Chương 11: Tử Đồ và Bị Tập Kích
Ở một khu vực bí ẩn nào đó, với mái tóc nửa vàng tuyệt vời dài tới cổ và đôi mắt đỏ tươi như máu.
Hắn ta là một chàng thanh niên với gương mặt trẻ trung, đẹp trai, với chiều cao lên tới một mét tám lăm, mặc một bộ vest trắng, áo sơ mi đen và cà vạt đỏ.
Tử Đồ, Andozela Trần. Một người con gốc việt, mang một nửa dòng máu anh quốc.
Andozela đá cái văng cái xác khô héo của một của một người đàn ông rồi quay sang nói với giọng điệu như thể hắn đang cảm thấy vô cùng phiền phức vậy.
"Chậc, đám giáo hội và chính phủ các ngươi phiền quá đấy."
Ở phía bên kia, mái tóc đen, gương mặt nghiêm túc, đeo một sợi dây chuyền mặc trên mình thánh bào màu viền bạc có hình một cây thánh giá sau lưng.
"Câm mồm đi quân ác ôn, chuẩn bị nhận sự lấy trừng phạt của thánh thần đi này." Người thanh niên nọ rút ra một thanh kiếm trắng dài khều nhưng thanh kiềm này tuy dài mhưng khá mảnh khảnh, thanh kiếm bổng dưng phát ra thứ ánh sáng thần thánh mà ấm áp.
Điều đăc biệt là thanh kiếm này không được rút theo kiểu bình thường, nó quá dài để tay người có thể lấy nó ra. Cái bao kiếm trên lưng của người thanh niên tự động tách ra làm đôi để anh có thể dễ dàng mà lấy được thanh kiếm.
Người thanh chém ngang chém dọc vài cái như đang thử nghiệm rồi nhìn chằm chằm vào Andozela mà nói.
"Ngươi đang m·ưu đ·ồ thực hiện thứ gì vậy? Quân ác ôn!" Người thanh niên nọ lao lên, thanh kiếm sáng bổng dưng dài ra một kỳ lạ rồi chém thẳng về phía Andozela.
Andozela nhảy lên né tránh đòn chém một cách hoàn hảo đồng thời cũng đáp lại.
"Làm gì á? Làm thứ mà một Tử Đồ như nên làm, hút máu người. Thế thôi." Andozela hai tay vẫn đút trong quần rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
"Cơ mà ta không có thời gian để chơi với ngươi nhé, bái bai."
Andozela vẩy tay chào tạm biẹt rồi cơ thể hắn từ từ chìm vào trong bóng tối, người thanh niên vội lao lên rồi đuổi theo hắn.
"Đứng lại!!"
Ánh sáng chiếu rọi khoảng không gian tối tăm. Bức tường trước mặt thanh niên bổng dưng b·ị c·hém ra cả chục vết chém dài tới tới mười mét khiến bức tường toàn bộ đều đổ sụp xuống đất.
"C·hết tiệt! Lại để hắn trốn rồi..." Người thanh tức giận thu lại ánh sáng phía trên thanh kiếm rồi lần nữa thu nó vào trong bao.
Ở một bên khác, người đàn đang đi trên đường phố tản bộ như chốn không người, thưởng thức cảnh đẹp và sự ồn ả của phố phường ban đêm.
"Hừm, tên nhóc mạnh thật đấy nó làm cam thấy nguy hiểm thật, đối trực tiếp chưa chắc gì mình đã thắng được nó." Andozela thầm nghĩ trong lòng rồi đội một cái mũ trắng lên mà đi tiếp.
Vẻ đẹp của hắn thu hút khá nhiều ánh nhìn, đặc biệt là ánh mắt tới từ những cô gái trẻ.
Đôi mắt của hắn liếc nhìn xung quanh, đăc biệt là những thiếu nữ trẻ tuổi một cách chăm chú như đang thưởng thức vẻ đẹp nghệ thuật của một món ăn đầy tinh tế.
