Chương 12: Vô Hải vs Tử Giả Lin
Trên đường phố tấp nập đông người, Chí Duy đi trên con xe đạp điện quen thuộc của Vô Hải.
"Sáng quên không kêu nó sang nhà lấy xe. Thôi kệ vậy." Chí Duy thì thầm trong miệng rồi lái xe chạy thẳng tới nhà của Vô Hải.
.
.
.
Hai cái xúc tua y hệt nhau, được làm từ nước, trong suốt, trơn nhẵn và đầu hơi nhọn.
Vô Hải quay lại, bóng đen kia lai là một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh. Cậu không quan tâm lắm tới chuyện này mà nâng tay lên tạo ra bốn quả cầu nước, hợp lại thành một rồi phóng thẳng về phía của Lin.
Lin né sang một bên rồi tiếp tục lao lên phản kích. Vô Hải thảy Đinh Ba cho Xúc Tua rồi ngồi bệt xuống đất, máu từ hai đùi cậu vẫn chảy ra không ngừng. Vô Hải ngồi xuống rồi tạo ra một quả cầu nước, bọc lại hai v·ết t·hương cho mình.
Cậu dùng nước để lọc hết dãi và máu của mấy con chó ra rồi ném chúng ra ngoài trước khi chúng kịp truyền vào cơ thể cậu quá sâu. Nhưng máu thì không ngăn lại được, chỉ có thể tạm thời cầm lại.
Xúc Tua nắm lấy Đinh Ba ném thẳng về phía Lin, Lin nhẹ nhàng tránh được rồi như không có chuyện gì mà tiếp tục lao lên.
Vô Hải bỏ việc cầm máu, tay hội tụ bốn quả cầu nước, gắng hết sức khiến chúng nén lại bằng kích cỡ của hai quả cầu nước rồi bắn thẳng về phía Lin.
Lin xoay người né tránh viên đạn nước. Đạn nước bay được cỡ hai mươi mét thì rã ra thành một đống chất lỏng rồi tan ra.
Lin rút súng ra bắn nã liên tục vào Vô Hải. Hai cái xúc tua đan lại thành hai lớp bảo vệ, có hai lớp xúc tua nước bảo vệ, viên đạn thậm chí còn không thể xuyên qua được nó và hoàn toàn bị ngăn lại ở bên trong.
Hai cái xúc tua kia vung mạnh, tất cả bảy viên đạn bên trong hai cái xúc tua đều bị thảy ra bên ngoài. Hai trong số chúng găm thẳng vào người Lin, nhưng không quá sâu vì lưc thảy khá yếu, nhưng đủ để g·ây t·hương t·ích tận xương.
Với khả năng hồi phục kinh khủng của mính, đạn bị đẩy ra khỏi cơ thể Lin, v·ết t·hương thì nhanh chóng lành lại. Một trong những viên đạn bay vào tay cầm súng của Lin khiến súng của cô văng ra ngoài.
Còn tình huống bên này của Vô Hải thì không tốt cho lắm, máu liên tục chảy ra khiến ý thức của Vô Hải dần mờ đi, mất một phần ba máu là con người sẽ c·hết, Vô Hải đã mất lượng máu đủ để người gần ngất đi.
Vô Hải lườm về phía Đinh Ba. Mà lúc này, Đinh Ba run lên hai cái rồi phóng thẳng về phía Vô Hải.
Lin như cảm nhận được cái gì đấy thì lập tức nghiêng ra sau, nhưng cánh tay phải của cô vẫn bị Vô Hải xin đi mất.
Sau đấy nhân lúc Lin mất đà, Vô Hải liền tụ cầu nước bắn thẳng về phía cô.
Quả cầu nước thẳng vào người Lin khiến cô bay ra ngoài đập thẳng vào tường, gãy vài cái xương sườn cô phun ra một ngụm máu đau đớn. Xúc Tua bắt được Đinh Ba, liền lần nữa ném về phía Lin.
Lin cố gắng nhảy ra nhưng không kịp, Đinh Ba găm thẳng vào trong bụng của cô.
Mà lúc này, do mất quá nhiều máu, Vô Hải liền bắt đầu nghiêng nửa rồi cuối cùng là ngã xuống mặt đất, hoàn toàn ngất đi.
Lin nhân cơ hôi này, rút Đinh Ba ra rồi ném nó lên trên nhà. Ngay khi cô sắp tiếp cận được Vô Hải thì hai cái Xúc Tua bay ra, Lin có ý định né nhưng một cái xúc tua đánh vào chân, cái còn lại tương thẳng vào mặt khiến Lin bay ra xa, đập vào tường ngã xuống đất.
Cô từ từ đứng dậy thì bổng dưng, liên tiếp các t·iếng n·ổ trầm thấp vang vang lên.
Hàng chục viên đạn liên tiếp đâm xuyên qua cơ thể Lin, vô số lỗ đạn hiện ra trên người cô khiến máu như suối mà chảy ra ngoài.
Nhưng may thay không phát nào trúng não vì cô đã dùng cả hai tay mình chặn lại đầu.
Ở phía bên kia chính là Chí Duy đang cầm trên tay môt khẩu Uzi nhắm thẳng vào Lin mà đến.
Còn chưa để cô kịp nhìn mặt, thì cậu đã tiếp tục nã súng khiến cô phải nhảy lên trần nhà rồi lẫn mất.
"Này! Vô Hải! Mày có sao không?! Vô Hải!!!"
Chí Duy vội vàng lo lắng lao lên đỡ Vô Hải dậy, nhìn hai v·ết t·hương trên chân cậu. Chí Duy liền đẩy xe đạp vào nhà rồi vội vàng cõng Vô Hải dậy chạy đi mất.
