Chủ Tịch Lạnh Lùng, Lại Sợ Vợ Khóc

Chủ Tịch Lạnh Lùng, Lại Sợ Vợ Khóc - Chương 20: Diệp Thiên và “ H “ là cùng một người




Cô và anh đang cùng ngồi coi ti vi với một bộ phim truyền hình anh thì thông dong dùng chiếc điều khiển chuyển kênh lại vô tình bấm ngay kênh đang quảng cáo buổi trình diễn của ca sĩ trẻ Bin Boy haz lại khiến cô... khó chịu bồi hồi như ngồi trên đống lửa

“ Haz trời ơi, còn 2 tiếng nữa đến buổi trình diễn của oppa rồi... Không đi xem sẽ tiếc nuối cả đời “

Đang lãng vãng trong dòng suy nghĩ xẹt quá thì bất chợt có một tin nhắn của ai đó khiến cô vui không tả nổi “ mình mua vé rồi oppa Bin Boy về hội trường đi nhanh kẻo trễ “

“ Minh Minh, cậu coi ông chồng tương lai của mình không cho đi ở nhà giam lỏng mình đây này “

“ Haz, cậu giả vờ đau bụng hay gì đó trốn ra ngoài. “

“ No ne vờ, ổng sẽ cho bác sĩ riêng về khám ở bên dưới chung cư còn có vệ sĩ canh suốt đêm trốn lên trời cũng khó thoát “

“ Haz, ông chồng mình vừa đi công tác là mình lập tức gọi cho cậu mà không bắt máy mình chỉ còn cách nhắn tin thôi. “

“ Khi nãy điện thoại mình hết pin xin lỗi, để mình suy nghĩ đã khi nào ổng chịu buông tha thì mình lập tức gọi cho cậu. Ok “

“ Ok “ - hai người phụ nữ nói chuyện mờ mờ ám ám khiến anh cũng không biết nói gì, anh chỉ im lặng quan sát cô thôi anh là người ghét nhất cái kiểu theo dõi đời tư người khác vậy mà anh lại sử dụng một loại nghe lén cao cấp có thể ghi âm hay sao chép tin nhắn, cuộc gọi một cách dễ dàng mà người được anh tình nguyện thí nghiệm đầu tiên là cô. Anh gọi điện cho một ai đó rồi quay sang cô yêu chiều - Bảo bối hôm nay anh có việc em muốn xem buổi trình diễn của thần tượng thì cứ đi anh sẽ không cản nhưng nhớ...

- Cách xa nam nhân 10 mét. - cô hí hửng

- Đúng vậy. - anh xoa đầu cưng chiều cô, người cứng đầu bướng bỉnh như cô anh càng cấm cô càng muốn làm. Anh vừa đi cô cũng đã chuẩn bị lập tức xuống nhà xe lái chiếc Lamborghini màu đỏ sang đón Minh Minh, hai cô gái cùng nhau vui đùa thích thú khi sắp được gặp thần tượng bằng xương bằng thịt. Hai người vừa bước xuống xe đã gây sự chú ý cho tất cả những người nơi đây ghen tị có, ngưỡng mộ có... Cô là người được chú ý nhiều nhất bởi vẻ ngoài thanh lịch khi khoác trên mình chiếc đầm hồng nhạt tuy không quá hở hang lộ liễu nhưng rất duyên dáng quyến rũ, Minh Minh cũng thu hút nhiều người bởi gương mặt babi với chiếc đầm bò tới đầu gối màu xanh đen rất quyến rũ lại để lộ cặp chân trắng không tì vết, hai người vừa bước vào đã gặp đối thủ - Minh Minh, Diệp Phàm lâu quá không gặp nhỉ?

- Minh Nguyệt hình như chúng ta gặp nhau ở chương 3 rồi. - Diệp Phàm dịu dàng xen chút lạnh lùng ( tg: ai không nhớ lật lại chương 3 xem nghen)

- Lúc đó tôi xuất hiện quá mờ nhạt giờ muốn ghi sâu vào lòng của đọc giả nên xuất hiện tiếp thôi. - Minh Nguyệt gượng cười

- Ở đây có không khí trong lành sao tự dưng bọn mày xuất hiện thì lại ôi thối quá. - Minh Minh huơ tay liên tục

- Cô? - Minh Nguyệt giận đỏ mặt

- Minh Minh, chúng ta văn minh người lớn không chấp nhất tiểu nhân. - Diệp Phàm kéo tay Minh Minh rời khỏi chỗ đó vì không muốn cãi nhau chuyện nhỏ xé lớn, Minh Nguyệt thấy vậy chỉ cười nữa miệng rồi khinh bỉ nói - Cái giá phải trả rất đắt đấy.

