bà này khóc không biết mệt, khổ cho ông Hiên quá)