Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chúa Tể Hải Dương

Chương 13: Tập Bắn Súng




Chương 13: Tập Bắn Súng

"Sáng ngày hôm nay, tại chung cư... đã phát hiện ra xác của một gia đình ba người với tình trạng thiếu máu trầm trọng..." Giọng nói của nữ dẫn chương trình Nguyễn Thị Kim Anh quen thuộc vang lên từ trong tivi.

"Vậy là... mày là người đã g·iết Hà Ngân và ổng là một Tử Giả hả?" Trán Chí Duy chảy xuống mồ hôi, khóe miệng giật giật bất ngờ mà nói.

Vô Hải không ngay lập tức trả lời lại nà húp một miếng nước rồi mới đáp "Ừ, giờ thì tao đang bị đám chúng nó dí đây, phải chi hôm qua mày g·iết luôn con Tử Giả kia thì tao thoát được mẹ rồi." Sao đấy cậu nghĩ lại một chút, thấy câu mình vừa nói hơi sai sai nên sửa lại một chút.

"À nhầm, nếu chúng nó tìm được tao rồi thì dù có g·iết con Vampire đó thì cũng chẳng có tác dụng gì cả nhỉ. Phải là nếu này g·iết được con đó thì chúng ta có khi đã có thêm một chút thời gian để chuần bị rồi ấy chứ."

Chí Duy ngồi dựa ra sau ghế rồi xoa xoa cằm như đang suy tính cái gì đấy vậy.

"Mày hình như lúc nào cũng bị tập kích đúng không?"

"Hử? Ừ, Có một lần thì tao tập kích Hà Ngân trước, nhưng lão vẫn chạy được." Vô Hải không hiểu ý của Chí Duy lắm nhưng cũng trả lời lại.

"Sao mày không nghĩ đến việc chúng ta ngay bây giờ sẽ đi tìm con Tử Giả đấy rồi đánh phủ đầu nó trước khi nó tìm mày lần nữa?"

Nghe câu trả lời của Chí Duy, Vô Hải cũng suy nghĩ một chút, nhưng lại lắc đầu đáp.

"Không thể nào, chính phủ cũng đang lùng sục bọn Tử Giả thế nhưng số lượng Tử Giả bị chính phủ tìm thấy cũng không ít. Chỉ với hai thằng chúng ta thì không thể nào tìm được đâu."

Chí Duy suy nghĩ một hồi rồi nở nụ cười nói ra.

"Nếu tìm không thấy thì chúng ta sẽ dụ nó ra thôi."

"Ý mày là..." Vô Hải nhướng mày dường như có chút suy nghĩ về việc này.

"Thì ý tao là, tên Tử Giả đấy đang lùng sục mày tất nhiên là phải có một lý do nào đấy mà phải không? Mà lý do đấy chắc chắn là vì mày đã g·iết Hà Ngân, một đồng bọn và làm gián đọan kế hoạch của chúng nó rồi. Con Tử Giả đó hẳn đã nghe lệnh từ kẻ cầm đầu để đi thủ tiêu mày."

Còn về tại sao Chí Duy không nghĩ rằng Tử Giả kia là tên cầm đầu thì cậu không nghĩ rằng tên cầm đầu sẽ yếu như vậy đâu.

"Nên giờ tao sẽ chạy ra ngoài làm mồi câu để bắt nó á?"



"Bạn tôi có khác, rất hiểu ý nhau."

Vô Hải dùng đôi mắt híp để nhìn một kẻ khốn nạn mà nhìn chằm chằm vào Chí Duy.

"Được thôi nghe hay đấy. Nhưng chỉ nên làm vào ban đêm thôi, vì đám Tử Giả sẽ trở nên yếu không tả được vào ban ngày mà. Từng đấu với một con Tử Giả vào ban ngày rồi nên tao biết, bọn nó sẽ không thò đầu ra vào ban ngày đâu." Vô Hải nhún vai đáp lại. Chí Duy thì vỗ tay rồi cười nói.

"Tốt lắm! Vậy thì trước đấy tao phải cho mày cái này đã." Lúc này, tay Chí Duy lần mò như thể đang tìm cái gì đấy vậy. Sau đấy cậu lầm bẩm "Đây rồi." Ngay lập tức, một khẩu súng liền đã hiện ra ngay trên tay cậu.

Chí Duy tiếp lấy ra thêm một khẩu súng khác rồi lên trên bàn.

"Uzi hay còn có thể gọi là tiểu liên cho thân thiện, nặng khoảng ba ký rưỡi chứa được tối đa là năm mươi viên, có thể xả ra năm trăm viên đạn trong vòng một phút. Phía bên này là Glock-34, hay cũng có thể gọi là súng lục cho quen, nặng khoảng một kí nếu có đạn, chứa được khoảng ba mươi ba viên, thuộc dòng tự động bắn."

