Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 1: Hòn Đảo Lạ Lẫm




Chương 1: Hòn Đảo Lạ Lẫm

Tiếng sóng vỗ ào ào, ánh mặt trời chói chang rực rỡ chiếu xuống đại dương.

Bầu trời không có lấy một đám mây nào, hoàn toàn là một mảnh xanh ngát.

Tiếng hải âu hót lên cùng tiếng kêu của côn trùng hòa với tiếng vỗ của đại dương tạo thành một giai điệu đầy sống động đặc trưng của những hòn đảo nhiệt đới.

"Chỗ mẹ nào đây?"

Nằm sâu dưới bãi cát vàng, toàn thân ươt đẫm nước biển, Vô Hải lầm bầm tự hỏi.

Cậu từ từ chống tay ngồi dậy, miệng vô thức phát ra tiếng rên rỉ vì cơ thể đang căng cứng vì mệt mỏi quá mức.

Mất một lúc để có thể làm quen được với việc này, Vô Hải từ từ đứng dậy nhìn xung quanh.

"Bãi cát? Biển? Rừng á? Tại sao mình lại ở chỗ này cơ chứ?"

Vô Hải cảm thấy đầu óc choáng váng đau nhức vô cùng. Cơn đau đột nhiên tới khiến cậu phải khụy thẳng xuống đất rên rỉ lên những tiếng kêu tỏ rõ vẻ khó chịu và đau đớn.

Sau một hồi, cơn đau từ từ dịu lại, Vô Hải mới từ từ ngưng lại cơn thở dốc kịch liệt của mình.

Cậu lau đi mồ hôi trên trán rồi bắt đầu suy nghĩ tiếp.

"Chẳng lẽ mình bị trôi dạt vào đây...?"

"À không, không thể nào. Mình đang ở trong phòng cơ mà, sao lại trôi ra biển được cơ chứ." Suy nghĩ một hồi rồi Vô Hải liến trực tiếp bác bỏ cái ý kiến này đi.

"Bắt cóc? Nếu vậy thì tại sao mình lại bị trôi ra biển rồi? Chẳng lẽ bọn kia định buôn mình lên phương bắc nhưng giữa đường đắm thuyền à? Không thể nào, mình không hề thấy quá đói nghĩa là chuyện này không thể nào xảy ra được vì nó sẽ tốn cả đống thời gian để có thể tuồn mình đi qua đường biển."

"Chương trình chơi khăm? Không, ở nước mình làm quái gì có chương trình nào như vậy, làm thì dân nó kiện c·hết." Vô Hải lần nữa tự bác bỏ suy nghĩ của mình, cậu vừa đi loanh quanh vừa nâng cằm suy nghĩ.

"Thôi, kệ con mẹ nó đi. Trước tiên thì mình cần phải tìm nước uống và đồ ăn để lấp đầy bụng đã." Suy nghĩ xong một hồi, Vô Hải liền quyết định kệ mẹ việc tại sao mình lại ở đây mà cởi toàn bộ đồ trên cơ thể ra rồi tắm rửa lại một chút, sau đấy lại mặc trở lại.

Vô Hải nhìn quần áo của mình bổng dưng có cảm giác hơi là lạ nhưng cậu nghĩ mãi mà không nghĩ ra nó là gì.

Sau đấy, cậu bắt đầu đi vào rừng và xem xét xung quanh.

"Nơi này có hình như là khí hậu nhiệt đới, đất khô và nóng, xem ra là đang trong mùa khô."

"Trước tiên mình cần tìm một cây dừa để bổ sung thêm nước đã." Vô Hải đi một hồi cuối cùng cũng tìm được một cây dừa.

"Bỏ mẹ, mình không biết leo cây." Vô Hải suy nghĩ một liền nhận ra mình không hề biết leo cây dừa kiểu gì.

Sau khi dập mông hai lần, Vô Hải cuối cùng cũng hái được trái dừa xuống, cậu bổ dừa ra và bắp đầu húp sùm sụp như c·hết khát tới nơi rồi vậy.