...

- Nè bọn mình lén vào phòng trang điểm đi coi ca sĩ Bin Boy đang làm gì? - Minh Minh nói khẽ vào tai của cô, cô liền gật đầu liên tục rồi chạy ra bên ngoài vì sợ bị phát hiện họ lập tức gỡ đôi giày đang làm vướng bận ra ngoài chạy một mạch lên lầu ba. Căn phòng đầu tiên không có ai canh giữ còn điền chữ “ Phòng trang điểm “ Minh Minh rón rén chạy lại may mắn cửa phòng không khóa cô mở hé hé để có thể nhìn thấy thần tượng, Minh Minh đè lên người của cô để coi... Hai người thật sự rất ngạc nhiên khi thấy cảnh trước mắt

- Bin Boy, ba em vừa mở một buổi trình diễn lớn ở Hàn Quốc anh có muốn tham gia không?

- Minh Nguyệt, em muốn anh làm gì? - Bin Boy hôn lên cổ Minh Nguyệt yêu chiều

- Chia tay... - Minh Nguyệt đang nói dở

- Nè hai cô kia chỗ này không dành cho fan hâm mộ, mau xuống dưới đi. - đang nghe giữa chừng thì hai người bị bảo vệ đuổi khỏi tầng ba, cả hai rất thắc mắc về mối quan hệ của Bin Boy và Minh Nguyệt còn âm mưu kế tiếp của họ?

- Minh Minh, cậu có thấy lạ không? Minh Nguyệt với Bin Boy rốt cuộc là có âm mưu gì?

- Chuyện này mình dễ hiểu mà ba của Minh Nguyệt là người giúp Bin Boy trở thành một ca sĩ nổi tiếng giờ cả hai mượn gió đẩy thuyền chắc chắn kết thông gia thôi.- Minh Minh đặt tay lên cằm suy nghĩ

- Chia tay? Mình suy nghĩ nếu muốn kết thông gia ao phải nói “ chia tay “? - cô nhíu mày

- Coi bộ chúng ta vẫn xem nó là bạn. - Minh Minh lắc đầu cười cười

- Nếu trước đó mình và Minh Nguyệt không yêu Vương Hạo thì sẽ không xảy ra chuyện này. - Diệp Phàm cúi mặt xuống dưới đôi mắt buồn thật buồn

- Diệp Phàm? - Minh Minh đặt tay lên vai cô

- Mình không sao, cậu gọi cho Dương Minh bảo cậu ấy sau khi tan làm đến đây ngay. - Diệp Phàm quay sang Minh Minh dịu giọng thều thào

- Không lẽ cậu muốn... - Minh Minh có chút ngạc nhiên đôi mắt khó hiểu đổi lại Diệp Phàm chỉ cười nhẹ nhàng cho qua

...

Sau ánh đèn hào quang này con người thật cũng được lộ diện cô ngồi bên dưới hò reo ầm ĩ khiến cô và Minh Minh cảm thấy rất tồi tệ, biết được sự thật của thần tượng càng cảm thấy khinh bỉ bản thân khi hâm mộ một người hèn hạ như vậy. Cô quay mặt về phía cửa một bước tiến một bước lùi cũng không biết nên đi hay nên ở chần chừ cũng khó xử đành làm theo lý trí bước ra khỏi cửa hít thở không khí trong lành Diệp Phàm gặp hai người đàn ông đang nói chuyện ở ngoài phòng thu âm có vẻ mờ ám, cô cố ý tránh mặt đi chỗ khác nghe chuyện của họ

- Nè, tôi nghe nói ca sĩ Bin Boy nhờ anh sắp xếp cho đèn sân khấu rơi xuống người Ôn tiểu thư sao? - người đàn ông bên phải giọng thều thào

