Chương 15: Vô Hải - Chí Duy vs Tử Giả Lin
Vô Hải cùng Chí Duy kéo cổng của công viên rồi đóng chặt nó lại. Sau đấy cả hai cùng nhau tiến vào bên trong.
Vừa đi, cả hai vừa tiêu diệt đám Huyết Hầu rồi giải cứu những người còn sống.
Nhưng gần như chẳng có người nào còn sống cả. Khắp cả cái công viên lung linh lấp lánh ánh đèn này là vô số bộ tử thi nham nhở, bị dã thú cắn nát thịt trên người, bị cào đứt da, xương cốt nội tạng lòng phèo phổi đều vị cào hết ra ngoài rồi trở thành một đám mồi ngon cho lũ Huyết Hầu cắn xé.
Vô Hải rút Đinh Ba ra, đ·âm c·hết một con Dã Thú rồi nói với Chí Duy.
"Đám này hình như là mấy con súc vật tập kích tao hôm bữa thì phải. Vậy vụ này hẳn là do cái con đàn bà măc sườn sám kia làm rồi."
"Vậy hả?" Cơ thể Chí Duy bổng dưng biến mất rồi một con chó điên bổng dưng xuất hiện ở ngay chỗ mà cậu vừa đứng và đang ở trong tư thế há miệng t·ấn c·ông. Còn Chí Duy thì bổng dưng xuất hiện ở phía cạnh nó, tung một cước đá thẳng vào đầu Huyết Hầu rồi nâng súng lên tỉa vài phát vào đầu nó.
"Thế thì nguy rồi, con hàng đấy hẳn là phải mạnh phết đấy." Chí Duy tiếp tục câu trả lời của mình rồi nâng súng lục lên bắn nát đầu hai con Huyết Hầu liên tiếp.
"Này." Vô Hải thảy trả lại súng cho Chí Duy. Chí Duy bắt lấy rồi nhìn Vô Hải nhướng mày hỏi.
"Mày không cần súng à?"
"Không, đám chó dại này tao dùng Đinh Ba là được rồi cái công viên này rỗng bỏ mẹ ra chúng nó cũng chả có chỗ nào để tập kích tao đâu. Hơn nữa cũng để tiết kiệm đạn chút nửa còn bắn tung sọ con chó cái hút máu kia chứ."
Nghe vậy thì Chí Duy không hỏi nữa mà cất khẩu tiểu liên vào không gian của mình luôn.
Sau đấy cả hai tiếp tục chạy đi càn quét lũ Huyết Hầu ở khắp nơi, nhưng rất nhanh cả hai liền phát hiện ra một vấn đề.
"Nhiều quá..." Vô Hải thì thầm nói với Chí Duy đáng ở đằng sau mình, xung quanh hai người đã là xác c·hết của cả chục con chó điên.
"Ờ, tao cũng không ngờ là bọn nó nhiều tới mức như vậy đấy." Chí Duy nâng con dao pha lên rối chém vào cổ một con Huyết Hầu rồi đá nó bay ra xa.
Cậu đã cất súng vào trong không gian và chuyển qua sử dụng Dao Phay dài để tiết kiệm đạn. Nhưng vì phòng trường hơp nguy hiểm, Chí Duy vẫn cất một khẩu súng ở trên hông.
"Cứ như này thì không được rồi. Chúng ta không thể nào tìm ra người còn sống nếu cứ đứng im một chỗ g·iết bọn chó điên như này được. Phải di chuyển thôi." Vô Hải vung mạnh Đinh Ba, chẻ làm đôi hai con Huyết Hầu rồi sau đó lùi lại nói với Chí Duy. Chí Duy cũng gật lầu đồng ý.
"Ừ, ý kiến hay." Sau đấy cả hai cùng nhau chạy đi lào thẳng đến một chỗ nào đấy.
"Mày nghĩ chổ nào người còn sống sẽ nấp vào?" Chí Duy quay sang hỏi Vô Hải, sau đấy cả hai cùng đồng thanh nói.