Bổng dưng, hắn giật mình một chút rồi nhìn về một hướng nào đấy.
"Hà Ngân... c·hết rồi à?"
Andozela hắn dừng lại bên cạnh một con hẻm tối tăm, ngẫm nghĩ một lát, như là đang suy tính một cái gì đó.
"Lin. Hãy mau chóng tới điều tra c·ái c·hết của Hà Ngân." Một đôi mắt màu đỏ đục liền xuất hiện ra từ trong bóng tối, đó là một người phụ nữ, cô ta cung kính nói.
"Vâng."
Andozela Trần dừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Mà, ta còn có một nhiệm vũ khác cho ngươi đây. Hãy mang theo mấy con Huyết Hầu đang rảnh rỗi của ta theo luôn, nhớ cẩn thận đấy." Hắn ném lấy một tờ giấy cho Lin rồi đi tiếp.
"Tuân lệnh ạ." Nói rồi cơ thể người phụ nữ nọ liền biến mất trong đêm tối, còn Andozela thì tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Tiếp sau đấy, hắn liền nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng bấm điện thoại ở một bên, hắn tiếp cận cô nàng rồi cởi chiếc mũ của mình rồi đặt trước ngực hơi cúi đầu xuống chào hỏi.
"Chào quý cô. Cô có thể cho tôi một chút thời gian được chứ?"
Cô gái trẻ bị vẻ đẹp và sự lịch thiệp của hắn thu hút, lập tức mặt đỏ lên gật đầu.
"A!? À... vâng ạ!"
Tiếp đấy hai người bắt đầu trò chuyện một cách vui vẻ, cái bóng đen mờ mịt của hắn được ánh đèn nê ông chiếu ra, hoàn toàn đè lên toàn bộ thân hình của cô gái trẻ.
.
.
.
Vô Hải tỉnh dậy, Bật tivi lên rồi mở loa thật lớn, sau đấy cậu bắt đầu nấu mỳ để ăn sáng.
"Vào chiều ngày hôm qua, một tử tù đã bị đưa ra pháp trường, thực thi công lý của pháp luật. Được biết tử tù này là một trong những tên t·ội p·hạm đã tham gia vào một vụ án cách đây mười năm..."
Giọng của nữ dẫn chương Nguyễn Thị Kim Anh trình quen thuộc vang lên. Vô Hải hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục công việc nấu mỳ của mình.
Đã nửa tháng kể từ ngày Vô Hải gặp lại Tử Đằng, thời gian đã trôi qua khá lâu. Vô Hải rửa xong chén đũa liền bắt đầu rửa tay của mình.
Bổng dưng nước từ trong vòi bay ngược lên trên rồi dần dần cùng một lúc tạo thành bốn quả cầu nước khác nhau.
Sau đấy bốn quả cầu nước này từ từ dung hợp lại thành một quả cầu nước to hơn.
Sau đấy Vô Hải từ từ co lại bàn tay của mình, quả cầu nước cũng co lại lại theo khiến kích cỡ của nó nhỏ lại một chút.
Vô Hải tắt vòi nước rồi đi ra sân sau phóng thẳng cầu nước lên bức tường ở ngoài này.
Đùng! Quả cầu nước bay thẳng về phía bước tường, cú va đập mạnh khiền bức tường lỏm vào một chút, các vết nứt xuất hiện ra một cách lưa thưa nhưng cũng khá dài.
"Ừm, cũng mạnh đấy." Vô Hải gật đầu hài lòng rồi xách cắp rời đi.
.
.
.
Vô Hải đi xe buýt đến trường vì xe đạp của cẫu vẫn đamg để ở nhà Chí Duy. Sau khi đến trường thì vừa hay cậu gặp được Chí Duy đang đứng ở ngay trước cổng trường.
"Yo! Nay đi học sớm vậy mày?" Chí Duy nhìn thấy Vô Hải thì liền giơ tay lên chào rồi cười rồi hỏi. Vô Hải thì trả lời một cách rất đơn giản.