"Mình từng nghe nói trên mạng nói rằng khi đang sinh tồn ở đảo hoang thì không thể liên tục uống nước dừa, mình không nhớ tại sao nhưng mình chỉ nhớ rằng nó rất có hại, không nên uống liên tục. Hừm, cuối cùng cũng có một thứ gì đấy có ích mà mình thấy trên mạng."

Vô Hải cạo đống ruột dừa ra rồi ăn, sau đấy tìm một chỗ thích hợp, đặt chúng nó hướng lên trên để có thể hứng nước mưa bất cứ lúc nào.



Sau đấy cậu tiếp tục hái thêm vài trái dừa nữa để làm chuyện tương tự. Do không nên uống nước dừa nhiều quá nên Vô Hải cũng đành đổ sạch chúng ra, cậu thấy có hơi tiếc, nhưng cũng đành vậy.

"Tiếp theo mình cần thức ăn... bỏ mẹ rồi... mình không biết cách để săn cũng đếch biết cách để phân biệt trái nào có độc hay không... trái duy nhất mình biết có thể dùng được là dừa..."

Vô Hải nghĩa mãi cũng nghĩ không ra, cuối cùng cậu mặc kệ luôn. Dù sao không ăn trong một tuần cậu vẫn có thể còn sống được mà...

"Đùa thôi, đúng là có thể sống được một tuần nếu không ăn đấy, nhưng nếu nhịn đói chỉ cần một ngày thôi là tay chân đã rã rời không làm được gì rồi, thế nên cũng không thể ngồi chờ c·hết được."

Vô Hải nghĩ lại, bắt đầu đứng dậy, thu đập mấy hòn đá nhìn có vẻ sắc bén rồi bắt đầu đập, mài để nó sắc lên.

Sau khi vô tình phá vỡ ba mươi cục đá và bỏ cuộc khoảng năm mươi hai lần, Vô Hải cuối cùng cũng tạm thời làm ra được một hòn đá sắc bén ra hồn.

Tiếp theo là gậy gỗ để làm cán và dây để buộc chặt, mất thêm hai tiếng và làm gãy tầm mười hai cái gậy nữa Vô Hải mới làm xong một chiếc giáo cực kỳ sơ xài.

"Bình thường mình thấy người ta hay đứng giữa sông chờ cá lại gần rồi dùng giáo đâm xiên qua nó rồi đem nướng để ăn, hừm... nhưng ở đây lại không có sông, mình tự hỏi gần bãi biển thì liệu có cá không nhỉ?"

Vô Hải chạy thằng ra ngoài bờ biển ở đằng xa, tiếng biển ào ạt vang lên, từng đợt sóng biển nhỏ đập vào chân Vô Hải khiến cả cơ thể cậu lắc lư như muốn bị cuốn đi theo biển sóng.

Đi một hồi tới mỏi cả chân thì cuối cùng cũng tìm được một vài con cá đang tung tăng gần bờ biển.

"Để xem nào, người ta thường nói hai chân phải đứng im, đợi đám cá lại gần, nhắm vào con cá thật chuẩn rồi xiên thủng người nó... hừm, thường thì mình thấy người ta hay đâm hụt nên chắc sẽ khó phết đấy..." Vô Hải nhắm vào ba con cá đang bơi tung tăng ở gần mình, sau khi đợi bọn chúng bơi lại khoảng các đủ gần, Vô Hải liền vung tay, phóng thẳng cây giáo về phía con cá!

Phập! Bọt nước tóe lên, cây giáo đá đâm thẳng xuống cát, những giọt máu loãng tanh hôi pha với nước biển từ từ nổi lên, con cá còn sống duy nhất hoảng loạn chạy đi.

"Ơ...?" Mặt Vô Hải ngơ ra, cậu từ từ đi lại cây giáo đá rồi rút nó ra khỏi mặt cát.

Dính ngay phía trên mũi giáo đá là hai con cá bị xiên que cùng một lúc đang còn giật giật lên một cách kịch liệt.

"Mình... cũng có khiếu phết đấy chứ nhỉ?" Vô Hải xoa cằm rồi tự sướng mà nói thầm.

Sau đấy cậu xách theo cá cùng giáo cũng mình rồi lại đi lên bờ.