"Nhà Vệ Sinh." Cả hai không hẹn mà cùng dựa vào biển báo ở công viên rồi chạy thẳng đến một cái nhà vệ sinh gần đây.
Cả hai chia nhau ra chạy vào hai phòng vệ sinh khác nhau. Vô Hải chạy thẳng vào nhà vệ sinh nam, g·iết c·hết một con Huyết Hầu đang ở trong đây rồi kêu lên.
"Có ai ở đây không?!" Không có tiếng đáp lại nhưng cậu vẫn chạy đi đạp từng cái cửa ra. Tới cái cửa cuối cùng thì bị chặn lại.
Vô Hải lập tức dùng lực đập tung cảnh cửa ra, bên trong là một người phụ nữ đang khóc và sợ hãi, cú đạp tung cửa khiến cô giật bắn người lên, ngay khi cô muốn hét lên thì lập tức bị Vô Hải chặn họng lại.
"Đừng sợ, tôi tới cứu cô đây."
Khi nhìn thấy Vô Hải là người thì lập tức ngừng ngay lại việc la lên rồi vừa khóc run rẩy nói.
"Cảm... cảm ơn cậu." Cô nàng muốn đứng dậy nhưng do quá sợ hãi nên cô thậm chí còn không thể đứng dậy nổi.
Vô Hải lập tức cõng cô lên lưng rồi chạy ra ngoài. Vừa chạy ra ngoài thì cậu cũng đúng lúc thấy Chí Duy đang ôm theo một bé gái đã b·ất t·ỉnh vì sợ hãi trên người.
"Mau nhanh chạy ra cổng thôi!" Vô Hải nói. Chí Duy gật đầu. Sau đấy hai người tức tốc chạy ra ngoài cổng, để người phụ nữ bế cô bé chạy đi theo hướng mà Vô Hải đã chỉ.
Hai người quay trở lại để tìm thêm liệu có ai còn sống hay không thì không phát hiện ra ai cả, ngay cả một con chó điên cũng không tìm thấy.
"Cái quái gì." Cảm thấy sự im lặng tới mức kỳ lạ này có chút quái dị, Chí Duy thì thầm trong miệng.
Sau đấy hai người chạy một hồi rồi quay trở lại Thủy Cung, ở đây Vô Hải và Chí Duy phát hiện có một đám sói đang ở bên trong.
Chí Duy và Vô Hải xử hết đám sói rồi thuận theo đường hầm chui xuống bên dưới lòng đất.
Ở đây, tại căn phòng thủy cung dưới lòng đất này, trong sự phản chiếu của những cái bể nước xung quanh, Vô Hải và Chí Duy phát hiện hàng chục con Huyết Hầu đang lôi theo xác của những người đ·ã c·hết đi đâu đấy.
Mà đứng ở chính giữa căn phòng, như là đang ra lệnh cho đám sói ấy là một người phụ nữ, đầy rõ ràng là Lin
Cô vẫn mặc một bộ sườn xám xanh, họa tiết hơi khác so với trước. Chiếc sườn sám này để lộ ra cặp đùi trắng nõn, săn chắc với đôi dày cao gót và một chiếc tất lưới đầy mỹ cảm.
"Lại là ngươi à?" Lin thì thầm rồi cởi giày cao gót ra nhưng vẫn bị Vô Hải nghe thấy.
"Là tao phải nói câu đó chứ, con mẹ mày." Vô Hải lao lên vung thẳng thanh Đinh Ba về phía Lin.
Lin nâng tay lên, nhẹ nhàng đỡ lấy Đinh Ba. Củng không thể nói là nhẹ nhàng khi Thanh Đinh Ba chém vào thịt Lin rồi rồi chặt thật sâu vào xương cánh tay của.
"Cái...?!" Lin vung chân, đá thẳng vào Vô Hải, Vô Hải vội thu Đinh Ba lại rồi dùng nó để đỡ đòn.