Khóe mắt Vô Hải giât hai cái, vẻ mặt khó coi vô cùng.

"Đất nước này... dân chủ hóa rồi à?" Vô Hải lầm bầm rồi cầm lên hai khẩu súng mà hỏi.

"Làm quái gì có. Tao mua từ thế giới bên kia rồi dùng Túi Không Gian để mang chúng nó sang đây đấy." Chí Duy bật cười đáp lại Vô Hải rôi đem bốn cái băng đạn cho mỗi loại súng ra đưa cho Vô Hải.

"Cái này là cho Uzi, cái này là cho Glock-34. Để tao chỉ mày cách nạp đạn." Chí Duy bắt đầu chỉ vài thứ cơ bản về súng Vô Hải. Vô Hải thì cầm lên nhìn thứ mà cậu chỉ từng thấy trong phim này, dù sao thì nó trông cũng khá ngầu đấy.

"Thế giới bên kia cũng là thế giới hiện đại à?" Vô Hải quay sang hỏi mộ cậu khiến Chí Duy có chút bất ngờ.

"Gì cơ? Mày không biết á? Tao tưởng mày cũng là Người Xuyên Không cơ mà?"

"Không, biết thế đếch nào được. Tao xuyên ra Đảo Ngay giữa biển cơ mà." Vô Hải cười khổ mà nói ra cái nỗi lòng khốn nạn của mình.

"Mẹ thằng xui xẻo." Chí Duy cười lên khoái chí vô cùng.

Sau một hồi chửi lộn, đùa giỡn các kiểu với nhau xong. Chí Duy liền dừng lại rồi chuyển sang chủ đề cũ mà nói.

"Được rồi, đi theo tao." Chí Duy đứng dậy khỏi bàn ăn rồi bắt đầu ngoắc tay kêu Vô Hải đi theo sau mình.



Giờ nhìn kỹ lại, căn nhà của Chí Duy khá lớn, có hai tầng, ngăn nắp, gọn gàng và sạch sẽ. Hơn nữa bên trong còn trang trí nhiều loại vật dụng trông có vẻ khá đắt tiền. Riêng chỉ ngôi nhà này thôi, bán chắc cũng được mười tỷ.

Vô Hải thì không quan tâm lắm vì cậu khá thường hay tới nơi này, thậm chí còn vài lần ngủ qua đêm nên Vô Hải không để ý lắm.

Đằng sau nhà của Chí Duy là một khu vường rộng, tường cao, có một cái hồ bơi tư nhân, trồng cây xanh mát, xung quanh hai bên không có lấy một căn nhà nàokhác.

"Giờ tao sẽ chỉ mày cách bắn súng cơ bản bằng hai khẩu mà tao đã đưa cho mày." Chí Duy mang mấy cái bia tập bắn mà chả ai biết cậu lấy ở đâu ra rồi đặt nó vào chính khoảng cách vị trí mà Vô Hải đang đứng ba mươi mét.

"Bắn súng rất khó, khi mày cầm súng trên tay rồi bắn lệch đi dù chỉ một xăng thì cái một xăng đấy khi viên đạn bay ra càng xa thì cái khoảng cách lệch đấy sẽ càng phóng đại và kết quả là mày bằn hụt." Chí Duy đưa Uzi cho Vô Hải rồi nói tiếp.

"Và thứ khiến người ta thường hay bắn hụt nhất là do độ giật của súng mỗi khi bóp cò. Tao không rõ sức mạnh của mày ra sao nên trước tiên hãy cầm uzi bằng hai tay lên rồi nã vào cái bia đằng kia đi."

Vô Hải nhìn về cái bia ở hướng chỉ tay của Chí Duy rồi gật đầu, cậu cầm súng theo cách mà Chí Duy chỉ rồi bóp cò.

Tằng!Tằng!Tằng

Vô Hải vừa bóp cò một cái, ba phát đạn liền đã bắn ra. Do lực giật mạnh ngoài sức tưởng tượng của Vô Hải nên cậu lỡ để thanh súng bị kéo lên trên và cũng do cậu đăt tâm ngu nên đã khiến cho ba viên chả có viên nào là trúng.

"Mày phải cầm chắc vào, và đặt tâm cho chuẩn lên, ban nãy mày đã vô tình cầm khẩu súng chắc nên mới hụt đấy, đây, kiều ngắm cũng phải chỉnh lại một chút." Chí Duy một lần nữa chỉnh sửa và chỉ bảo cho Vô Hải sau đấy để cậu bắn lần thứ hai.