"Vì tao tự dưng nổi hứng đấy, mày ăn gì chưa? Ra căn tin đớp không?"
"Ừ, tao cũng chưa ăn gì cả?" Chí Duy đáp lại rồi cả hai cùng nhau đi tới căn tin. Ngồi ở căn tin, Chí Duy đột nhiên nói.
"Mà cũng kinh khủng thật đấy nhỉ? Ông thấy mới tới dạy có hai ba ngày mà đ·ã c·hết rồi."
"Tao không để ý lắm, mày thấy ổng là người như thế nào?" Vô Hải ăn nui xào trong miệng rồi ngước lên hỏi Chí Duy.
"Chắc là hiền? Lão có vẻ khá ít nói nhưng lão lại rất nhiệt tình trong việc dãy học và trả lời mấy câu hỏi một cách nghiêm túc. Có lẽ là vì công việc hay tính các gì đấy? Tạo chịu." Chí Duy lắc đầu cười rồi sau đấy bổng dưng chuyển qua chủ để khác.
"Mà nói về n·gười c·hết làm cái gì, nói về người sống đi. Mày không thấy dạo gần đây có nhiều vụ t·ai n·ạn, g·iết người hay hiện tượng kỳ lạ nhỉ?"
"Ừ, tao cũng thấy lạ, nhưng kệ mẹ nó đi, chừng nào lan đến mình rồi tính." Vô Hải cười haha rồi trả lời lại câu hỏi của bạn mình.
"Ừ ha, mày nói đúng." Chí Duy cười rồi bưng chén bánh canh lên bắt đầu húp.
Cả hai cứ tiếp tục ăn như vậy sau đó lãi nói chuyện cho đến khi trống vang lên thì vào học.
.
.
.
Vô Hải cùng Chí Duy đi chơi ở tiệm net tới tận tối mới về.
Cậu bước vào căn nhà u ám, không có thanh cũng chẳng có một bóng người rồi bật đèn lên.
Ánh sáng từ cái đèn treo trên tường nhà lập tức sáng lên, Vô Hải mở cửa ra cho thông thoáng căn nhà rồi bắt đầu đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm.
Nhưng bổng dưng, một thứ sinh vật với đôi mắt đỏ kỳ dị lao lên, t·ấn c·ông Vô Hải.
"Tập kích ư?!"
Vô Hải nhanh chóng phải ứng lại mà lùi về sau, mà ngay khi cậu vừa lùi về, một sinh vật khác với lôi mắt đỏ lừ đã lao ra t·ấn c·ông Vô Hải.
Vô Hải tung một quyền bằng tay phải đấm dính sinh vật ấy vào tường rồi tụ nước ở tay trái, bắn gãy xương con đầu tiên t·ấn c·ông Vô Hải.
Sau khi nhìn kỹ lại thì Vô Hải thấy rằng đây là hai con chó, khác biệt duy nhật của bọn chúng với mấy con chó thường là răng nhọn và dài quá mức cùng lôi mắt màu đỏ đấy khát máu và hung tợn.
Vô Hải nhanh chóng triệu hồi ra Đinh Ba rồi chạy ra ngoài vì cậu biết rằng mình đã bị tập kích. Ngay khi cậu vừa ra ngoài, hai con chó khác cũng liền lao lên, há ra cái miệng chảy đầy dãi với cả đống răng nanh sắc nhọn của mình, cắn thẳng về phía Vô Hải.
Vô Hải nghiêng người tránh phát cắn của con đầu tiên rồi dùng Đinh Ba xiên c·hết con thứ hai, găm thẳng nó vào trong tường.
Bổng dưng một con mèo từ trên cành cây lao ra, móng vuốt sắc nhọn dính đấy bụi bẩn của nó nhắm thẳng vào mắt Vô Hải mà đến.
Vô Hải tung ra một đấm, đấm thẳng con mèo vào trong tường, toàn bộ xương sườn của nó bị đập gãy nát ra cùng với quả tim.