Vô Hải bay vọt lạo phía sau, đụng thẳng bờ tường, gây ra chấn động mạnh.
"Cú đá mạnh thật, con này còn ảo hơn cả trước? Sao thế được!" Vô Hải nhịn đau thầm nghĩ.
Tằng! Tằng! Tằng! Tằng! Tằng!
Liên tục chục phát đạn vang lên rồi bay ra khỏi nòng chuẩn xác đục thẳng vào đầu và tim của Lin. Nhưng may thay cô đã kịp thời nâng hai cánh tay lên chặn lại, viên đạn cũng chỉ đâm tới xương tay của cô là dừng lại.
"Cây súng đó... hắn là người lúc đấy đã cứu tên kia à?" Lin nhìn cây súng trên tay Chí Duy rồi thầm nghĩ. Sau đấy Lin lập tức nghiêng người bề phía trước, bắt đầu chạy xung quanh để ngăn cản sự bắn phá của Chí Duy.
Tồ các lỗ v·ết t·hương trên tay Lin, đạn bị đẩy ra ngoài rồi chúng cũng từ từ lành lại. Lin nhanh chóng di chuyển khéo léo tiếp cận Chí Duy.
Chí Duy xoay tay bắn theo hướng di chuyển chuyển của Lin. Lin nhảy lên tường nhà rồi tiếp tục tiếp cận Chí Duy.
Chí Duy cũng liên tục lùi lại kéo dài khoảng cách giữa cả hai. Cậu hướng nòng súng lên tường nhà bắn thì Linh nhảy thẳng lên trần nhà, đạp vào trần nhà rồi phóng thẳng đến chỗ của Chí Duy.
Ngay lúc cô sắp tiếp cận được Chí Duy thì bổng dưng khung cảnh xung quanh cô thay đổi. Cô đột nhiên xuất hiện ở ngay vị trí mà Chí Duy vừa đứng.
Tằng---!!!
Chí Duy xuất hiện sau lưng Lin, bóp cò, liên tục nã đạn vào thằng sau đầu cô.
Lin lập tức đan hai tay ra sau đầu chặn lại. Nhưng hàng chục viên đạn liên tiếp đâm vào cùng một chỗ đã dễ dàng đâm thủng qua tay của cô, đâm thẳng vào hộp sọ của Lin.
Cạch Cạch... ngay trước khi viên đạn quyết định sẽ đâm thủng não Lin thì bổng dưng Chí Duy hết đạn.
Lin ngay lập tức xoay người đá bay Chí Duy đi thì môt lần nữa vị trí của cô biến thành vị trí của Chí Duy.
Lin phản ứng lại một cách nhanh chóng vung cước quay ra sau chuẩn bị đá bay Chí Duy đi.
Đùng! Tròng mắt Lin co lại, vội đưa hai tay lên đỡ. Đinh Ba của Vô Hải đập thằng xuống đầu Lin. Cắt phăng cánh tay chất đầy lỗ đạn của Lin đi rồi đập phần lưỡi Đinh Ba vào ngay đỉnh đầu của cô.
Lin đá bay Vô Hải ra rồi lùi lại. Máu bắt đầu chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng, hộp sọ của cô đã nứt. Lin vội vàng lùi lại, hai tay cô bắt đầu dần dần mọc ra trở lại hoàn chỉnh như cũ sau vài giây, đỉnh đầu cũng ngưng chảy máu vì hộp sọ đã hồi phục.
Những cọng tóc đen rơi xuống. Hàng loạt tiếng đạn lần nữa vang lên, Lin vội lùi lại tránh né những viên đạn đang bay đến sau đấy rút súng ra bắn Chí Duy.
Chí Duy chỉ đơn giản là nghiên đầu sang một bên, hoàn toàn tránh được hai viên đạn mà Lin đã bắn ra.
