Chưa Ai Nói Em Là Con Gái Sao?

Chương 7: Em hay cô ấy?




Sáu giờ tối, giờ này là giờ mà mọi người bắt đầu nhập tiệc, ngồi tại góc khuất buổi tiệc, Diệp Hi đưa đôi mắt nhìn xung quanh, khu vực này chỉ toàn cậu ấm cô chiêu còn những người có vai vế đang ở tầng trên, hèn gì lúc mọi người nhốn nháo chuyện của cô như vậy mà Lâm Phàm vẫn không xuất hiện mắng cô, thì ra đang mãi giữ thể diện cùng đối tác.

Buổi tiệc chuẩn bị bắt đầu, không khí nhộn nhịp, ngoài cửa khách sạn bỗng xuất hiện một loạt xe đua đời mới, Triệu Tuyên nhanh chóng chạy ra tiếp đón, Diệp Hi nhíu mày, những người này là ai mà có thể để Triệu đại công tử cao cao tại thượng lại hạ mình ra tiếp đón như vậy? người trong xe dần dần xuống hết, mọi người trong bữa tiệc cũng bắt đầu xôn xao, đến những lão già cao cao tại thượng cũng đã xuống dưới tiếp đón. Triệu chủ tịch cũng niềm nở hỏi hạ mình tiếp đón, hỏi thăm. Mọi người càng tò mò, Diệp Hi cũng tò mò nhưng tầm nhìn của cô đã bị những người khác che khuất, cô chỉ đành có thể yên vị tại chỗ của mình, sớm muộn gì người ta cũng xuất hiện có gì lạ đâu. Cô đang suy nghĩ mông lung bỗng bên tai truyền đến tiếng thét vang: ‘AAAAA!!! Đẹp quá, không ngờ lại có nhiều người đẹp như vậy’ bên trai truyền đến nhiều tiếng thét hơn ‘chàng trai vest trắng đẹp quá’ ‘ai nói, chàng trai vest nâu đi ở giữa là đẹp nhất uy quyền nhất’ ‘ chàng trai vest đen thật uy phong’ âm thanh cứ xô bồ hỗn tạp làm Diệp Hi rủa thầm: ‘con mẹ nó, mấy thằng đó là mấy thằng nào mà làm đám cô chiêu mắt cao hơn đầu cũng phải thét lên vậy? Đẹp lắm sao? Hay mấy con mẹ này chưa thấy trai đẹp bao giờ? Có đẹp thì cũng không ai đẹp bằng Hàn Thiên’ Diệp Hi đang rủa thầm thì có một âm thanh nhẹ nhàng cắt ngang không khí nhốn nháo của buổi tiệc. Các bạn có thể nhường đường cho chúng tôi qua được chứ. Nghe âm thanh này, Diệp Hi giật mình, âm thanh này sao nghe quen thuộc mà xa lạ vậy giống như… Diệp Hi đứng lên cố choàng người ra phía trước như trước cô toàn đầu không là đầu, với chiều cao 1m52 của cô thì chỉ mới đứng ngang ngực người ta thôi làm sao có thể nhướng tới được. hơn mười phút sau, buổi tiệc mới trở lại được bình thường, cô chỉ thấy nhóm năm chàng trai đang ngồi ở góc khuất nói gì đó, bỗng dưng chàng trai vest nâu đứng lên quaymặt về phía cô, Diệp Hi giật mình người đó không phải là Hàn Thiên sao? Sao anhh ấy lại ở đây? Bởi vì ngồi ngay góc khuất nên Lãnh Hàn Thiên không thấy được cô, Diệp Hi quyết định âm thầm quan sát, đi chung với Lãnh Hàn Thiên là băng đảng hồi nhỏ của cô, đúng cái giọng ấm áp trầm lắng lúc nãy là của Tư Thành, cháu trai tập đoàn Hoàng thị, bên cạnh đó còn có lão ngũ, lão tam và lão lục nữa, đúng là băng đảng lúc nhỏ quậy làng phá đất của cô mà, sao bây giờ họ ở đây? không phải hai năm trước mọi người đều đã ra nước ngoài học tập rồi sao? Tại sao họ lại cùng Hàn Thiên có mặt trong buổi tiệc hôm nay.