Dạ thịt con mèo rách ra rồi chảy cả đống máu dính vào tay Vô Hải, miệng nó ngác lên không khép lại được rồi từ từ trượt xuống đất.
Vô Hải xách theo Đinh Ba chạy đi, con chó ban nãy cũng cùng hai con chó trong nhà không biết hồi phục từ khi nào dí theo Vô Hải.
Vô Hải bổng dưng dừng hẳn lại hành động của mình quay ngoắt ra đằng sau chém bay đầu một trong ba con chó dí theo mình.
Mà lúc này, vừa hay lại có một con mèo từ bên cạnh nhảy ra, nếu Vô Hải tiếp tuc chạy thì chắc chắn sẽ đâm trúng nó.
Vô Hải chém bay đầu con chó thứ nhất thì đá con chó thứ hai ra ngoài. Sau đấy cậu dùng Đinh Ba ngăn họng con chó thứ ba rồi dùng đạn nước bắn thẳng vào họng nó cho nó c·hết tươi tại chỗ.
Con chó thứ ba ngã xuống miệng liên tục khọc ra nước pha máu cùng mảnh nội tạng.
Con mèo từ phía sau lao lên thì bị Vô Hải né sang một bên rồi dùng chân đạp một phát bẹp dí vào trong bước, máu tươi nội tạng văng ra đủ cả. Bổng dưng có con chó từ đầu chui ra, cắn một phát vào vai Vô Hải.
Một cái xúc tua từ đằng sau lưng cậu hiện ra, quật bay con chó vào tường trước khi nó kịp làm gì.
Nhưng móng nó bám quá chặt, khi Xíc Tua đánh bay nó thì cũng tình da của Vô Hải bi rách ra khá sâu.
Vô Hải nghiến răng, tạo ra hai quả cầu nước, bắn thẳng vào con chó. Phát bắn mạnh mẽ đập nát nội tạng của nó khiến nó c·hết t·ại c·hỗ.
Vô Hải tiếp tục chạy thì bổng có ba con chó cùng lúc lao lên, Xúc tua quật một phát, ý đồ đánh bay đi hai con chó nhưng lại bị một cin né được, con còn lại thì hứng trọn đòn, bay ra rồi c·hết luôn tại chỗ.
Hai con lao lên, Vô Hải dùng đinh ba xiên c·hết một con, con còn lại thì cắn thẳng vào chân cậu, muốn xé toạc thịt trên đùi cậu ra nhưng bi Vô Hải dùng Đinh Ba xiên ngược vào cổ, ngừng lại hành động này.
Một con chó khác cũng lao ra rồi cắn nốt vào phần chân còn lại của Vô Hải, Xúc Tua cũng kịp thời ngăn nó lại bằng cách đập dí nó vào tường. Nhưng điều này cũng vừa hay tạo ra cơ hôu cho một con khác nhảy vào cắn cái đùi còn lại của Vô Hải.
Vô Hải nghiến răng, đ·âm c·hết nó.
Hàm răng con chó từ từ nhả ra rồi ngã xuống, bắp đùi Vô Hải chảy máu vô cùng kịch liệt và kinh khủng. Cậu nén đau rồi chống Đinh Ba mà rời đi.
Bổng dưng, từ trong bóng tối đằng sau cậu một bóng đen từ trên cao lao xuống, móng tay sắc nhọn đâm thẳng về phía cổ của Vô Hải.
Xúc tua sau lưng cậu đánh về phía bóng đen đó nhằm ngăn nó lại nhưng bất thành. Bóng đen đấy đạp vào tường hạ xuống đất rồi lần nữa phóng lên nhằm tránh đi cú quật của Vô Hải.
Ngay lúc bóng đen sắp đâm lén thành công thì bổng dưng có một cái xúc tua thứ hai, hình dạng y chang cái xúc tua kia lao ra, đánh thẳng vào mặt bóng đen khiến nó bất ngờ không kịp phòng bị mà b·ị đ·ánh lùi ra sau.