- Phải, trước đây tôi cứ tưởng lòng dạ phụ nữ là rắn độc giờ mới biết đàn ông máu lạnh đáng sợ thế nào. - người đàn ông bên trái ánh mắt có chút sợ sệt

- Ông có làm không? - người đàn ông bên phải hỏi tiếp

- Chắc chắn là làm rồi không sẽ bị tử hình ngay đó thôi tôi đi đây. - người đàn ông kia vừa trả lời xong đã nhanh chóng bỏ đi cô cũng đã nghe phân nửa câu chuyện bây giờ cô càng không thể bỏ đi phải tìm cách giải quyết bởi vì cô coi Minh Nguyệt là bạn dù cô ấy có như thế nào. Cô quay lại lòng cầu mong mọi chuyện không quá muộn nhưng thật thất vọng không kịp nữa rồi Minh Nguyệt đang đứng giữa sân khấu, cô nhanh chóng kéo Minh Minh ra ngoài kể hết tất cả rồi họ cùng bàn kế hoạch để lật ngược ván cờ.

- Sau Minh Nguyệt lại lên đó vậy?

- Thì Bin Boy giới thiệu nhà tài trợ. - Minh Minh nhíu mày

- Minh Minh cậu đi ra sau sân khấu tắt tất cả đèn mình sẽ nhanh chóng kéo Minh Nguyệt ra khỏi chỗ đó.

- Sao phải cứu nó chứ lúc trước...

- Chuyện cũ bỏ qua. - cô nhíu mày không cho Minh Minh nói thêm tiếng nào nửa, họ chia ra hoàn thành nhiệm vụ. Diệp Phàm vào trong chen lấn để được lên chỗ gần sân khấu nhưng lại trễ một bước chiếc đèn đang rơi xuống cô không suy nghĩ gì nhiều chạy đến đẩy Minh Nguyệt sang một bên chiếc đèn rơi xuống cách cô chỉ khoảng 1,5m thôi. Mọi người trong trường quay bị dọa đến chết Minh Nguyệt sợ hãi chạy về phía cô lo lắng mặt sắp không còn một giọt máu nào - Diệp Phàm cậu không sao chứ? Diệp Phàm mình xin lỗi tất cả tại mình không tốt, Diệp Phàm

- Cái con nhỏ này cậu coi nước mắt nước mũi dính hết lên áo đầm của mình rồi đây này. - Diệp Phàm xô cái thân đang quấn lấy mình không buông

- Diệp Phàm. - Minh Minh hốt hoảng từ dưới sân khấu chạy lên theo sau là cảnh sát tất cả fan hâm mộ đều ngạc nhiên khi ca sĩ Bin Boy bị bắt ngay trước mắt, Minh Nguyệt vẫn chưa hiểu nên ngăn cản cảnh sát bắt giữ Bin Boy - Thả ra.

-Minh Nguyệt cậu còn giúp kẻ hại cậu hay sao? - Diệp Phàm thở mệt cố gắng mắng con ngốc này

- Hả? - Minh Nguyệt khó hiểu nghiên đầu

- Chính tôi đã bày trò hại cô. - Bin Boy lạnh giọng

- Tại sao, em sai gì hả? - Minh Nguyệt gục xuống đất nước mắt không ngừng chảy ra thấm ướt khuôn mặt xinh đẹp lớp phấn vì thế cũng bị nhem nhuốc, Bin Boy vô hồn nhìn về phía Diệp Phàm ánh mắt tức giận không nói gì chỉ im lặng bước đi trong lòng có chút không vừa ý. Mọi người lặng lẽ rời khỏi trường quay cô được Minh Minh đỡ dậy còn Minh Nguyệt cứ nằm chặt tay gục xuống đất, Diệp Phàm dịu dàng nói - Minh Nguyệt à, cậu hao tốn nước mắt cho ai vậy?