Có vài cô nàng đã để ý đến những anh chàng đẹp trai này, có vài cô đến gần bắt chuyện với Lãnh Hàn Thiên nhưng lại bị anh xem như vô hình, Tư Thành luôn là người hòa nhã nên bắt chuyện tạo cho các nàng có bật thang đi xuống. Sau khi có vài người tấn công mọi người rút ra kết luận đó là trừ anh chàng vest nâu ra những người còn lại rất nhiệt tình. Lâm Vân cũng biết được quy luật đó, cô nâng một ly rượu đến gần lão ngũ, cạn li, xoay người dựa vào lồng ngực cậu ta nói vài câu gì đó rồi bỏ đi. Cứ tưởng buổi tiệc sẽ nhàm chán như vậy nhưng tới khi có một cô gái mặc chiếc váy đỏ rực đi đến bên cạnh khoát lên tay Lãnh Hàn Thiên thì thầm gì đó, mọi người đang chờ xem cuộc vui thì lại thất vọng, Lãnh Hàn Thiên không phản ứng, cũng không đẩy cô gái đó ra, để mặc cho cô gái đó khoát tay mình. Diệp Hi nhận ra cô gái đó, là cô gái hôm đó ở khách sạn, vậy là Hàn Thiên thật sự thích cô gái đó sao? Anh không đẩy tay cô ấy ra có phải không anh đồng ý công khai quan hệ? Tim Diệp Hi bỗng dưng đau nhói, xoay người cô muốn bỏ chạy nhưng người ta nói trời không có mắt, Lâm Vân xuất hiện trước mắt cô, lúc này Diệp Hi mong sao mình có thể tàng hình, cô mong năm người kia đừng chú ý đến động tĩnh bên này. Cô xoay người muốn bỏ chạy thì đụng phải cô gái váy đỏ, ly rượu trên tay cô ta cùng Diệp Hi ngã nhào xuống đất, cô ta cũng bị đụng ngã. Lâm Vân chạy đến bên cô gái đó đỡ cô ta dậy: ‘Viên tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?’ Khi cả hai đã đứung dậy, Diệp hi thầm mắng ‘khốn nạn’ động tĩnh bên này quá lớn đã thu hút mọi ánh mắt của những người ở đây, nhưng may mắng năm người kia vẫn không quan tâm, tính quay lưng bỏ đi nhưng trơi tuyệt đường người mà, Viên cái gì đó kéo cô lại hét lớn: ‘cô kia, đi đứng không nhìn sao? Hay cô có mắt không tròng chỉ để làm kiểng mà không biết dung, cô là ai mà không có gia giáo, cha mẹ không không có dạy cô lễ nghĩa đụng người ta phải xin lỗi sao?’ Diệp Hi nhíu mày, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, cô xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt Viên Thanh Thanh, chọc cô thì được, chửi ba cô không sao nhưng cô ta chọc phải mẹ cô cô sẽ không tha, giơ tay lên, một cái tát xuất hiện ngay trên mặt cô ta, Viên Thanh Thanh từ nhỏ là cành vàng lá ngọc, được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa chịu được cái tát trời giáng của đứa từ nhỏ đánh nhau mà lớn lên như Diệp Hi ‘Cô … cô dám đánh tôi sao? Cô có biết tôi là ai không mà dám đánh tôi?’ Viên Thanh Thanh bụm má hét toán lên, Diệp Hi cười khẩy, lấy ly rượu bên cạnh rót vào tay rửa sạch như đã đánh cái gì dơ bẩn lắm. Lâm Vân đứng bên thì thầm gì đó vào tai Viên Thanh Thanh, cô ta hai mắt trợn tròn, không ngờ Diệp Hi, nhìn cô gái ăn mặc theo kiểu lề đường như thế này ai nghĩ là Diệp đại công chúa, người có thể thao túng kinh tế của cả nước lẫn khu vực? Chỉ trách Viên Thanh Thanh đến trễ không thấy được một màng buổi chiều nay Bất quá sĩ diện không cho Viên Thanh Thanh nấc thang bước xuống, cô ta từ từ kiêu ngạo nói: Diệp tiểu thư, cô đụng tôi không xin lỗi, lại còn đánh tôi như vậy mà được sao? Diệp tiểu thư có hay không hiểu quy củ, phải không mọi người.’ Những người ở đây là toàn cậu ấm cô chiêu, trò vui có thể xem chứ ai dại mà chọc vào mầm sát nhân là Diệp tiểu thư chứ. Thấy không ai lên tiếng giúp mình Viên Thanh Thanh thẹn quá hóa giận ‘các người sao không ai lên tiếng hết vậy? Sợ cô ta sao? Không ai dám lên tiếng sao? Đồ hèn nhát, tôi không tin ở đây không có ai dám lấy lại công bằng cho tôi? Mọi người sợ cô nhưng Lãnh thiếu không sợ cô.’ Nói xong Viên Thanh Thanh kéo tay Diệp Hi đi đến trước mặt Lãnh Hàn Thiên, Diệp Hi tái mặt, cái con mẹ này, qua hôm nay cô thề không làm cho cô ta thân bại danh liệt cô không còn là con cháu họ Diệp nữa. Diệp Hi sợ sợ đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Hàn Thiên nhìn cô như những cô gái khác, cô sợ anh sẽ bỏ rơi cô mà giúp Viên Thanh Thanh… cô sợ cô thật sự sợ như vậy.