"Bây giờ viêc mình cần làm là tạo lửa nhỉ? Cơ mà làm sao để tao ra lửa cơ?" Vô Hải cố gắng vắt óc ra để nhờ lại một cách tạo lửa mà cậu đã từng nghe trước đây ra rồi bắt đầu dựa theo ký ức mơ hồi mà làm theo.

"Đầu tiên mình cần một cành cây dẻo kiểu như cây tre vậy..." Vô Hải vào rừng và bắt đầu tìm kiếm một cành cây đạt đủ điều kiện tương tự.

Sau một hồi tìm kiếm thì cậu cuối cùng cũng tìm thấy một cái cây rất chắc và dẻo, hơn nữa Vô Hải lại còn vô tình tìm thấy một trùm sợi dây khô nữa, vừa hay.

Vô Hải dùng giáo đá rạch cái cây ra, cái cây dai cực kỳ nên cậu vô tình làm giáo đá vỡ ra làm đôi luôn.

"Kệ vậy, mình sẽ làm lại cái khác sau." Nói rồi Vô Hải đem cái cành cây dẻo dài, một khúc gỗ để làm trục và một đống dây cùng sợi bùi nhùi về để làm ra dụng cụ tao lửa.

Vô Hải dùng mấy sợi dây kéo sợi chúng ra rồi đan lại, sau đấy cột ở hai đầu của cành cây dẻo dai kia. Rồi sau đấy quấn sợi dây vào cành cây trục khoảng hai xăng ti.

Một cái dụng tạo lửa đã hoàn thành.

"Nhưng mình vẫn thiếu tay cầm... dùng đại viên đá đi." Vô Hải đem đống bùi nhùi đặt bên dưới một khuc cây phẳng rồi đặt dụng cụ tạo lửa lên trên nó.

Sau đó tay trái cầm lên viên đá, đặt l·ên đ·ỉnh của thanh trục, tay thì liên tục kéo cái cành cây nối với sợi dây kia.



Tay Vô Hải lỡ để thanh trục bị trật ra ngoài gần cả chục lần, thanh trục đập thẳng vào các ngón và bàn tay của cậu khiến da cậu liên tục tróc ra.

Nén đau, Vô Hải tiếp tục kéo dụng cụ tạo lửa cho đến khi có khói bốc lên, tia lửa đỏ từ từ hiện ra.

Vô Hải vui mừng đến phát khóc, cậu liền lao vào để thổi, khiến đám bùi nhùi bắt đầu cháy to lên. Sau đấy cậu bắt đầu ném vào bên trong vài cái củi khô, đặt ở xung quanh chúng.

Một đám lửa trên bãi cát đã hoàn thành.

"Ahahaha! Mình cũng có khiếu phết đấy chứ nhỉ?!"Vô Hải cười to lên nói với vẽ tự hào.

Sau đấy cậu rửa cá, lọc sạch nội tạng rồi cắt đầu chúng bằng con dao đá mà cậu vừa mới làm. Do tay nghề chả ra sao và vât dụng thô sơ cực kỳ khiến con cá bị nát ra tới mức có chút khó coi.

Ánh mặt trời dần dần lặn xuống đằng sau đường chân trời, nhuộm một màu đỏ cam lên biển khởi tạo ra một khung cảnh vào vàng cam tuyệt đẹp.

Ánh sáng lóng lánh chiếu lên như những viên bảo ngọc. Vô Hải xiên cá vào một cây que. Cậu thổi thổi vài cái vào con cá bị chiên hơi khét rồi gắn một miếng.

"Đắng vãi... lại còn nhạt nữa chứ, mình khát nước quá..." Vô Hải thanh thở mội hồi như vẫn nốc hai con cá vào bụng, tuy vậy, cậu cũng đã bị xương đâm vào họng không biết bao nhiêu là lần, còn xém nữa thì hóc cả xương cá.

Sau khi ăn xong, Vô Hải chỉ cảm thấy cơ thể đừ cả ra, mệt mỏi vô cùng, đó là do cả cơ thể cẫu như là bị đẩy tới giới hạn trong hết cả ngày hôm nay.

Cậu tìm một gốc cây nào đó, dùng áo bọc hai lỗ tai lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ dưới ánh lửa đỏ và biển trời đen.