"Cái gì?! Khả năng phản ứng của hắn khủng kh·iếp như vậy ư?" Lin giât mình rồi vội lùi lại né đãn của Chí Duy.
"Đấy không phải là khả năng phản ứng đâu, mà ta chỉ đơn giản là tính toán đường đạn thông qua việc nòng súng đang chỉa vào đâu mà thôi." Chí Duy thầm nghĩ trong đầu rồi lần nữa bắn dí theo Lin. Bổng dưng cậu dừng lại, hường nòng súng sang một vị trí khác, tiếp tục nã thêm vài viên đạn vào vị trí đó.
Mà nơi đó, vừa hay là vị trị mà Lin tiến đến. Thay vì bắn đạn dí Lin, Chí Duy chuyển ống súng sang nơi cô sẽ chạy đến rồi nã đạn. Cô nàng sẽ bất ngờ và không kịp thắng lại để né tránh.
Hai viên đạn găm vào đầu Lin nhưng bị hộp sọ của cô chặn lại, sau đấy, Lin nâng tay lên đỡ đạn rồi nhảy khỏi vị trí của mình.
Lin rút ra hai viên đạn trên trán để nó hồi phục lại như cũ, sau đấy cô tiến về phía hồ nước thủy chứa đầy cá thông từ dưới đất lên trên trần nhà, trông như là để né đạn.
Nhưng thay vì chạy ngang qua hồ nước ấy, cô lại bật ngược trở lại để tránh Chí Duy.
Vô Hải lao lên, dùng Đinh Ba chặt vào đầu Lin. Lin nâng tay lên đỡ rồi đâm móng của mình về phía Vô Hải.
Hai cái xúc tua từ sau chui ra. Một cái đỡ, một cái đánh bay Lin ra chỗ khác.
Cái đỡ đòn của Lin bị vỡ tan thành nước còn Lin thì b·ị đ·ánh bay vào tường. Chí Duy ngay lập tức ngắm vào đầu cô mà nã. Lin lập tức nhún chân phóng thẳng dậy chạy ra ngoài.
Cô lao về phía Chí Duy, nâng tay lên đỡ đạn. Nhưng đạn của Chí Duy lại nhắm vào cổ chân cô mà bắn.
Lin mất đà lao thẳng xuống đất, nhưng cô lại dùng hai tay để chạy như một con thú, lao lên về phía Chí Duy.
Ngay lập tức, vị trí của Chí Duy và Lin lần nữa thay đổi. Nhưng Lin lại không quay lại t·ấn c·ông mà phóng thẳng ra ngoài luôn.
Chí Duy nhận ra ý đồ của Lin, lập tức thay đổi vị trí của mình với Vô Hải.
Vô Hải lao lên phóng thẳng về phía Lin, cậu đuổi theo cô rồi nhắm chuẩn, bắn hai phát đạn nước vào tay Lin khiến cô phải đứng dậy mà chạy rối phóng thẳng Đinh Ba về phía Lin.
Chân của Lin đã được chữa khỏi, cô nhảy lên tránh đòn nhưng vẫn bị Đinh Ba đâm xuyên qua. Nội tang, máu me phun ra, xướng cốt trắng sếu thì bị lộ ra ngoài.
Vô Hải lập tức gọi đinh ba, mang theo nội tạng của Lin trở lại tay mình. Nhưng đồng thời Lin củng đã chạy ra được bên ngoài.
Mà bầu trời bên ngoài lúc này, sáng rực ánh trăng. Đám mây đen từ từ bị xua tan đi.
"Bỏ mẹ rồi." Đôi mắt đen của Vô Hải co lại khi cậu nhìn lên bầu trời.
Lin từ từ quay lại, v·ết t·hương trên bụng của nhanh chóng hồi phụ lại với một tốc độ không tưởng.
Mà đằng sau cô nàng, là một mặt trăng tròn trĩnh, chiếu xuống ánh sáng bạc, u ám lạnh giá mà sắc bén.