.
.
.
Vô Hải từ từ tỉnh dậy trên giường.
"Môt cái trần nhà lạ lẫm. À mà khoan, cái trần nhà này trông quen quen thì phải." Vô Hải từ từ tỉnh dậy rồi nhìn xung quanh.
"Đây là phòng thằng Duy mà?"
Mà đúng lúc này, Chí Duy cũng mở cửa đi vào. Thấy Vô Hải đã tỉnh thì vui mừng nói.
"Ô? Mày tỉnh rồi đấy à? Ăn sáng không?"
"Sao tao lại ở phòng của mày vậy?" Vô Hải khó hiểu hỏi. Chí Duy thì đắc ý cười.
"Tao tấy mày nằm liêt trên đường, thấy thương nên mang về ấy mà. Cơ mà tao không ngờ là mày lại cũng sở hữu siêu năng lực cơ đấy."
Vô Hải có chút bất ngờ rồi thở dài gãi đầu ngáp nói.
"Mày biết rồi cơ à? Mà, chả sao cả, tao cũng không quan tâm đâu."
"Thôi nào, đừng như vậy chứ, nói thật là tao cũng có siêu năng lực đấy." Chí Duy cười hì hì rồi đáp.
"Vãi? Thật á?" Vô Hải thật sự vô cùng bất ngờ mà bật dậy hỏi.
"Ừ." Chí Duy gật đầu khẳng định.
Mặt Vô Hải ngơ ra một lúc rồi bật cười. "Phụt... hahaha!! Con mẹ nó, vậy mà lúc trước hai thằng còn tán phét về việc muốn có siêu năng lực cơ đấy."
"Hahaha! Nghe lại mà cảm thấy xấu hổ thật." Chí Duy cùng Vô Hải đồng loạt cười lên vô cùng thoải mái.
"Mà, tao ngất bao lâu rồi?" Vô Hải chuyển qua hỏi. Chí Duy không suy nghĩ mà đáp luôn.
"Khoảng ba ngày. Tao ngâm mày trong nước hai ngày, mới vớt mày ra ngày hôm qua đấy."
"Hả? Sao mày biết năng lực của tao là gì?" Vô Hải bất ngờ mà hỏi.
"Là nhớ thú cưng chui ra từ ngực nói cho tao đấy. Nó khôn phết, còn biết viết cả chữ nữa."
Nói đến đây, Vô Hải liền chú ý nhìn xuống ngực mình thì không thấy hình săm đâu, nhìn sang bên cạnh môt góc trong căn phòng thì thấy Hải Kỳ đang nằm ngủ vô cùng yên tĩnh trong một cái thau nước.
"Nó đã chăm mày suốt hai ngày qua đấy." Chí Du chỉ chỉ nói. Vô Hải mỉm cười nhìn nó rồi quay sang hỏi Chí Duy.
"Mày ăn sáng chưa? Tao đói quá."
"Tao cũng chưa cùng đi ăn thôi nào."
.
.
.
Sau đấy cả hai cũng nhau đi ra ngoài nấu hai bát mì lên ăn chung.
"À mà năng lực của mày là gì thế?" Chí Duy bổng dưng hỏi Vô Hải. Vô Hải cũng chả để ý mà bật vòi nước tạo ra một cây đinh ba để cậu ta xem luôn.
"Tạo ra Thanh Đinh ba này từ nước và hồi phục bằng cách ngâm nước."
"Uầy!! Ngầu thế!" Hai mắt Chí Duy sáng lên. Sau đấy Vô Hải nói tiếp.
"Còn chưa hết đâu." Vừa kết câu thì cậu ném cây Đinh Ba ra, cây Đinh Ba rơi xuống ghố sô pha ở đằng xa rồi run lên hai cái, quay trở lại tay của Vô Hải.
"Và đây là năng lực thứ ba của tao." Vô Hải nói. Chí Duy thì hét lên "Ngầu vãi!"
"Năng lực của mày sao mà ngầu thế!"
Vô Hải thì không để ý gì mà hỏi ngược lại cậu một câu. "Thế năng lực của mày là gì?"
Chí Duy không ngay lập tức đáp lại mà cầm lên một con dao. Bổng con dao đấy biến mất trong sự ngạc nhiên của Vô Hải rồi lần nữa từ hư không quay trở lại tay cậu.
"Năng lực của tao là một không gian chứa đồ rộng năm mét khối, có thể chứa bất cứ thứ gì trừ vật sống."
Vô Hải cực kỳ bất ngờ và cảm thấy thú vị vì năng lực của Hải Kỳ chỉ chưaơ được nước mà thôi, chứ không thể chứa được vât phẩm khác kể cả là sống hay không.
"Còn năng lực thứ hai của tao là..."
Bổng dưng tầm mắt Vô Hải thay đổi, khung cành xung quanh cứ như là vừa bị kéo lên vừa bị kéo xuống rồi thay đổi sang một khung cành khác vậy.
Cho đến khi Vô Hải nhận ra được chuyện gì xảy ra thi cậu đã ở ngay vị trí mà Chí Duy vừa đứng rồi.
"Tao có thể thay đổi vị trí của mình với một vật sống khác nặng kilogam trở lên." Chí Duy mỉm cười nói.
Khóe miệng Vô Hải giật giật, trán chảy mồ hôi.
"Năng lực mẹ gì mà OP thế?" Vô Hải lầm bầm nói ra. Với thứ năng lưc này thì đúng thật có thể làm ra đủ trò đấy.
*OP: OverPower