- Mình, mình... - Minh Nguyệt ấp úng

- Nè cậu kia, cậu có biết Dương Minh chờ cậu suốt mấy năm qua không? - Minh Minh đỡ Minh Nguyệt dậy xô cô ấy xuống chiếc ghế khi nãy Bin Boy ngồi rồi mắng

- Dương Minh rất yêu cậu,cậu ấy chờ cậu suốt mấy năm qua nhưng cậu lại bỏ theo phù du như vậy có công bằng không? - Diệp Phàm lớn tiếng chất vấn Minh Nguyệt

- Mình... - Minh Nguyệt ấp úng

- Minh Nguyệt. - một tiếng nói dịu dàng nhẹ nhàng từ phía sau vang dội tới, giọng trầm ấm áp

- Anh Minh. - Minh Nguyệt chạy vội đến ôm lấy cậu đôi mắt thấm ướt được cậu lau nhanh đi chiếc áo sơ mi trắng của cậu toàn là nước mắt, nước mũi của cô thôi tuy vậy nhưng hai người vẫn rất hạnh phúc.

- Diệp Phàm, mình dìu cậu ra ngoài nha. Lâm Hùng vừa về đã đến đón mình chúng mình có hẹn nên... - Minh Minh sợ cô buồn nên cố ý tránh né

- Không sao, cậu về đi chân mình có đau gì đâu. - cô đứng yên cố gắng nén đau để cho Minh Minh yên lòng đi về, cô cũng bước ra khỏi đó vì không muốn cản trở tình yêu đang nảy nở.

Cô dựa tay vào tường bước đi vững vàng nhưng trước tiên phải gỡ bỏ đôi giày cao gót vướng bận

- Giúp người đến mức bị thương, bảo bối em tốt thật.

Một giọng nam trầm quen thuộc cô không thể quay mặt lại vì vết thương khiến chân cô đau nhức nhưng bỗng có một cảm giác như ai bế mình lên khi xoay mặt đối diện thì người đó... Là - Vương Hiên

- Sao ngạc nhiên lắm à? - anh vui miệng hỏi

- Anh đến đây làm gì? - cô không biết sao anh lại đến đây lúc sáng còn hăng hái quát mắng thần tượng của cô sao giờ lại có mặt ở đây thật làm người khác khó hiểu nha.

- Nơi Vương Hiên này đến chắc chắn nơi đó là nơi hạnh phúc nhất vì bên cạnh còn có một phu nhân không muốn rời xa. - anh lạnh lùng cách mấy thì khi ở gần cô cũng trở nên dịu dàng hẳn

- Anh giả ngôn tình à? - cô vừa hạnh phúc vừa buồn cười nhưng vẫn là hạnh phúc chiếm trọn

Anh không trả lời chỉ im lặng bế cô ra xe chiếc Lamborghini màu đỏ cứ thế mà vút xa khỏi đô thị trong dòng người xe tấp nập, còn cặp tình nhân mới vẫn cùng trò chuyện trong hội trường xung quanh bao bọc bởi lớp socola tình yêu ngọt ngào

- Dương Minh, anh không buồn vì trước đây khi anh theo đuổi em, em đã hững hờ với anh sao?

- Không. - Dương Minh nắm tay cô nhìn về phía mặt trăng rồi thì thào

- Vì sao?

- Vì anh yêu em. - cậu xoay mặt đối diện với cô hai con tim, hai cặp mắt nhìn nhau và thế đôi môi đã chạm lấy nhau như một tình yêu thuần khiết.

...

hai tháng sau

Tại một khách sạn sang trọng ở Trung Quốc có một bữa tiệc đình đám dành cho giới thượng lưu, tại phòng trang điểm một cô dâu xinh xắn trong chiếc váy trắng xoá dịu dàng ngồi ở ghế sòa trắng.

- Diệp Phàm. - một chàng trai gương mặt lạnh toát bước vào trong trên tay cầm quyển nhật kí tiến về phía cô.

- Anh hai. - cô cười tươi nhìn về phía Diệp Thiên

- Hôm nay, em sẽ có cuộc sống mới sau khi yên bề gia thất rồi hay đọc nó vì nó sẽ thay thế anh bên cạnh em. - anh đưa quyển sổ cho cô đôi mắt có chút buồn phiền

- Anh hai,... Chị dâu là người con gái anh yêu suốt 10 năm qua đúng không?