.

.

.

Vô Hải thức dậy, điều đầu tiên cậu làm là rửa lại mặt mũi khiến cho đầu óc thanh tỉnh lại, rồi cậu bắt đầu ngồi trên bãi cát thẩn thờ nhìn bình minh ló rạng.

"Xem ra đây không phải là mơ rồi... hài..." Than vãn một hồi rồi Vô Hải đứng dậy, bắt đầu uống nước.

Ngày hôm nay cậu phải xây cho bằng được một cái chòi gỗ.

Đào mấy cái rãnh, chôn tám khúc cây lớn xuống đất làm trụ. Lấy cái dây trông có vẻ chắc chắn ra, cột chặt mấy khúc gỗ lại với nhau, cột thật nhiều vào, không cần sợ nhiều chỉ sợ thiếu.

Sau đấy cậu đi lấy mấy cái lá để chạy đi lợp mái, cậu đã từng làm một cái chòi tương tự rồi nên cũng khá thuận tiện. Cơ mà, nình thường thì cậu đóng chòi bằng đinh và dùng dây kẻm để cột, nhưng mấy cái dây này cũng khá chắc và dai, chịu lực cũng rất tốt nên chả sao cả.

Sập thì cùng lắm là xây lại thôi, dù sao thì căn chòi này được dùng để cho Vô Hải có thể ngủ trên cao đỡ phải có bọ bay vào người và dùng để chống mưa thôi ấy mà.

Hơn nữa cậu dựng căn chòi này chính giữa hai cái cây, càng giúp căn chòi kiên cố hơn một chút, cần thì làm thêm cái võng cũng được.

Tốn cả một buổi sáng đến gần giữa trưa Vô Hải mới hoàn thành được cái chòi này.

Sau đấy cậu đi ra ngoài, rửa lại đống võ dừa dùng để chứa nước mưa. Sau đấy lại đi làm một cái giáo đá khác để xiên cá.



Phập! Lần này Vô Hải đã một phát xiên được tận ba con khiến cậu vui đến quên cả lối về. Vô Hải nướng trước một con lên ăn, hai con còn lại bọc trong lá chuối để dành chút ăn.

"Hừm... liệu mình có nên tìm cứu trợ không nhỉ? Dù sao thì cứ đợi mãi như này thì cũng không phải là cách. Thời gian càng lâu dài thì tỷ lệ mình sẽ gặp nguy hiểm càng cao."

Sau một hồi suy nghĩ, Vô Hải liền quyết đing thu thập đá và sỏi, tạo nên ba chữ SOS vô cùng khổng lồ rồi cậu bắt đầu đi vào rừng tìm hiểu nơi này, xem xem liệu nó có phải là một hòn đảo hay không.

"Hah... mình nhớ chăn ấm đệm êm quá, mình thèm thịt, khát vỡi, phải chi có nước lọc ở đây thì hay nhỉ? Hà... tại sao mình lại ở đây cơ chứ, con mẹ nó!!!" Vô Hải vừa đi vừa lầm bầm trong miệng cuối cùng hóa thành ngửa đầu hét thật to lên trời.

Vô Hải thử dài một hơi, bổng dưng cậu nghe thấy tiếng gì đó, quay đầu nhìn sang thì thấy một con lợn rừng đang thở hừng hực, tràn đầy khí thế và sát khí mà nhìn chằm chằm vào cậu.

"AAAAAAHHHH!!! CỨU TÔI VỚI!!" Vô Hải la hét thất thanh, điên cuồng ba chân bốn cẳng chạy thằng về phía trước.

Con lợn rừng thì điên cuồng đuổi theo sau, miệng thì chảy ra cả đống dãi như là gặp được mồi và chuẩn bị được đánh chén một bữa ngon lành vậy.

Cả hai liên tục dí nhau ra tới tận bờ biển, Vô Hải xoay người lại ném thẳng cây giáo về phía con lợn rừng nọ.

"Hí!!!" Con lợn rừng nhìn cũng chả thèm nhìn đã dùng sừng đánh bay cây giáo đi, cơ mà hành động này trông có vẻ như đã càng chọc điên nó lên hơn, khiến nó đuổi cậu còn nhanh hơn cả trước.