Vô Hải nhấn cò, đạn bay ra, âm thanh nổ vang lên, năm viên đạn găm thẳng vào cái bia trước mặt cậu.

"Ù~ mới lần thử thứ hai thôi mà đã chính xác này rồi kia à?" Chí Duy huýt sáo nói. Vô Hải thì quay qua giải thích một cách đơn giàn.

"Độ giật của súng tuy hơi mạnh nhưng tao vẫn kìm được. Hơn nữa trước đây tao đã dành cả tháng trời trên đảo và nửa tháng ở thế giới này để tập phóng Đinh Ba và bắn đạn nước cơ mà."

"Vãi?! Mày phóng được cả nước á?" Chí Duy bất ngờ bật thốt lên mà hỏi.

"Hả? À, ừ, tao chưa nói cho mày biết nhỉ. Không chỉ có bắn nước thôi đâu, tao còn có một cái không gian riêng để chứa nước nữa cơ, nhưng không gian này chỉ có thể chứa được nước mà thôi." Vô Hải gật đầu rồi nói thêm cho Chí Duy về năng lực của mình.

"Má nó, đời bất công quá. Tao chỉ có hai năng lực bọ mà mày có tận năm cái, éo công bằng tý nào." Chí Duy buồn rầu rút vào một goc mà ủ rũ.



"Thôi cái trò đấy đi, lại đây chỉ tao cách đục tổ ong lên người mấy con Tử Giả đi xem nào."

Sau đấy cả hai tiếp tục luyện tập cách bắn súng tới tận giữa trưa mới dừng lại. Cả hai ngồi trên bờ thềm sân sau uống nước ngọt. Chí Duy tu một ly đầy rồi nhìn Vô Hải mà nói.

"Nói chung thì khả năng bắn súng của mày tạm ổn rồi, giờ chỉ còn tập thêm cách vừa di chuyển vừa bắn súng nữa thôi, học thêm cả cách để đo khoảng cách và tìm chỗ để nấp nữa."

Vô Hải tu một hơi thât dài cả cốc nước, ợ một cái lau mồ hôi rồi mới quay qua hỏi Chí Duy.

"Mà này, mày tốn bao lâu để học bắn súng thế? Trước đây mày có đụng vào súng bao giờ đâu đúng không?"

Chí Duy ngước đầu lên suy tính một chút liền đáp.

"Khoảng ba ngày."

"Ba ngày?!" Vô Hải bất ngờ mà thốt lên, đừng thấy Vô Hải chỉ tốn có một buổi sáng là có thể bắn được súng mà tưởng nhanh. Thực tế thì đấy là nền tảng từ việc cậu ta luyện tập thể chất và luyện tập phóng Đinh Ba, bắn đạn nước một cách chuẩn xác trong gần hơn cả hai tháng trời mới làm được đấy.

"Ừ, một ngày học cách cầm súng, cách bắn chuẩn, một ngày học cách vừa di chuyển vừa bắn súng và một ngày học cách lắp ráp súng." Chí Duy nhún vai đáp lại khiến Vô Hải ngơ ra không biết phải nói gì rồi cậu tiếp tục.

"Tao sở hữu khả năng có thể đo đạc chính xác khoảng cách, chiều dài chiều rộng của một vật chỉ bằng việc liếc qua nó, một khả năng cực kỳ thích hợp học cách để bắn súng."

"Ban nãy mày thấy rồi mà phải không? Tao không thước cần đo mà vẫn có thể nhẹ nhàng đặt tấm bia vào đúng khoảng cách ba mươi mét cách chỗ đứng của mày."

Chí Duy nhặt lên một hòn đá, sau đấy ném thẳng về phía tấm bia cách đấy sáu mươi mét, chuẩn xác ném chuẩn vào hồng tâm trên cái tấm bia hình người đấy.

Cẫu nhặt thêm ba viên nữa, cả ba viên đầu chính xác dính vào hồng tâm nằm ngay giữa trán nó khiến Vô Hải kinh ngạc không thốt nên lời.

"Thấy thế nào? Ảo đúng chứ? Haha." Chí Duy nhìn Vô Hải rồi cười, sau đấy bổng dưng có điện thoại gọi đến. Chí Duy giật mình trông như có chuyện gì đấy rất nguy hiểm sắp đến vậy.

"Á, hỏng rồi. Tao quên con mẹ nó mất."

Vô Hải liếc qua điện thoại của Chí Duy rồi cười hỏi.

"Bạn gái à?"

"Ừ, tao hẹn ẻm hôm nay đi chơi mà quên mất. Thôi, đi đây, mày ở lại tự xử đi nhá." Chí Duy vội vàng đứng dậy rồi mặc quần áo chỉnh chu vào sau đấy rời đi.