- Phải cô ấy là người khiến anh một thời đơn phương giờ cô ấy cũng đã cho anh một đứa bé, anh nhất định sẽ khiến cô ấy hạnh phúc em cứ yên tâm. - Diệp Thiên đã biết được tình yêu không phải thứ muốn là có phải đánh đổi rất nhiều, anh đã nghĩ thông rồi cứ im lặng bảo vệ cô em gái bé nhỏ còn hạnh phúc cứ giao cho... Em rể

Cô khoác tay Diệp Thiên ra ngoài trước con mắt ghen tị của một số người xung quanh, Vương Hiên đứng trên bục cũng rất mong đợi hạnh phúc. Diệp Thiên trao tay của cô cho anh kèm theo lời dặn dò

- Lý Nghị tôi trao em gái bé nhỏ cho cậu hay thay tôi chăm sóc con bé.

- Anh hai? - cô ngạc nhiên và mọi người cũng rất kinh ngạc “ Lý Nghị là ai? “ cô thầm suy nghĩ

- Con trai ta, chỉ cần con muốn thay Lý Nghiêm trả thù ta ta sẽ thuận ý nhưng trước đó hay thay ta chăm sóc Bạch Thiên Hoa. - ông Diệp bước đến vỗ vai của Diệp Thiên à không Lý Nghị

- Chủ tịch ngài biết hết rồi sao? - Lý Nghị nhíu mày

- Phải, con tha lỗi cho ta chứ. - ông Diệp nghiêm túc

- Không.

Anh vừa nói ra lập tức mọi người xung quanh đã ngoái đầu nhìn ông Diệp đã hạ mình xin lỗi thì anh còn muốn thứ gì nữa chứ.

- Thôi được, con muốn gì cũng được...

- Ba à, tha lỗi cho con. - Lý Nghị quý xuống xin ông tha thứ dù gì lúc trước Lý Nghiêm cũng bị hãm hại ông đã cống hiến cho tập đoàn Diệp Gia vậy mà gì một chút lỗi lầm đã bị tập đoàn sa thải, nhưng Diệp Phúc ông không bỏ qua truy cứu cho tới cùng cuối cùng cũng là do Mặc Ưng vu oan muốn cho tập đoàn Diệp Gia phá sản.

- Ta luôn luôn tha lỗi cho con mà.

- Mọi người giờ lành sắp qua rồi. - cha xứ không thể cản được phút giây đoàn tụ này nhưng qua giờ lành chắc chắn sẽ không nên.

- Cha xứ cứ tiếp tục đi. - ông Diệp kéo anh xuống ghế khách rồi buổi tiệc bắt đầu tiếp tục, cha xứ quay về phía anh rồi nói - Vương Hiên con có đồng ý lấy Diệp Phàm làm vợ dù có nghèo khổ hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh... Con có đồng ý không?

- Con đồng ý. - Vương Hiên nhìn về phía cô ánh mắt dịu dàng

- Diệp Phàm con có đồng ý lấy Vương Hiên làm chồng cho dù nghèo khổ hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh... con có đồng ý không?

- Con đồng ý. - Diệp Phàm cười tươi nhìn về anh đôi mắt hạnh phúc

- Chú rể con đeo nhẫn cho cô dâu đi.

- Dương Minh. - anh nhìn về phía cậu, cậu thì đang nhìn cô dâu phụ Minh Nguyệt cười hoài không để ý anh kiên nhẫn gọi thêm lần nữa - Dương Minh.

- Hả? - cậu giờ mới tỉnh hỏi lại vì nãy giờ chẳng nghe gì

- Nhẫn. - anh cười cười nghiến răng nói

- Nhẫn gì? - Dương Minh ngây thơ

- Cậu đừng có giỡn nữa chết người thật đó. - Vương Hiên nhíu mày nghiến răng

- Tôi cũng không nhớ mình để ở đâu rồi? Anh có thấy tôi để ở đâu không?

- Cậu giữ sau hỏi tôi. - Vương Hiên ngực nóng bừng bừng đã đến lúc này rồi không lẽ cậu làm mất anh nhất định sẽ chết nếu hôm nay không lấy được Diệp Phàm.