Vô Hải khóc ra cả nước mắt, càng ba chân bốn cẳng dốc toàn lực, vừa chạy còn vừa liên tục chửi thề.

Rầm! Con lợn rừng đuổi kịp Vô Hải và tông thẳng vào người cậu.

Vô Hải bay thẳng lên trời rồi ngã cái đùng vào bãi biển khiến cả người cậu ướt sũng.

Bọt nước bắn lên cao, Vô Hải cảm thấy cơ thể ê ẩm khắp nơi.

"Khốn nạn thật, may mà mình nhảy đi trước khi nó kịp tông. Không thì cú đấy đã đụng gãy xương mình rồi." Vô Hải bực mình thì thầm rồi xoa xoa lưng của mình. Mà đúng lúc vừa ngước lên, cậu đã thấy con lợn rừng đang hằm hằm sát khí nhìn cậu, chân liên tục cào trên đất chuẩn bị tung đòn dứt điểm.

Vô Hải nhìn thấy vậy thì hốt hoảng cả lên, cậu lập tức vội đứng dậy nhưng lại ngã xuống lần nữa.

Vô Hãi nhìn lại chân của mình. Chúng đang run rẩy kịch liệt, dưới áp lực của c·ái c·hết và sự hoảng sợ đối với mối nguy hiểm trước mặt đã khiến đôi chân của Vô Hải không thể đứng lên được nữa do sợ hãi.

"Mẹ nó! Đứng dậy cho tao! Nhanh lên!!" Vô Hải hoảng loạn liên tục la lên.

Con lợn rừng nọ bổng dưng gầm lên lao thẳng về phía Vô Hải. Tròng mắt cậu co lại, hai hàm răng liên cắn vào nhau.

"Vậy, đây là là kết thúc của mình à? Mình sắp c·hết rồi sao? Khốn nạn thật, cái quái gì cơ chứ, tại sao chuyện này lại xảy ra với mình...?" Vô Hải nghiến răng liên tục suy nghĩ và gầm thét lên trong đầu.

"CON SÚC VẬT NÀY NỮA! TRÁNH RA!!" Vô Hải hét lên, hai tay từ dưới mặt biết vung thẳng về phía con lợn rừng như đang cố vung nước để đuổi nó ra vậy.

Nhưng điều thần kỳ bất ngờ xảy ra. Từ dưới mặt biển, cuốn theo tay của Vô Hải, những dòng nước từ từ hội tụ lại. Một luồng ánh sáng xuất hiện, dòng nước của biển cả liên tục bị cuốn vào áng sáng đấy rồi chúng từ từ kéo dài ra, hóa thành một thứ vũ kỳ lạ hướng theo cánh tay của Vô Hải mà phóng thẳng đến chỗ con lợn.

Con lợn bất ngờ, tròng mắt phóng to ra, nó liền muốn thắng lại để tránh khỏi thanh v·ũ k·hí dài kỳ lạ đang phóng tới này. Nhưng quán tính đã khiến việc đấy trở thành không thể.

Phập! Thanh v·ũ k·hí nọ cắm thẳng vào giữa mặt con lợn rừng tạo ra ba cái lỗ trên đầu nó.

Dòng máu nóng đỏ liên tục phun ra không ngừng dính đầy lên trên mặt Vô Hải.

Bổng dưng, tròng mắt Vô Hải co lại, gương mặt trở nên có chút quái dị rồi rất nhanh liền đã trở lại vẻ mặt sợ hãi bình thường.

Trong mắt con lợn rừng đảo lên rồi dần chỉ còn lại lòng trắng. Nó ngã thẳng sang một bên rồi c·hết ngay tại chỗ.

Mặt Vô Hải đờ ra như n·gười c·hết, miệng thì không thể khép lại được. Bổng dưng thanh v·ũ k·hí nọ rung lên vài cái liền bay thẳng ra khỏi xác của con lợn rừng, quay trở lại cánh tay đang còn đang giơ ra của Vô Hải.

"Cái ... gì vậy?" Vô Hải ngạc nhiên tới mức không biết nên nói gì.