- Minh Nguyệt em có giữ nhẫn cô dâu không? - Dương Minh hoảng hốt quay qua hỏi Mẫn Phương

- Không có em chỉ giữ nhẫn chú rể thôi. - Minh Nguyệt rối rắm trả lời

- haz. Nè trả nhẫn nè - Phong Thiên đùa giỡn đã đủ mới giao trả anh

- Phong Thiên. - anh, Dương Minh, Lý Nghị nhìn hắn bằng đôi mắt toét lửa hắn liên tục nuốt nước bọt vì nhất định sau đám cưới cả ba người họ sẽ trừng phạt cậu cho xem. Đã tìm thấy nhẫn cô dâu anh liền đeo ngay cho cô vì sợ một lần nữa đánh mất.

- Đời này, kiếp này Vương Hiên chỉ một lòng, một dạ yêu Diệp Phàm nguyên không thay đổi cho dù kiếp sau có làm trâu, làm ngựa cũng nguyên một lòng thuỷ chung với Diệp Phàm. - Vương Hiên vừa đeo nhẫn vừa đọc lời thề

- Cô dâu đeo nhẫn cho chú rể.

- Đời này kiếp này Diệp Phàm chỉ một lòng một dạ yêu Vương Hiên, dù cho có làm trâu làm ngựa ở kiếp sau cũng nguyên một thuỷ chung với Vương Hiên. - Diệp Phàm cũng vừa đeo nhẫn vừa đọc lời thề

- Niềm vui sớm qua. - một giọng nam lạnh lẽo băng giá xẹt quá mọi người quay đầu lại nhìn... Ca sĩ Bin Boy

- Bin Boy, anh còn muốn gì nữa. - Minh Nguyệt tức giận

- Câm miệng, thứ đàn bà như cô không đáng nói chuyện với tôi. Nếu không vì cô tôi đã không thế này - Bin Boy lạnh lẽo ánh mắt vô tình nhìn về phía Minh Nguyệt

“ câu chuyện dang dở hai tháng trước

- Chia tay... Quế Hoa đi, cô ta không hợp với anh đâu!

- Sao em nói vậy? - Bin Boy khó chịu hỏi

- Cô ta là con gái của nhân viên dọn vệ sinh nói thẳng là lao công bần tiện không hợp với anh, nó sẽ khiến anh từ một siêu sao xuống một thường dân nhanh thôi. - Minh Nguyệt vừa nói vừa liếm vành tai của Bin Boy giọng có chút ma mị

- Không, anh có thể bên em suốt đời nhưng không thể chia tay Quế Hoa - Bin Boy gỡ bàn tay của Minh Nguyệt ra khỏi người anh nhanh chóng bỏ đi chỗ khác

- Hư, vậy nếu cô ấy biết anh phản bội cô ấy thì sao? Cô ấy có còn yêu anh nữa không? - Minh Nguyệt tức giận nói xong bỏ ra ngoài Bin Boy đem tất cả lòng căm hận dồn về chiếc đèn sân khấu “

- Còn cô nữa Diệp Phàm, nếu không tại cô Tthi tất cả kế hoạch của tôi đã thành công rồi tôi nhất định sẽ giết cô - Bin Boy cầm con dao nhắm thẳng về phía cô Vương Hiên định chạy ra can nhưng chậm hơn phát súng của một ai đó, người đàn ông đó gỡ mắt kính ra nhìn về phía Bin Boy đẩy hắn ta ngã xuống đất rồi lạnh giọng - Biết tôi chứ?

- Anh Thiên. - Bin Boy nhìn qua đã lập tức sợ hãi van xin tha mạng - Anh Thiên em sai rồi tha cho em.

- A Tấn mang hắn ta đi. - người đàn ông đó lạnh lùng đến mức tàn nhẫn

- Anh hai. - Diệp Phàm không biết vì sao lại mở miệng gọi ân nhân là “ anh hai “ thân thiết như vậy nhưng cô biết cái cảm giác ấm áp, an toàn này ngoài Vương Hiên ra thì người đàn ông này đứng thứ hai.

- Diệp Phàm, em nhận ra tôi sao. - người đàn ông đó cười nửa miệng ánh mắt ấm áp

- Anh cũng là “ H “ đúng không? - cô ngạc nhiên

- Diệp Phàm quả thật em rất thông minh. - người đàn ông đó cười thích thú

- Diệp Thiên, cuối cùng con đã về. - ông Diệp vui sướng

- Con chào ba. - Diệp Thiên thật sự cuối cùng cũng xuất hiện.